Pendragon 1 - Con Buôn Tử Thần

Chương 4

TRÁI ĐẤT THỨ HAI

Mark phải khỏi phòng vệ sinh này ngay! Nó nhảy xuống khỏi cái bàn cầu, làm Mark ngã ngửa và giật nước tuôn ra ào ào. Gỡ sợi dây khỏi bồn cầu Mark nhét cuộn dấy da vào trong ba-lô. Nó lúng túng dến mức không sao mở dược chốt cửa. Cuối cùng nó tông sầm cửa ra sau , cửa bật mở, để thấy...

Thằng Andy Mitchel đang dứng lù lù,dựa tường , phì phèo điếu thuốc.

-Chà, mày ở trong đó hơi bị lâu đó, Dimond. Ổn cả rồi chứ?

Mark lạnh người như vừa bị bắt quả tang đang làm một chuyện xấu. Nó lắp bắp - mỗi khi bối rối là nó lại bị cà lăm:

-Tao...tao...ổn

Mitchel búng điếu thuốc qua phòng tắm, rơi trúng phóc bồn tiêu? . Bình thường thì cú búng thuốc điệu nghệ đó đã làm mark phục lăn , nhưng lúc này đầu óc nó còn bận rộn về những chuyện khác. Thằng Mitchel lại nói:

-Không sao. Mày làm gì trong toa lét là chuyện của mày. Cái gì trong ba-lô vậy?

Mark ôm ghì ba-lô sát ngực , cứ như trong đó cứa toàn giấy tờ quý giá. Nó tính toán phải nói sao để thằng Mitchel đừng hoạnh hoẹ thêm gì nữa.

-À... tờ... tờ Playboy.

Thằng Mitchel cười rất đểu:

-Thằng chó, đưa tao coi.

Nó chộp lấy ba-lô, Mark giật vội lại:

-Xin lỗi, tao đang bận.
Mitchel chưa kịp nói thêm lời nào , Mark đã phóng chạy. Nó không biết chạy đi đâu nhưng cứ chạy thục mạng.Những dòng chữ trong cuộn giấy rối bời trong đầu nó. Chuyện đó thật không ? Đây là là những chuyện người ta vẫn thấy trên phim hay mấy quyển sách giả tưởng. Toàn những truyện giải trí,l àm gì có thật

Nó có thể bỏ qua tất cả, coi như là chuyện tưởng tượng, ngoại trừ người khách lạ hôm qua và cái nhẫn trên ngón tay nó đã làm cho cuộn giấy xuất hiện trong nhà vệ sinh. Cả hai việc đều hiển nhiên có thật. Chẳng có lời giải thích có lô-gic nào cho những gì đả xảy ra, vậy nên tất cả các quy luật thông thường của hiện thực phải đựơc ném ra ngoài cửa sổ mới đúng . Nó cần phải nói chuyện với Bobby. Nhưng nếu đây là chuyện thật, thì Bobby đang mắc kẹt, làm sao trả lời cho nó được.

Đã chín giờ rưỡi sáng rồi. Đáng lẽ giờ này Mark và Bobby phải có mặt. Trong giờ hình học. Tất nhiên là Mark không có mặt trong lớp, vì nó đang chạy như điên qua nhưng phòng trống hoác của trường .Dường như môn hình học lúc này chẳng còn quan trọng nữa. Nhưng nó vẫn thử tạt qua lớp, cầu cho Bobby đang ngồi tại đó.

Mark thận trọng tiến đến cửa, hít một hơi và nhìn vào trong lớp: bàn của Bobby trống trơn. Không ổn rồi. Mark cần nói với ai đó, nhưng là ai? Nó muốn được chia sẻ những chuyện đang xảy ra, nhưng điều quan trọng hơn là... nó chưa đến nỗi hoàn toàn mất trí. Ngay lúc đó nó chợt nhớ đến một người có thể lí giải được chuyện này. Courtney Chetwynde.

Các lớp thể dục của trường Stony Brook tách riêng nam nữ. Chỉ những buổi học thể hình, cần chung dụng cụ, mới sáp nhập. Thường thường, một bức tường to lớn, có thể nâng lên hạ xuống, ngăn đôi năm và nữ. Tuy nhiên vẫn có một ngoại lệ.

Đó là trường hợp của Courteney Chetwynde. Khi thành lập các đội chơi thể thao, Courtney không chơi trong đội nữ. Cô bé vừa cao vừa khoẻ, lợi thế của cô vượt trội hơn các đồng đội nữ là điều không công bằng. Vì vậy, dù trái với quy luật của trường, tỉnh và tiểu bang, Courtney vẫn được phép có mặt trong đội nam. Không ai phàn nàn gì. Các cô gái hớn hở vì không phải tranh đua với một đối thủ luôn luôn nhảy cao hơn họ. Các cậu trai. Chỉ cần sao 30 giây Courteney chứng tỏ khả năng, đã hân hoan chào đón cô bé tham gia vào đội. Thật ra, hầu hết các cậu đều e dè Courtney. Khi Courtney vào trận, cả sân sôi nổi hẳn lên.

Hấp! Courtney vọt cao hơn lưới, đập trái banh lướt qua đầu đối thủ. Anh chàng ngẩn tò tè và Courtney duyên dáng “hạ cánh an toàn’’ trước khi trái banh chạm mặt sân.
Courtney mỉm cười nói:

-Dứt điểm.

Banh được trả về. Cô sửa soạn giao banh.

-Cố lên, C.C.

-Tiến lên!

-Ghi thêm điểm đi!

Courtney có cú giao banh chết người và mọi người đều chờ đợi cô bé đóng chiếc đinh cuối cùng lên quan tài của đối phương. Nhưng ngay khi Courtney bước tới vạch giao banh, cô thoáng thấy Mark Dimond. Anh chàng nhỏ bé đứng ngoài cửa phòng tập, vẫy tay lia lịa. Ngay khi thu hút được sự chú ý của Courtney, Mark liền ra hiệu bảo cô bé tới chỗ mình. Courtney đưa một ngón tay lên như bảo: “Chờ một giây”, nhưng chỉ làm Mark rối rít ngoắt mạnh hơn.

Courtney nhăn mặt, ném banh cho một đồng đội:

-Cậu giao banh đi.

-Cái gì vậy? Cú dứt điểm mà.

-Biết. Đừng làm hỏng đó.

Vừa nói, Courtney vừa tiến ra chỗ Mark. Cậu đồng đội ngẩn ra nhìn rồi nhún vai quay vào sân. Các anh chàng đội bên kia thở phì nhẹ nhõm.

Courtney mở cửa, thấy Mark đứng chờ trong hành lang vắng hoe. Cô bực bội hỏi:

-Chuyện gì mà rối lên vậy?

Mark lúng túng, đứng không yên, hết nâng chân này, lại nhấc chân kia lên. Courtney lom lom ngó cả giây rồi hỏi:

-Bạn mắc tiểu à?

-Không... chỉ... chỉ... là chuyện của Bobby.

-Bạn ấy đâu? Sao tối qua bỏ thi đấu?

Mark càng thêm bối rối, dường như không dám hỏi câu sắp hỏi:

-Hai ... hai.... bạn gặp nhau... tối ... tối qua tại nhà... Bob... Bobby?

Courtney trừng trừng nhìn Mark, như không tin vào tai mình nữa. Rồi cô bé nổ một tràng:

-Đó là lý do cậu kéo mình ra đây hả? Bobby đã bỏ một trận thi đấu lớn nhất và... khoan... Này, Bobby kể cho cậu nghe về chuyện này tối qua hả? Tôi sẽ giết cậu ấy.

-Court... Courtney... bình tĩnh... không phải vậy... vậy đâu.

Mark cố ngăn Courtney, nhưng cô bé đã bị cuốn vào cơn giận lôi đình.

-Tôi cóc cần biết cậu ta là ai. Cậu ta không có quyền đem chuyện riêng tư đi rêu rao như vậy...

-Im đi!

Mark quát lên. Courtney im bặt. Cô bé quá kinh ngạc vì sự dũng cảm của Mark. Chẳng giống anh bạn Mark bé nhỏ chút nào. Hai đứa lom lom nhìn nhau, không biết phải làm gì.
Lúc này Courtney đã chú ý nghe, Mark suy nghĩ thận trọng trước khi chậm rãi nói, cố không lắm bắp. Nó đẩy cặp kính cận ngay ngắn trên sống mũi rồi nói:

-Mình nghĩ Bobby đang gặp chuyện không bình thường. Chuyện hai bạn tối qua là một phần trong vụ này... Mình xin lỗi nếu làm bạn khó chịu... nhưng mình cần được biết: Tối qua hai bạn có gặp nhau tại nhà Bobby không?

Courtney ráng dò ý Mark. Cậu ta vốn là một đứa nhút nhát,rụt rè; kiểu sòng sọc vào chuyện riêng của người khác như thế này hoàn toàn không phải tính cách của Mark. Rõ ràng có chuyện quan trọng khác hơn là chuyện tụi con trai tán nhảm với nhau về một đứa con gái. Cô có thể nhìn thấy điều đó trong mắt Mark. Cậu ấy có vẻ sợ. Courtney nói:

-Đúng. Bọn mình đã gặp nhau. Nhưng bây giờ bạn ấy đâu?

-Mình... mình không biết. Hy vọng là bạn ấy đang ở nhà. Bạn đi với mình để nói chuyện với Bobby chứ?

Hai đứa lại nhìn nhau. Courtney cố dò ý Mark. Mark thì cầu cho Courtney đồng ý đi cùng, để có thể san sẻ gánh nặng về những gì nó biết. Có thể cô bé sẽ giúp nó làm sáng tỏ chuyện này.

Bước qua Mark, Courtney bảo:

-Đi.

Dù có phải đến tận nhà để tìm Bobby, Courtney cũng đi. Cô cần nói cho rõ chuyện. Mark nhẹ lòng vì đã có một đồng minh. Nhưng nó vẫn chưa có ý định nói với Courtney những gì nó biết. Liệu cô ta có tin mình không? Tuy nhiên nó mừng vì lúc này đã có người để chuyện trò.

Gia đình Pendragon sống trên một con đường cụt, không xa trường bao nhiêu. Lúc này là giờ cơm trưa, vì vậy Mark và Courtney tính đến nhà Bobby tìm hiểu rõ ngọn ngành chuyện gì đã xảy ra, rồi trở về trường vẫn kịp. Đi trên lề đường, Mark phải rảo chân mới theo kịp những bước dài, hăm hở của Courtney. Nó muốn kể về người khách nửa đêm, về cái nhẫn, cuộn giấy và chuyện của Boddy. Nhưng nó sợ cô bé gạt phăng đi và cho nó là thằng tâm thần. Mark phải lựa lời cẩn thận . Nó e dè hỏi:

-Bạn biết cậu Press của Boddy không?

-Biết

-À...ừ...Tối qua bạn có gặp ông ấy không?
-Thật rủi là...có. Chính ông ta là người bắt gặp hai đứa mình...

Tim Mark như ngừng đập. Không phải vì chuyện Courtney và Boddy hôn nhau hay vì chuyện hai đứa nó bị cậu Boddy bắt gặp. Vấn đề là câu trả lời của Boddy càng xác định thêm những gì đã viết trong cuộn giấy. Mark sợ, nếu vài sự việc đúng, thì toàn bộ việc đó đếu đúng là sự thật.Ý nghĩa đó làm nó muốn phát bệnh.

Gần tới nhà Boddy, Mark mong sao Boddy ở nhà và sẽ làm sáng tỏ mọi việc. Nó tưởng tượng, tay cầm cuộn giấy, vào nhà, và thấy Boddy cười sằng sặc. Boddy bảo sao ngố vậy, chẳng bao giờ mình nghĩ các bạn tin đây là sự thật. Chỉ là một trò đùa, giống như Orson Welles thảng thốt trên đài phát thanh báo tin chiến tranh giữa các thế giới, làm mọi người hốt hoảng vì tưởng bị người sao Hoả tấn công.

Đó là điều Mark hi vọng. Đó là địa chỉ nhà Boddy. Nhưng những gì hai đứa trong thấy ngay sau đó đã làm tiêu tan hết hy vọng của nó.

Số 2 Linden Place. Đó là địa chỉ nhà Boddy. Mark đã đến đó cả ngàn lần. Từ khi còn ở nhà trẻ, hai đứa vẫn thường qua lại nhà nhau. Nhà Boddy như ngôi nhà thứ hai của nó. Má Boddy gọi Mark là đứa con thứ hai của bà. Vì vậy nó không thể tin được những gì sắp thấy. Mark và Courtney bước lên lề đường dẫn đến hàng rào bao quanh sân trước nhà Boddy, rồi dừng phắt lại. Hai đứa cùng nhìn vào số 2 Linden Place, chết sững.

Courtney chỉ bật lên được mấy tiếng:

-Ôi! Chúa ơi!

Mark không thốt được lời nào.

Nhà số 2 Linden Place đã biến mất. Hai đứa trợn tròn mắt nhìn bãi đất trống. Không chút dấu vết nào của ngôi nhà. Không một mảnh gỗ, một viên gạch, một cục đá, một bụi cỏ. Không có gì ngoài đất. Mark nhìn cây sồi to lớn, nơi nhiều năm trước ông Pendragon đã treo một xích đu cho tụi con trai chơi đùa. Cây còn đó nhưng không có xích đu. Thậm chí vết thẹo trên cành bị câu đu xiết nhiều năm, giờ nhẵn thín. Không để lại chút đấu vết nào. Hoàn toàn không còn gì.

Courtney bật nói trước:

-Lầm địa chỉ rồi.

-Không lầm đâu.

Mark thì thầm. Courtney không thể chấp nhận chuyện này, phăng phăng đi vào bãi đất trống:

-Nhưng tối qua mình đã ở đây! Lối vào nhà ngay chỗ này! Đây là cửa trước! Mình và Boddy đứng tại...

Giọng cô bé lạc đi, mắt nhìn Mark với vẻ khiếp đảm:

-Mark, chuyện gì đã xảy ra vậy?

Lúc này là thời điểm tốt nhất. Mặc dù chính nó cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng bãi đất trống càng xác định hơn mối lo sợ của nó. Tất cả những gì trong những trang giấy Boddy gởi cho nó đều là sự thật. Nó có nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời, nhưng lúc này nó đã có vài đều để trả lời Courtney, dù là những câu trả lời rất lạ lùng. Nó muốn san sẻ cùng Courtney. Một mình giữ hết điều này làm nó quá căng thẳng. Vì vậy, lấy từ trong ba- lô ra cuộn giấy da mầu vằng, Mark nói:

-Mình muốn bạn đọc cái này. Của Boddy gởi đó.

Courtney hết nhìn cuộn giấy lại nhìn Mark. Cô bé miễn cưỡng cầm cuộn giấy, rồi ngồi xuống. Ngay tại đó. Ngay chính giữa mảnh đất trống của số 2 Linde Place, không xa nơi cô và Boddy đã trao nụ hôn đầu.

Courtney nhìn xuống mấy trang giấy và bắt đầu đọc.