Pendragon 1 - Con Buôn Tử Thần

Chương 18

NHẬT KÍ #4
(TIẾP THEO)
DENDURON
(@Huynh9l type)

Kính chúc nữ hoàng Kagan một ngày tốt lành.

Từ giữa sân đấu, Rellin gào lên. Có lẽ đây là lần đầu tiên một người thợ mỏ Milago được triều kiến một bậc đế vương Bedoowan. Và cũng có lẽ sẽ là lần cuối cùng. Rellin làm tất cả những người có mặt trong đấu trường đều phải chú ý. Mình hy vọng ông ta cứ tiếp tục nói thật nhiều. Vì nếu Rellin chỉ ngắn gọn vài câu rồi rờ ngay vào nút bấm bom, kế hoạch của mình coi như… tịt ngòi! Mong sao, nhân cơ hội này, Rellin thao thao bất tuyệt trút hết nổi long để những lời nói đó sau này được ghi vào sử sách thì… may ra kế hoạch của mình mới thi hành được.

Theo đúng chương trình, ba người mình phải tách ra, mỗi người mỗi việc. khổ nỗi, phần mình có vẻ nguy hiểm nhất. Không phải mình muốn lãnh phần nguy hiểm nhất đâu, nhưng đó là việc duy nhất mình có khả năng làm được. May mắn ghê chưa!

Mình vội vàng tóm tắt ý kiến của mình cho cậu Press và Loor nghe. Không ai bàn cãi gì. Không còn đủ thời gian. Vả lại cũng không ai có ý kiến gì hay hơn. Kế hoạch của mình được “duyệt”. Kế hoạch buộc ba người phải tách ra. Chẳng chào chia tay hay chúc được nhau một câu may mắn, Loor phóng chạy liền. Đúng kiểu Loor. Cậu Press ở lại đủ để nhìn mình với ánh mắt của ông cậu quan tâm tới thằng cháu. Mình cảm thấy cần phải nói một điều gì có vẻ quan trọng một tí, nhưng đầu mình chỉ nghĩ được duy nhất một câu:

-Thật tình cháu ước, cậu để cháu tới buổi thi đấu bóng rổ hôm đó thì hơn.

OK, chẳng phải những lời cuối hung hồn gì cho cam, nhưng đúng là những gì mình cảm thấy lúc ấy.

Trước khi chạy đi, cậu Press cười bảo:

-Không cháu không ước vậy đâu.

Mình bối rối mất một lúc, vì… sợ. Nhưng mình cũng nghĩ lại những lời cậu Press vừa nói. Đúng vậy, nếu đến cuộc đấu bóng rổ, thì mình đâu có phải nằm đây đối diện với cái chết. Nhưng, y xì như lời cậu, mình không ước có mặt tại sân bóng rổ lúc này đâu. Khó cắt nghĩa quá, vì thật sự mình cũng không hiểu rõ chính mình. Nhưng với tình hình nguy khốn đang xảy ra tại đây, hai bạn tin không, mình lại cảm thấy việc mình có mặt tại đây là đúng. Không phải vì vui thú hay gì cả. Hơn thế nhiều. Tự vấn lại chính bản thân, mình có cảm giác kỳ lạ rằng đây là nơi duy nhất mình phải có mặt. Câu châm ngôn của lữ khách là gì nhỉ? “Chuyện phải thế thôi.” OK, châm ngôn ngớ ngẩn, nhưng mình thật sự cảm thấy đây là con đường dành cho mình. Mình không cố ý làm chuyện này có vẻ lãng mạn kịch tính hơn sự thật, nhưng ngay lúc này mình chợt nghĩ đến từ “định mệnh”. Có lẽ đây là định mệnh của mình. Ngay bây giờ mình chỉ có thể hy vọng sẽ có ngày được chơi lại bóng rổ. Nhưng điều đó sẽ không thể xảy ra nếu mình không hành động gì. Vì vậy, mình đứng bật dậy và chạy đi làm phần việc của mình theo kế hoạch.

Chạy dọc theo nóc khán đài, mình không sợ ai nhìn thấy, vì mọi con mắt đang đổ dồn về Rellin. Chắc người Bedoowan ngỡ ngàng khi thấy người thợ mỏ Milago này được ra mắt nữ hoàng của họ. Cảnh tượng này chẳng bao giờ có thể xảy ra, nếu không có bàn tay đạo diễn của Mallos. Mình nghĩ đây là những gì cậu Press gọi là những chuyện xấu xa mà không bao giờ Mallos trực tiếp hành động. Hắn chỉ sử dụng ảnh hưởng để người khác làm thay. Rõ rang Rellin sắp làm một chuyện xấu xa ghê sợ do sự lèo lái của Mallos. Ông ta đang tiếp tục nói:

-Toàn dân Denduron. Hôm nay tôi đến trước mặt các người với một món quà quí giá hơn những gì các người có thể tưởng tượng.

Hình như Rellin sắp đọc một bài diễn văn thật sự. Tốt. Mong cho ông ta ê a cho đến chừng nào mình hoàn tất công việc. Rellin gào lớn:

-Món quà của tôi quí giá hơn những viên minh thạch các người đang nhìn thấy. Quí giá hơn tất cả minh thạch từng khai thác được từ mỏ lên. Món quà đó là một tương lai tuyệt vời, và sẽ được chia sẻ cho tất cả những con người tốt của Denduron.

Cha nội này tưởng đang diễn trên sân khấu sao kìa? Có thể lắm chứ. Ông ta đâu ngờ có lúc được đứng giữa lượng khán giả đông đúc và lắng nghe mình nói đến thế. Mình nghĩ: Tiếp tục đi Rellin, hãy nói thật hay, thật dài vào.

Trong khi chạy, mình thấy cậu Press và Loor đã hoàn tất bước một công tác của hai người. Từ phía sau, đập gục hai gã hiệp sĩ, rồi lột bộ áo giáp của chúng. Cậu và Loor sẽ mặc bộ giáp đó để xuống sân mà không bị ai phát hiện. Đó là lý do vì sao mình phải giao hai người nhiệm vụ đó. Làm sao mình có thể đập tay hiệp sĩ to đùng kia và lột giáp của hắn được. Kể cả nếu có thể, mình nhỏ xíu thế này, mặc bộ giáp đó chẳng khác nào em bé mặc quần áo của bố.

Vì vậy mình lãnh nhiệm vụ khác và mình biết chính xác phải đi đâu. Mới hôm qua mình đã từng ở đó và đã thề không bao giờ mon men tới gần nơi ấy, vậy mà bây giờ mình đang phải trở lại. Chỉ sau mấy phút mình đã tới nơi. Mình chạy khá nhanh, gần ba trăm mét nhằm nhò gì. Nhưng khi tiến gần tới đích, mình chợt ngần ngừ nghĩ: chạy nhanh và xa như thế, có lẽ mình sẽ có thể chạy thóat khỏi ảnh hưởng sức công phá của quả bom tak. Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua. Không thể làm hỏng kế hoạch được.

Mình đã ngần ngừ, không chỉ vì sợ quả bom. Nhưng còn vì cái nơi mình sắp tới: lỗ hổng dễ sợ, tối tăm, thăm thẳm dẫn xuống những chuồng quig.

Theo kế hoạch, mình sẽ phải xuống dưới đó, vượt qua bãi mìn đầy những con quig đói để đến đấu trường. Mà cái còi hộ mệnh của mình thì đã bị cậu Press quăng mất tiêu rồi. Thế mới đau! Mình đứng bên bờ lỗ hổng, lấy tinh thần để leo xuống. Chiếc thang dây nằm lù lù một đống dưới đáy. Nhưng sợi dây hôm qua Loor đã dung để leo lên vẫn còn đó – chính là “tấm vé” để xuống dưới. Dẹp lo lắng, mình phải sang số khởi động thôi, vì Rellin có thể bấm nút bom bất cứ lúc nào. Nắm sợi dây, quắp hai chân, mình tụt xuống địa ngục.

Xuống tới đáy, một mùi tanh nồng nặc xộc vào mũi. Rồi mình nhận ra mình vừa “hạ cánh” lên một đống bầy nhầy nâu nâu đo đỏ. Khi phát hiện đó là thứ gì, mình suýt ói. Đó là vũng máu đông đặc của con quig đã bị cậu Press đâm hôm qua. Mình cố chống lại cơn buồn nôn, vội vàng nhìn quanh. Con quái bị thương không có đây. Có lẽ nó chết queo rồi. Hoặc đã trở thành bữa tiệc của những con quig khác.

Mục tiêu kế tiếp là tiến tới cánh cửa dẫn ra đấu trường, càng nhanh càng tốt. Không thể rón rén qua những chuồng quái thú. Không, mình phải co giò chạy thục mạng theo lối hôm qua. Mỗi lần qua một khúc rẽ thật kinh khủng, cứ tưởng như một con quái đang ngồi há hốc mõm chờ mình. Dù có muốn, mình cũng không thể tà tà thận trọng. Chính nỗi sợ hãi đã khiến mình không hề thấy kiệt sức, dù giờ đây, mình chỉ muốn lả đi. Không bị quig vồ, cũng chết vì bom nổ. Chẳng biết cái chết nào đau đớn hơn. Mình nghĩ, bùm một phát coi bộ lẹ làng hơn, nhưng vội dẹp bỏ ngay những ý nghĩ bi quan đó, vì mục đích là phải sống, chứ không phải chọn lựa cái chết nào ít đau đớn hơn.

Sau mấy lần rẽ, đã thấy cánh cửa mở ra đấu trường. Thật không thể tin nổi, mình đã tới đích. Mình chạy thật lẹ đến cánh cửa lớn, ép sát tai vào cửa, nghe ngóng. Bên ngoài, giọng Rellin vẫn sang sảng tiếp tục bài diễn văn. Quá tốt! Nhưng mình còn đang chờ một âm thanh khác nữa. Công tác mình giao cho Loor là: xuống sân và mở cửa. Nhiệm vụ này hơi bị khó, vì ngay khi Loor nâng chốt cửa nặng nề, chắc chắn sẽ bị phát hiện và ngăn chặn. Hơn nữa, yếu tố thời gian chuẩn xác là quyết định. Nếu cửa mở quá sớm, hay quá trễ, kế hoạch của mình cũng sẽ thất bại. Cơ hội bé nhỏ mong manh đó đang gần kề.

Mình lại lắng nghe và… có hai tiếng gõ nhẹ lên cánh cửa. Đó là tín hiệu Loor đã hoàn thành công tác và đang đứng bên ngoài. Oa, tuyệt cú mèo! Bây giờ cô ta đang chờ tín hiệu của mình đáp lại. Nếu không nghe tín hiệu trả lời, Loor sẽ biết mình đang bị bọn quig “măm” ngon lành. Nhưng mình tin Loor sẽ đợi cho đến khi có tín hiệu của mình, hoặc cho đến khi… quả bom nổ BÙM!

Bây giờ mới tới hồi gây cấn. So với những gì mình sắp phải làm, thì những chuyện vừa trải qua không xi-nhê gì. Mình nhìn quanh tìm một vật có thể giúp mình, và thấy tấm khiên bằng sắt của tay hiệp sĩ hôm qua bỏ lại trước khi trở thành món ăn cho quig. Chưa đủ, còn cần một thứ nữa. Mình hy vọng tìm ra cây giáo của hắn, nhưng không thấy đâu. Thời gian cấp bách lắm rồi, phải hành động nhanh hơn mới được. Mình nhìn quanh lần nữa, và thấy một thứ “lý tưởng” nhất, khiến ruột gan mình lộn tùng phèo cả lên. Nhưng dù tởm lợm đến lộn mửa, mình vẫn phải nhặt lên. Đó là lóng xương chân. Xương chân người! Dù kinh tởm, nhưng đúng là thứ mình cần. Ít ra cẳng chân này không có bàn chân dính chùm. Đấu tranh với nỗi tởm lợm, mình trở sâu vào hang mấy bước và đánh kẻng báo hiệu giờ ăn.

Ôi, đúng vậy đó. Mình tự hiến thân làm mồi nhử. Mình gõ phèng phèng lóng xương lên tấm khiên, hy vọng đánh thức bất kỳ con quái quig nào say ngủ đã mất cơ hội vồ mình mấy giây trước. Mình hét toáng:

-Ra đi! Vồ đi! Thịt ngon lành nè!

Hai bạn thử nghĩ coi. Điên không? Tự nạp mạng cho con quái đã ăn tươi nuốt sống ba mạng người! Tay mình run bần bật. Nhưng đây là “sáng kiến” của ai? Ôi, của mình đó, trời ạ!

Mình gõ tấm khiên thêm mấy tiếng nữa, âm thanh vang vọng khắp hang động. Mình chợt lo lắng nghĩ, liệu ngoài đấu trường có nghe thấy âm thanh này không? Vì chỉ một thoáng nghi ngờ, Rellin sẽ bấm nút bom ngay. Và… hạ màn! Mình gào lên:

-Lẹ lên. Tới đây! Đồ hèn! Ta chính là kẻ giết bạn tụi mày trên núi đó. Lại đây, vồ tao đi!

Nó không bắt mình chờ lâu và mình không mất công báo hiệu nhiều. Hôm qua, khi tấn công cậu Press, con quái còn chậm rãi vờn quanh, tới gần mới phóng lại vồ. Còn lúc này, từ ngóc ngách của những mê cung thăm thẳm, mình mình nghe tiếng gầm của một con quig đã phóng lên. Có lẽ vì tiếng kẻng của mình làm nó khó chịu, hay vì giọng gào thét của mình thấy ghét quá, hoặc vì nó đang đói ghê gớm. Dù là vì lý do gì thì việc mình làm cũng đã có hiệu quả. Một con quig đang phóng tới với tốc độ chết người. Mình nghe tiếng chân khổng lồ của nó huỳnh huỵch trên nền đá, như sẵn sàng lăn xả vào để… phanh thây mình.

Đây là thời điểm Loor phải mở cánh cửa ngay lập tức. Nếu không kịp, mình sẽ thành món ăn trưa của quái vật kia. Quăng tấm khiên, chạy tới cửa, mình phát mật hiệu đã được dự tính. Mình gào hết sức bình sinh:

-Mở cái cửa mắc dịch này ra.

Mật hiệu của tụi tớ hay ho không? Vậy mà Loor hiểu đó. Ghé sát tai vào cửa, mình nghe tiếng then kéo kẻo kẹt. Đây là cây then cửa phải cần tới hai hiệp sĩ mới nâng lên nổi. Hy vọng Loor đủ sức làm một mình. Cậu Press đang phải lo phần việc khác, nên chỉ có mình Loor bên ngoài cửa. Tất cả đều trông cậy ở Loor. Mình thúc giục:

-Lẹ lên!

Lúc này mình chẳng cần làm ra vẻ điềm tĩnh tự tin được nữa. Chỉ cần cô ta hiểu là mình sắp bị con quái măm đến nơi rồi. Nghe tiếng gầm, mình quay phắt lại. Con quig! Đôi mắt vàng của nó lóe lên khi nhảy qua một khoảng sáng. Nó đã đến đủ gần để mình thấy nước dãi thèm khát của nó nhễu nhão, lòng thòng từ cái mõm há toang hoác. Con quái đang đói và mình là bữa ăn ngon lành của nó. Mình bật lưng mạnh vào cửa, hy vọng cửa bung ra. Nhưng cánh cửa khốn kiếp trơ trơ. Mình nghe tiếng Loor hì hục với then cửa. Nếu cứ loay hoay mãi, chắc chắn cô ta sẽ bị phát hiện và bị bắt. Hoặc… Rellin sẽ cho nổ bom. Dù bằng cách nào, tất cả vụ này chỉ còn vài giây để giải quyết.

Con quig khom mình, sửa soạn phóng tới. Mình gào lên:

-Cô không mở cửa, con quái sẽ…

Với một tiếng rắc vang lên, cánh cửa bật mở làm mình ngã ngửa người. Ngay lúc đó quái vật rướn mình, phóng tới…

Nhưng vì mình đã bị bật ngửa ra sau, nên nó bay vút qua mình, qua khỏi khung cửa mở, phóng vào đấu trường. Móng vuốt của nó tạo thành làn gió khi lướt qua đầu mình. Mình thoát chết đúng chỉ trong một đường tơ kẽ tóc. Đứng bật dậy, mình chạy vào đấu trường xem việc gì đang xảy ra.

Mấy giây sau toàn thể đấu trường náo loạn lên. Các hiệp sĩ chạy ra tìm cách giết hoặc bắt sống con quig đang ngoài tầm kiểm soát. Mình thấy hai gã hiệp sĩ đang tấn công Loor chợt bỏ cuộc, quay lại đuổi theo con quig. Mình kéo cô ta đứng dậy, rồi hai đứa núp bên cửa. Con quái đã trụ lại, vừa tấn công vừa chống đỡ những ngọn giáo tua tủa của các hiệp sĩ phóng tới. Mình không biết phe nào, con quig hay các hiệp sĩ, bị tổn thương nhiều hơn. Cứ mỗi ngọn giáo phóng vào quái thú, lại có hai hiệp sĩ bị cào xé. Một khung cảnh điên loạn của giận dữ, đau đớn và máu. Nhưng vấn đề chính là trận chiến đàn áp quái vật quig đã xảy ra đúng như mình muốn. Nó đã làm hỏng sự kiện sắp diễn ra trong đấu trường.

Nhìn ra giữa sân, mình thấy Rellin hình như bị bất ngờ, ông ta và ba người thợ mỏ ngẩn người nhìn cảnh người và thú đang tử chiến. Nhưng chỉ mấy giây sau, Rellin quay lại, tiến về cái xe đầy thuốc nổ. Tới lúc rồi. Rellin sắp nhấn nút bom. Mình thoáng thấy một sọc đen, nhanh như tia chớp, vun vút bay về phía Rellin. Đó là một ngọn giáo. Ngọn giáo đâm suốt qua cánh tay và ghim chặt người đội trưởng thợ mỏ vào thành xe bằng gỗ. Rellin rú lên. Không biết ông ta rú lên vì đau, hay vì phẫn nộ bởi đã không thể với tay tới quả bom? Rồi mình thấy một hiệp sĩ Bedoowan chay tới chiếc tak, nhưng mình biết đó là… hiệp sĩ dỏm. Đố ai? Cậu Press mình đó. Ông chạy phăng phăng tới kíp nổ. Rellin bó tay! Nhưng ba người thợ mỏ kia đã kịp nhận thấy cậu Press định làm gì. Họ xông vào tấn công ông. Ba con người chấc phác làm sao đương đầu được với cậu Press. Chân tay ông loang lóang vung lên, lần lượt từng người gục ngã. Làm sao ông có thể để cho bọn họ chạm đến kíp nổ được.

Hình ảnh trước mắt mình thật kỳ diệu. Tất cả đám hiệp sĩ xúm lại để giết con quig. Còn cậu Press thong dong điều khỉen Rellin và mấy người thợ mỏ. Không thể tin nổi. Kế hoạch của mình đã thành công.

Mình chưa kịp mừng, một chuyện khác xảy ra ngay sau đó còn khủng khiếp hơn. Cửa vẫn để ngỏ, và mình quên còn con quig khác trong hầm. Con quái thứ hai phóng ra còn hung bạo như con trước. Nhưng các hiệp sĩ đã kiệt sức, không còn đủ ý chí hay sức mạnh để hạ nó nữa. Không còn gì có thể ngăn cản quái thú mở một cuộc tàn sát trừ… cậu Press.

Cậu mình đã đánh ngất mấy người thợ mỏ, ông nhanh nhẹn tháo quả bom mini tự tạo từ dưới gầm xe chứa đầy tak. Rellin cố ngăn cản, nhưng bị gắn chặt vào xe, không nhúc nhích nổi. Con quig khom mình trên bốn chân, nhìn quanh. Nó tìm kiếm nạn nhân đâu tiên. Coi bộ nó khoái… cậu Press.

-Cậu Press!

Mình gào lớn. Cậu Press ngửng lên vừa kịp thấy quái vật đang phóng như bay tới. Không trù trừ một giây, cậu ném quả bom nhỏ vào con vật. Mình không biết cậu có bấm nút quả bom khi ném hay không, nhưng kết quả đẹp như mơ và… thật dễ sợ. Quả bom tak chạm con quig trên không và phát nổ. Quái vật tan ra từng mảnh. Máu quig rải như mưa khắp sân đấu. Quang cảnh vừa đẹp vừa ghê tởm. Con quig bị giết cũng có nghĩa cơ hội kích nổ quả bom khổng lồ không còn nữa.

Khắp đấu trường im lặng đến lạ lùng. Dường như không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhiều hiệp sĩ Bedoowan bị thương hoặc kiệt sức vì cuộc chiến với quái thú. Kagan đứng trong ngăn hoàng gia, nhìn xuống. Rõ ràng mụ đang bàng hoàng, vì… không thấy mụ nhóp nhép nhai. Khán giả Bedoowan sững sờ im lặng. Họ không biết vụ này xảy ra do sắp đặt hay tai nạn. Chỉ những người Nova có phản ứng. Họ lễ phép hoan nghênh như thường lệ. Mình bắt đầu khoái những người này. Nhìn Loor, mình hỏi:

-Sao mở cửa lâu thế?

-Phải choảng nhau với hai tên hiệp sĩ.

Vậy là Loor vừa phải nâng then cửa nặng nề, vừa chiến đấu với hai hiệp sĩ Bedoowan. Đại tài!

Cậu Press tiến lại, rút ngọn giáo khỏi tay Rellin. Cậu đưa cho ông mảnh dẻ băng bó vết thương. Mình và Loor đến gần hai người. Không ai biết phải nói gì. Mình chẳng hiểu Rellin đang giận, thất vọng hay đau đớn. Có lẽ là tất cả những điều trên.

Nhưng ngay lúc đó ông ta bỗng phá lên cười sằng sặc.

Phản ứng của ông thật bất ngờ. Tiếng cười điên dại như mình đã từng nghe trong vụ nổ dưới hầm mỏ. Hình như ông ta biết một điều mà bọn mình không biết. Tiếng cười lại làm mình nổi da gà. Rellin nói với cậu Press:

-Ông tưởng vụ này chấm dứt rồi sao? Chưa đâu.

-Hết rồi. Ông không còn kích nổ tak được nữa.

Rellin còn cười bạo hơn. Chuyện gì làm cha nội này hứng chí vậy? Ông ta nói:

-Nhưng đây đâu phải tất cả số tak chúng tôi có. Có thể vụ nổ lớn bị thất bại, nhưng tín hiệu đã phát ra. Chính ông, ông bạn Press ạ. Ông đã phát tín hiệu rồi đấy.

Ba cậu cháu ngẩn ra nhìn nhau. Ông ta nói gì vậy? Rồi mình chợt hiểu khi nhớ lại những gì Rellin nói tối qua: ngay khi nghe tiếng nổ, những người thợ mỏ sẽ biết đó là tín hiệu tấn công. Rõ ràng vừa có tiếng nổ rồi. Tiếng nổ không lớn như mọi người trông đợi, nhưng vẫn là tiếng nổ. Bằng cớ là tim gan phèo phổi quái thú còn rải rác đầy bãi cỏ. Mình vừa tự hỏi, liệu những người thợ mỏ Milago có nghe thấy không, thì lời giải đáp đến tức thì. Từ trên nóc một khán đài, tiếng tù và vang lên. Mọi cặp mắt đều hướng nhìn lên gã hiệp sĩ đứng một mình trên nóc khán đài.

Tiếng gã lanh lảnh vọng xuống:

-Tụi Milago! Chúng đang tấn công!

Lập tức đám hiệp sĩ Bedoowan nhốn nháo lên. Kể cả những hiệp sĩ bị thương vì quái thú cũng bật đứng dậy. Tất cả nắm chặt những cây giáo, sửa lại mũ sắt, vội vã bước lên những bậc thang khán đài. Loor chỉ tay lên ngăn hoàng gia, kêu lên:

-Trông kìa!

Hàng trăm hiệp sĩ từ trong lâu đài tiến ra. Nữ hoàng Kagan đứng trên ngai, vừa vỗ tay hoan hô các hiệp sĩ, vừa cười nắc nẻ như trẻ con. Chắc mụ tưởng đây là một trò chơi. Mụ không hề biết những người này đang tiến vào một trận đánh rất thật. Hay có lẽ mụ thật sự cóc cần!

Lúc này dưới sân, số hiệp sĩ còn mạnh khỏe cũng đến cả mấy trăm. Họ tiến lên kết hợp cùng đồng đội, bảo vệ lâu đài. Rồi một chuyện kỳ cục xảy ra. Đám khán giả Bedoowan bắt đầu ùn ùn kéo nhau lên sân thượng khán đài, sôi nổi cười nói với vẻ háo hức. Theo sau là những người Nova. Không thể tin nổi. Cứ như thể họ rất muốn chiêm ngưỡng trận đánh. Họ tưởng đây là một màn đấu cho họ giải trí, như màn đấu với những con quig sao? Họ không hề thắc mắc là chuyện gì sắp xảy ra sao?

Rellin lên tiếng:

-Có thể chúng tôi không nói được lời tuyên bố quan trọng, nhưng cuộc chiến của chúng tôi vẫn còn. Được trang bị với tak, chúng tôi sẽ chiến thắng. Sự nỗ lực của bốn người đều vô ích. Trận đánh sắp bắt đầu rồi.