Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 88: Chú không được bắt nạt đứa bé (2)

“Lãnh Ngạn, em không thích người nhà họ Cầu, không muốn nhìn thấy bọn họ…” Duy Nhất nhỏ giọng đề nghị, cô nghĩ, người có thể đến nhà họ Lãnh hôm nay nhất định có quan hệ không tầm thường với Lãnh Ngạn.

“Được! Về sau trong nhà không hoan nghênh bọn họ!” Anh xoa tóc cô, “Đừng nghĩ mấy chuyện quá khứ đã qua, xem hôm nay má Tằng làm món gì ngon, bụng anh đói dẹp lép rồi!”

“Ừm!” Duy Nhất đứng lên từ trong lòng anh, “Lãnh Ngạn, thật ra hôm nay em chuẩn bị quà cho anh, nhưng má Tằng nói mọi người cũng kiêng kỵ nói đến sinh nhật anh, cho nên…”

“Quà tặng à? Mau lấy ra đây! Đã rất lâu rồi anh không được nhận quà!” Dáng vẻ rất mừng rỡ của anh khiến Duy Nhất nhận được cổ vũ rất lớn.

“Anh chờ đó!” Duy Nhất chạy lên tầng trên lấy áo sơ mi ra, “Cho anh, có muốn mở ra xem một chút không?”

“Được!” Có thể nhận được quà tặng từ Duy Nhất khiến anh thật bất ngờ, mặc dù không có hứng thú với việc mở quà như con nít, nhưng vẫn rất chờ mong. Khi anh nhìn thấy áo sơ mi màu xanh lam lqd thì trong lòng khựng lại, đã nhiều năm anh không mặc màu sắc tươi đẹp như vậy, màu đen làm chủ trong thế giới của anh…

“Có thích không?” Duy Nhất thấy anh chỉ ngẩn người, lo lắng hỏi.

“Thích, dĩ nhiên thích! Duy Nhất đưa cái gì anh cũng thích!” Anh gói kỹ áo sơ mi.

Duy Nhất rất vui vẻ, “Vậy thì tốt! Em còn một thứ cho anh xem!” Cô chạy vào bếp, sau đó vừa hát khúc ca sinh nhật vừa bưng bánh ngọt ra ngoài.

Lãnh Ngạn nhìn sắc mặt hồng hào của cô, hình như lại trở về cảnh tượng sinh nhật mọi người trong nhà tụ tập chung một chỗ, mà những ngày đó rốt cuộc có xa lắm không? Anh không biết, xa giống như chuyện thế kỷ trước, xa đến mức anh giống như đầu thai sống lại.

“Tới đây thổi nến đi!” Cô đặt bánh ngọt lên bàn ăn, vẫy tay về phía anh.

Anh khẽ mỉm cười, đến gần bàn ăn, phía trên bánh ngọt là hình hai người, giống như con búp bê Duy Nhất làm.

“Bánh ngọt này do em làm?” Anh kinh ngạc lần nữa.

“Đúng vậy!” Duy Nhất đang cắm nến, “Anh bao nhiêu tuổi?”

Anh thật sự rất cảm động, nếu tim của anh từng là băng, hôm nay đã bị cô nhóc này hòa tan, “Ba mươi hai.”


Duy Nhất há to miệng, trời ạ, hơn mình một con giáp! “Chú!” Cô sợ hãi kêu, Mỹ Mỹ nói không sai, cô thật sự yêu một ông chú, nhưng mà, nhìn thế nào cũng không cảm thấy anh già, còn đẹp trai hơn bất kỳ người nào cô từng gặp!

“Kêu bậy cái gì!” Anh hơi tức giận, anh thật sự coi thể coi là chú của cô sao? Tính toán số tuổi, quả thật giống vậy, thì ra năm tháng không tha người…

Duy Nhất le lưỡi, “Mau cầu nguyện đi, chú Lãnh!”

Anh dở khóc dở cười, chú Lãnh? Còn cầu nguyện? Nếu nó thành sự thật, anh sẵn lòng cầu nguyện! Nhắm mắt lại, lẩm nhẩm trong lòng, sau đó một hơi thổi tắt nến, mong đợi, ngày mai nhất định sẽ tốt hơn…

“Chú, chú ước cái gì vậy? Nói cho em biết với!” Duy Nhất tò mò tiến đến trước mặt anh.

Anh thuận thế hôn lên môi cô, “Không nói cho em!”

Duy Nhất cong môi lên, “Không nói thì không nói! Là cái gì chứ!”

Anh mỉm cười véo mũi cô, “Tới đây! Ăn cơm thôi, sắp chín giờ rồi, ăn xong chúng ta còn làm chuyện quan trọng hơn!”

“Chuyện gì?” Duy Nhất đuổi theo hỏi.

Anh mập mờ cười một tiếng, “Em thử nói xem?”

Mặt cô đỏ lên, “Chú không được bắt nạt đứa bé!”

“Mà anh cho rằng đó là món quà sinh nhât tốt nhất em tặng cho anh.” Anh cười bưng ly rượu lên. “Chúc sinh nhật anh vui vẻ, cạn ly!”

“Cạn ly!” Duy Nhất cũng giơ ly rượu lên.

“Đợi đã nào…!” Lãnh Ngạn giành lại cái ly của cô, “Đứa trẻ chỉ có thể uống sâm banh.”


Duy Nhất không vui, “Trong hiệp ước còn quy định cấm hút thuốc uống rượu!”

“Hôm nay là ngoại lệ!” Anh uống một hơi hết sạch chất lỏng trong ly, không sai, hôm nay là một ngày mới tinh, dường như quan hệ giữa anh và Duy Nhất có biến chuyển…

Cả tối nay ồn ào, ăn cơm tối xong đã gần mười giờ, Duy Nhất và Lãnh Ngạn cùng đi lên tầng trên, khi qua tầng hai thì Duy Nhất tiếp tục đi lên trên, bị Lãnh Ngạn kêu ngừng, “Đi đâu?”

Duy Nhất hơi đỏ mặt, “Trở về phòng!”

“Bên này! Cố ý giả bộ!” Anh giả bộ giận tái mặt.

Duy Nhất đỏ mặt ho một tiếng, “Em… muốn đi tắm.”

“Phòng anh có thể!”

“Không có quần áo!”

Vừa dứt lời, đã bị anh bế ngang lên, hơn nữa khẽ nói bên tai cô một câu, mặt Duy Nhất càng đỏ hơn…

Vào phòng, anh ôm thẳng cô vào phòng tắm…

“Làm gì?” Mặt Duy Nhất đỏ rực, nhỏ giọng hỏi.

Anh đến gần bên tai cô, nặng nề âm u mà khàn khàn nói nhỏ, “Tắm! Chính em nói!”

Anh phun ra khí nóng như lửa, lẫn vào mùi rượu nhàn nhạt, Duy Nhất vùi trong ngực anh, giống như say rượu, vô cùng yếu đuối, phí công mà khẽ đẩy anh, “Anh đi ra ngoài, em tự mình làm!”

Anh chỉ cười một tiếng, đưa tay cởi quần áo của cô, đặt cô vào trong bồn tắm.

Nước nóng tràn trên da thịt, hình như từng lỗ chân lông đều được thư giãn, thoải mái nhưng bởi vì anh nhìn chăm chú nóng bỏng mà khẩn trương. Cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, Duy Nhất lấy tay che mình…

Nước trong bồn tắm vừa đầy, anh cũng nhảy vào, Duy Nhất vội vàng dời tầm mắt đi, không dám nhìn anh.

“Cô bé ngốc! Còn xấu hổ?” Anh chợt ôm lấy cô, cô lập tức ngồi trên háng anh, hai chân vòng qua hông anh, mà rõ ràng, thứ gì đó mềm mại của cô có xu hướng mở ra.

Duy Nhất kêu khẽ một tiếng, ngẩng đầu lên vừa đúng lúc tiếp xúc với ngọn lửa thiêu đốt trong mắt anh, giọng nói của cô lập tức bị anh nuốt hết…

Cồn rượu tăng tốc, không khí tiêm nhiễm, không trải qua bao nhiêu dạo đầu, anh trực tiếp đánh thẳng vào trong cơ thể cô, sóng nước nhộn nhạo bên trong, Duy Nhất cảm thấy kích thích trước nay chưa từng có, rất nhanh đã nằm trong ngực anh, mềm nhũn không có sức…