Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 50: Xin lỗi

Duy Nhất vẽ vẽ trên lịch ngày một vòng, đã là ngày thứ mười rồi, mười ngày liên tục anh không về nhà, gọi điện thoại cho anh luôn trả lời với cô rất bận, cô không hiểu, chẳng lẽ một người sẽ bận rộn đến không ngủ sao?

Cuộc sống không có anh, nhà họ Lãnh giống như tòa nhà cổ trống rỗng, không có sinh khí, mặc dù cô chưa từng gặp anh, nhưng chỉ cần biết rằng anh đang ở nhà, lòng của cô giống như được lấp đầy…

Hương thơm của hoa tulip trên bệ cửa sổ nồng nặc, con rối nhỏ cô đơn xoay tròn trong gió, hôm nay là chủ nhật, anh sẽ trở lại sao?

“Tíc tắc, tíc tắc,” đêm yên tĩnh chỉ nghe âm thanh chuyển động của đồng hồ báo thức, mười hai giờ đêm, cô tin chắc anh sẽ không về nữa, buồn bã tới cực điểm, thì ra, đây chính là mùi vị của nhớ mong…

Lãnh Dực, Lãnh Dực, nhớ tới cái tên này lại cảm gáic mình giống như bị toàn thế giới vứt bỏ…

Ôm gấu tiểu Bố rách nát, cô một mình đi tới phòng của anh, nhẹ nhàng xoay, cửa phòng liền mở ra, chứng minh quả thật anh không ở nhà, nếu ở nhà, gian phòng sẽ khóa trái, đây là kết quả kinh nghiệm của một lần cô không nhịn được lòng hiếu kỳ, đêm hôm khuya khoắt định rình coi.

Trong phòng luôn chỉnh tề, như có như không, còn lưu lại mùi vị của anh.


Mở tủ treo quần áo ra, áo ngủ của anh được xếp thật chỉnh tề trong ngăn tủ, Duy Nhất lại nhớ tới cảm giác ở trong lòng anh, gỡ xuống một bộ thay ra, lại chui vào trong chăn mền của anh, coi như ở trong lòng anh, rốt cuộc ngủ…

Trong vườn hoa, đèn xe sáng lên, một bóng dáng cao lớn tiến vào nhà họ Lãnh, đẩy gian phòng tầng hai, anh sững sờ tại chỗ…

“Cô bé ngốc, xin lỗi!” Anh khẽ vuốt tóc đen tán loạn của cô, giọng mũi hơi nghẹn ngào, lấy tay che kín ánh mắt của cô, ấn xuống một nụ hôn lên môi cô.

“Chúng ta chỉ có thể đi tới đây.” Một giọt nước mắt rơi trên mặt cô…

Đứng dậy, tắt đèn, lại rời đi…

Trong vườn hoa, đèn xe dần dần rời xa…


“Má Tằng! Má Tằng!” Duy Nhất vừa rời giường liền mặc áo ngủ của anh chạy tới chạy lui trong nhà họ Lãnh.

“Thiếu phu nhân, chuyện gì?” Má Tằng thò đầu ra từ trong bếp.

“Tối hôm qua thiếu gia đã trở lại sao?” Duy Nhất giơ điện thoại trong tay lên, “Anh ấy quên mang điện thoại di động!”

Má Tằng ấp úng, “Cái này, tôi không rõ lắm, tối hôm qua tôi ngủ say như chết!”

“Thiếu phu nhân! Điện thoại di động ở chỗ cô à, thiếu gia đang tìm!” Tần Nhiên đột nhiên tiến vào, đoạt lấy điện thoại di động trong tay cô.

Duy Nhất nhìn tay trống không, hỏi gấp, “Sao anh ấy không tự trở lại cầm?”

“Cậu ấy… bận…” Tần Nhiên lấy cớ yếu ớt.

“Bận? Chủ nhật cũng bận sao? Tôi không tin!” Duy Nhất gây sự.

“Thật sự bận, tôi đi đây!” Tần Nhiên chạy trối chết, không muốn cũng không dám đối mặt với ánh mắt của Duy Nhất.