Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 357: Ngoại truyện 5

Hạ Thiên ngồi trên giường, rơi vào trầm tư, thật sự là mơ sao? Nhưng sao tất cả lại chân thật như vậy? Còn có người đàn ông tên Lôi Đình Ân đó, không ngừng xuất hiện trong mộng cũng như trong thực tế của cô, rốt cuộc đâu là mộng, đâu là thật? Cô thật sự không phân biệt được rõ rồi...

Đột nhiên thấy lòng bàn tay nắm một vật, mở ra, bất ngờ thấy một huy hiệu màu bạc, mặt búp bê barbie đang cười nghịch ngợm với cô...

Bàn tay cô giống như bị lửa thiêu, cuống quýt co lại, ném huy hiệu xuống đất, nếu như, đây thật sự là mộng, vậy huy hiệu này giải thích như thế nào?

Lôi Đình Ân, Lôi Đình Ân, rốt cuộc anh là người hay quỷ? Là mộng hay ảo?

Cho dù anh là quỷ! Anh ném tôi ở nơi hoang dã vắng vẻ chính là không đúng!

Không, không đúng là cô, có lẽ Lôi Đình Ân này vốn không tồn tại trong thực tế, anh ta chỉ ở trong mộng thôi? Ở trong mộng ném cô xuống, chuyện này chỉ có thể trách cô tự mình đa tình!

Trời ạ! Nhân cách của cô sắp phân liệt rồi! Đầu cô đau không dứt, ôm lấy đầu rúc vào trong chăn, sao anh Sính còn không đi lên?

Lúc này Thư Sính đang ở dưới lầu gọi điện thoại, “Chú Hạ, Thiên Thiên không sao, tối nay để cho cô ấy ở chỗ cháu đi, cháu nói với cô ấy chỉ là nằm mơ, hy vọng có thể lừa được cô ấy.”

“Vâng, tối ngày hôm qua ở trên đường xe cháu và xe Lôi Đình Ân lướt qua nhau, người này không có ý tốt với Thiên Thiên, trễ như vậy lại nhét một cô gái ở chỗ đó, Thiên Thiên vừa mới tỉnh dậy đã nói sợ, còn nhìn thấy nữ quỷ.”

“Nữ quỷ? Ha ha, chú, đừng nói đùa, cháu không tin! Nhưng mà, Lôi Đình Ân còn đáng sợ hơn quỷ, chú Hạ, anh ta là xã hội đen, chú cũng không có cách nào đối phó với anh ta sao?”

“Mở công ty điện ảnh? Chú, cái này rõ ràng dùng để rửa tiền!”

“Không có ghi chép? Chú! Hiệu suất làm việc của cảnh sát thật sự không dám khen tặng! Cháu thấy vẫn xin chú tự ra tay, nếu không đều không có chỗ tốt cho chú, cho cháu!”

Thư Sính để điện thoại xuống, chân mày nhíu chặt, “Lôi Đình Ân!” Anh cắn răng nghiến lợi nhớ kỹ ba chữ này, cái tên gây uy hiếp cho anh, không chỉ có Thiên Thiên, còn nữa, bí mật của bọn họ...

“Thiếu gia, cháo nấu xong!” Người làm bưng một chén cháo tổ yến đi lên.

“Đưa cho tôi!” Anh nhận lấy khay, tự mình bưng lên lầu.

“Thiên Thiên! Ngồi dậy húp cháo đi!” Anh để cháo xuống, dịu dàng gọi cô, hình như dưới chân dẫm lên đồ gì cứng cứng.

Nhấc chân, một huy hiệu màu bạc rơi vào tầm mắt anh.


Không biến sắc nhặt nó lên, bỏ vào trong túi.

Ngồi bên giường, giọng nói hiền hòa như đang hát bài ru con, “Tiểu bảo bối! Ngồi dậy húp cháo đi! Không uống sẽ lạnh đó!”

Nghe giọng nói của anh, Hạ Thiên thò đầu ra từ trong chăn.

Thư Sính cưng chiều cười một tiếng, “Vẫn còn sợ sao?”

“Không! Không sợ!” Hạ Thiên ngồi dậy từ trong chăn, xoay người định dùng gối dựa vào sau lưng.

Thư Sính nhanh chóng ngồi sau lưng cô, đỡ bả vai cô, để cho cô dựa vào mình, trên thực tế là ôm cô vào trong lòng, “Bảo bối, nếu dựa phải dựa vào anh! Anh vĩnh viễn là người để cho em dựa vào!”

Từ nhỏ đến lớn, anh đều là chỗ dựa vào cho cô.

Thời gian dựa vào ngực anh như vậy rất tốt đẹp, nhắm mắt lại, anh ôm cô nhẹ nhàng lắc lư, giống như lúc nhỏ được mẹ ôm trong ngực...

Nhưng mà, hôm nay, khi cô nhắm mắt lại, trước mắt đột nhiên xuất hiện bóng người màu xanh lam, mỉm cười khinh bỉ.

Lôi Đình Ân!

Lòng của cô đột nhiên giật thột, tránh khỏi ngực anh, tim đập nhanh, khẽ thở dốc.

“Thiên Thiên, sao vậy?” Anh cau mày, bóng ma bao phủ.

“Không có, không có việc gì!” Cô hốt hoảng giống như con thỏ bị kinh sợ, chỉ chỉ chén cháo, “Em muốn húp cháo...”

“Được!” Anh dằn cơn tức lại, bưng chén cháo lên, đút từng muỗng một cho cô.

Những động tác này đều rất tầm thường giữa bọn họ, nhưng mà, Hạ Thiên lại bắt đầu cảm thấy kỳ cục, cô làm sao vậy?

Ép buộc mình uống xong chén cháo anh bón, cô lại nằm xuống, “Anh Sính, em còn muốn ngủ.”

Thư Sính dùng khăn giấy lau vết bẩn trên khóe môi cô, cười dịu dàng, “Được, có muốn anh cùng em không?”


Cô lắc lắc đầu, “Anh cũng đi ngủ đi.”

“Thiên Thiên đây là đang giống như bà xã quan tâm anh sao?” Ngón tay anh dừng lại trên má cô.

Cô hơi đỏ mặt, không nói gì.

“Anh... Ngủ ở đây không được sao?” Đưa mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, tim anh đập loạn.

“Đừng! Anh Sính! Đừng...” Ánh mắt hốt hoảng của cô để cho anh nghĩ tới con thỏ...

“Được rồi! Em ngủ đi!” Anh cúi người hôn lên trán cô, nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài, vẻ u sầu, mới trên chân mày, lại chạy lên não...

Hạ Thiên nhìn chằm chằm trần nhà, thầm nhủ trong lòng một cái tên: Lôi Đình Ân...

Đột nhiên nhớ tới huy hiệu, cô lật người xuống giường, tìm khắp nơi không thấy, trong lòng loạn lên, nhấc ga giường, cuối cùng tìm thấy nó sáng long lanh ở dưới gầm giường, nhặt lên, phủi bụi, tảng đá trong lòng rơi xuống đất...

Lôi Đình Ân, anh nhất định không phải là giấc mộng! Nhưng mà, rốt cuộc anh định làm gì? Tôi rốt cuộc muốn làm gì?

Tối nay, không chợp mắt...

Người không chợp mắt, đâu chỉ có mình cô?

Nơi góc khác của thành phố, Lôi Đình Ân vừa về đến biệt thự, bên trong thư phòng đèn sáng rõ.

“Quay lại tìm sao?” Anh cau mày gọi điện thoại.

“Anh Nhị Lang, đi tìm! Nhưng mà, không thấy cô ấy!”

“Lập tức điều tra lai lịch của cô ấy cho tôi!”

Ngày hôm sau, trên bàn làm việc của Lôi Đình Ân bày một phần tài liệu.

Hạ Thiên, hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp khoa múa học viện âm nhạc đại học M.

Cha là Hạ Nhược Hải, cục trưởng cảnh sát. Chồng chưa cưới, Thư Sính, tiến sỹ y học, bác sỹ chính phẫu thuật tim mạch.

Thư Lệ, mẹ Thư Sính, bác sỹ trưởng phẫu thuật tim mạch. Tống Chi Vũ, cha Thư Sính, tổng giám đốc Tống thị.

Kèm theo một bức hình khác của Hạ Thiên, mắt ngọc mày ngài, nụ cười quả thật sáng rỡ như nắng hè.

Anh đã từng gặp khuôn mặt cười như thế, đó là Mặc Toa không thể thay thế trong ký ức của anh, trên thế giới này thậm chí có một cô gái cười sáng rỡ như Mặc Toa.

Cô gái kỳ quái này!

Anh rơi vào trầm tư thật sâu, trong đầu anh hồi tưởng lại từng lần gặp cô.