Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 281: Sụp đổ

Uất ức không thể gọi tên, “Tại sao?” Tại sao ư? Chuyện này có liên quan gì đến anh sao? Tại sao muốn ép cô?

“Bởi vì anh yêu em! Lý do này có đủ không?”

Cô không phản bác được, không cam tâm tình nguyện, “Em không hiểu!”

“Bởi vì anh yêu em, anh muốn hôn lễ của chúng ta hoàn mỹ không thiếu sót, anh muốn tự tay cha giao em cho anh! Duy Nhất, bây giờ đi, có được không? Nếu như em nói yêu anh, phải đi!” Ép buộc, cầu xin, khích tướng. Cái gì cũng dùng. Nếu như cô yêu anh, phải đi.

Cô yêu anh sao? Chưa bao giờ từng chối bỏ!

Đứng dậy, xuống lầu, trước cái nhìn soi mói của ba cha con nhà họ Doãn, chậm chạp đi đến trước mặt ông cụ Doãn, nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Cha.” Chỉ vì để anh ở đầu bên kia nghe thấy.

Ông cụ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, tay chân luống cuống, trả lời từng tiếng, theo đó, đau thương âm thầm nảy sinh, chuyện thế gian, sao không thể viên mãn?

“Em gọi rồi!” Cô quay người nói vào di động, giống như hoàn thành một nhiệm vụ.

Anh vui mừng cười, “Ngoan! Rất biết điều! Duy Nhất, tình thương của cha không thể thay thế, sẽ là bảo vệ ấm áp nhất cho em!”

“Không! Anh mới đúng!” Trong lòng bịn rịn không muốn xa rời anh còn mạnh mẽ hơn cái gọi là cha này nhiều lắm.

“Đúng, anh đấy! Anh vẫn sẽ chăm sóc em, bảo vệ em, vĩnh viễn...” Ánh mắt dần mơ hò, giọng nói cũng dần như có như không.

“Ngạn...” Bỗng nhiên cô cảm giác có khác thường trong giọng nói của anh.

“Gọi anh là ông xã, bảo bối! Gọi một tiếng nữa, anh thích nghe!” Anh không kịp chờ đợi cắt đứt cô.

Hạnh phúc, ngọt ngào tràn đầy cõi lòng, “Ông xã! Ông xã!”

“Ngoan, bà xã! Buồn ngủ chưa?” Bên này, cũng khổ sở đầy cõi lòng.


“Không! Chúng ta nói chuyện phiếm đi!”

Bắt đầu trò chuyện từ khi bọn họ mới bắt đầu quen biết, từng câu “Anh/em còn nhớ không?” khiến chuyện cũ như thước phim tái hiện từng đoạn, từng đoạn quá khứ lắng đọng trong ký ức, ngọt ngào, chua xót, thậm chí đau khổ, tất cả phảng phất giống như ngày hôm qua. Nhưng dù có khắc sâu vào trí nhớ, cũng không cản được dòng chảy thời gian vô tình tàn phá...

“Bà xã, nhớ không được luôn chân không chạy khắp nơi.”

“Bà xã, công việc ở Mặc Toa mệt chết đi, bản thân làm ít đi một chút, để Đình Ân giúp em.”

“Bà xã, sau này vẫn phải kiếm người giúp việc giúp em, một mình mang bé cưng sẽ rất mệt mỏi.”

“Bà xã, anh đã sửa lại đồ trong nhà, thứ gì ở đâu, trên ngăn tủ có dán nhãn.”

“Bà xã, anh... Không nỡ...”

“Bà xã, bà xã...”

Nói xong lời cuối cùng, chỉ có Lãnh Ngạn die.enda/lneq.uyd.on lẩm bẩm dặn dò, cô ở đầu bên kia, gối đầu lên giọng nói dịu dàng và ước mơ tốt đẹp của cô ngủ say sưa.

Tin chắc cô đã ngủ, anh độc ác cúp điện thoại, đập mạnh điện thoại di động lên tường, từng mảnh vụn rơi xuống giống như trái tim anh nứt ra...

Cô đã nói, tối nay không tắt điện thoại, lúc tỉnh dậy muốn nghe hô hấp của anh...

Nhưng mà, anh không cách nào cam kết nữa, trên thế giới không có đi không hết đường...

Trong bóng tối, lặng lẽ đứng dậy, gói hành lý đơn giản, ánh trăng lạnh lẽo, bản thân anh đi đôi với đêm tối, trái tim, cũng không cô độc.

Gió biển, vẫn mặn chát, là bởi vì, người nào đó, nước mắt bay nhẹ trong gió...

Ngày hôm sau, là ngày thời tiết tốt khó có được trong mùa đông, sáng sớm, ánh mặt trời đỏ hơn nửa đám mây.


Duy Nhất duỗi lưng, phát hiện mình ngủ trên ghế sa lon, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua nói chuyện phiếm với Lãnh Ngạn, trò chuyện rồi ngủ quên mất! Thấy buồn cười, nói cả đêm không tắt điện thoại, nghe một chút! Có giữ chữ tín hay không!

Cô mỉm cười cầm điện thoại di động lên, rõ ràng không có hô hấp của anh, không hiểu, mây đen bao phủ, lạnh lẽo dâng lên...

Đồng hồ treo tường kính coong gõ chín tiếng, đã chín giờ! Tại sao không có chút không khí kết hôn nào?

Cô vội vã chạy lên lầu, gọi to, “Anh cả! Tử Nhiên! Anh cả! Tử Nhiên! Hai người đang ở đâu?”

Doãn Tiêu Trác và Doãn Tử Nhiên đi ra từ phòng riêng của mình, lo sợ nghi hoặc không thôi, “Tụi anh ở đây, Duy Nhất, có chuyện gì?”

“Các anh! Các anh xảy ra chuyện gì sao! Tại sao không gọi em tỉnh? Hôm nay em kết hôn! Rốt cuộc có phải là anh trai em không? Em phải thay quần áo, phải trang điểm, còn có rất nhiều việc phải làm! Bây giờ đã chín giờ!” Duy Nhất nói liên tục.

Hai anh em Doãn Tiêu Trác die enda nle quu ydon nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy đồng tình, nhưng cũng không nói nên lời.

“Thợ trang điểm đã hẹn đâu? Tại sao giờ còn chưa tới? Gọi cô ấy mau tới giúp em mặc váy cưới!” Duy Nhất tức giận dậm chân, trở về phòng, lấy áo cưới làm theo yêu cầu từ trong ngăn tủ ra, tơ lụa tuyết trắng mềm mại đính kim cương trùm trên đất, đẹp đẽ và rực rỡ chói mắt, tua kim tuyến ấm áp.

Cửa phòng bị đẩy ra, Doãn Tiêu Trác và Doãn Tử Nhiên đứng ở cửa, nhìn cô cởi bỏ áo ngoài, chỉ mặc đồ lót chui vào trong áo cưới.

“A – sao các anh vào đây? Này, mặc dù em là em gái, nhưng...” Cô hoảng hốt che người.

Trong mắt Doãn Tử Nhiên đau nhức, đến gần, kéo chăn bao lấy cô, “Duy Nhất, coi chừng cảm lạnh đó, Lãnh Ngạn, anh ấy sẽ không đến!”

Ầm như sấm rền, cô không tin vào lỗ tai mình, nắm chặt cổ áo Doãn Tử Nhiên, giọng khàn khàn, “Cái gì? Anh lặp lại lần nữa!”

Nước mắt đọng trong hốc mắt Doãn Tử Nhiên, giọng nghẹn ngào, “Anh nói, Lãnh Ngạn... Sẽ không kết hôn với em!”

Yên lặng, hồi lâu...

Trái tim, cuồng loạn trong yên lặng, như muốn bộc phát...

Yên lặng đi qua, không phải tử vong, chính là bộc phát!

“Không -! Em không tin! Anh lừa em! Tuyệt đối không thể nào! Anh lừa em! Doãn Tử Nhiên! Em hận anh! Em hận anh! Tại sao anh muốn lừa gạt em! Tại sao?” Duy Nhất kêu gào tê tâm liệt phế, đôi tay chụp mạnh lên mặt Tử Nhiên, cào dữ tợn.

Doãn Tử Nhiên yên lặng chịu đựng, nước mắt, chảy qua vết máu cô tạo ra, đau, kéo dài tới trong lòng...

“Duy Nhất!” Doãn Tử Nhiên mạnh mẽ kéo cô tách khỏi Doãn Tử Nhiên, ôm chặt vào trong ngực, “Là thật! Lãnh Ngạn sẽ không tái giá với em! Đừng khổ sở, còn có tụi anh, còn có anh trai thương em!”

An ủi này, cho cô, hoàn toàn vô dụng. Kêu gào như bị vũ khí sắc bén chặt đứt, đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc mà nhìn Doãn Tiêu Trác, trong đầu hỗn độn.