Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 269: Cơn ác mộng (1)

“Đừng nghĩ! Nghĩ bể đầu cậu cũng nghĩ không ra được! Chờ xem, đáp án sẽ tự có! Tôi muốn về nhà ngủ!” Lãnh Ngạn nhìn đồng hồ, trời vừa rạng sáng, lập tức bắt đầu ngáp, bước xuống xe, ngồi vào chỗ ngồi phía sau, “Tiêu, cậu tới lái xe, tôi thật sự quá mệt mỏi!”

Doãn Tiêu Trác vừa lên xe vừa nghĩ, không khỏi quay đầu hỏi, “Tại sao tôi có cảm giác cậu biết đáp án?”

Lãnh Ngạn cười không đáp, đã dựa vào ghế sau, móc một thiết bị theo dõi mi ni ở dây lưng, híp mắt nhìn một lát, ném ra ngoài cửa sổ, “Vật này, coi như phí công chuẩn bị! Để các cậu tới, không phát huy công dụng! Chậm trễ mọi người nghỉ ngơi!”

“Lo trước khỏi họa chứ sao! Lỡ những kẻ bắt cóc kia muốn giết con tin, một mình cậu, còn tắt điện thoại di động, cậu không chết, chúng tôi có thể bị gấp chết!” Doãn Tiêu Trác vẫn kiên trì ép buộc Lãnh Ngạn mang theo thiết bị theo dõi mi ni là đúng.

Lãnh Ngạn nhắm hai mắt lại, cười khẽ một tiếng, hình như sắp tiến vào giấc mộng đẹp, không nói câu nào.

Lúc trở lại nhà họ Doãn, ông cụ còn đang chờ, nhìn thấy bọn họ trở lại, kích động tiến lên định ôm Duy Nhất, Duy Nhất lại trốn sau lưng Lãnh Ngạn.

Ông cụ lúng túng tay dừng giữa không trung, ngượng ngùng cười một tiếng, “An toàn trở lại là tốt rồi, là tốt rồi...”

“Tôi đi nghỉ ngơi!” Duy Nhất lạnh lùng bỏ lại một câu, cũng không để ý đến Lãnh Ngạn, lên thẳng lầu.

Lãnh Ngạn rất áy náy cười cười, “Con đi lên xem một chút.”

Ông cụ Doãn gật gật đầu, không quên dặn dò, “Trước an ủi con bé một chút, hôm nay bị sợ hãi, chuyện này không gấp được, bác có kiên nhẫn, từ từ đi!”

“Vâng!” Lãnh Ngạn cau mày, chậm rãi die enda anle equu ydonn đi lên cầu thang, lúc lên lầu bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống, may mà vịn cầu thang, mới không lăn xuống.

Doãn Tiêu Trác hoảng hốt, mấy bước đi qua, đỡ anh, “Cậu làm sao vậy? Bị thương chưa?”

Lãnh Ngạn ngồi thẳng lên, lắc lắc đầu, “Tôi không sao, mấy buổi tối liên tục không ngủ, choáng váng đầu, tôi đi nằm.”


Anh tránh khỏi tay Doãn Tiêu Trác, tiếp tục lên lầu, đi tới phòng Duy Nhất.

Duy Nhất đang trong phòng tắm tắm rửa, Lãnh Ngạn không có sức lực đi tắm, té thẳng lên giường.

Khi Duy Nhất tắm xong ra ngoài, nhìn thấy anh quần áo giày không cởi, nằm trên giường ngủ thiếp đi. Trong lòng khẽ đau, anh thật sự quá mệt mỏi!

Rón rén đi đến bên cạnh anh, cởi giày cho anh, đắp chăn, quần áo không cởi còn chưa tính, chỉ sợ mình khẽ đụng vào anh sẽ tỉnh. Nhưng mà, mặc dù cô cẩn thận như vậy, lúc chăn nhẹ rơi lên người anh, anh vẫn tỉnh, mở mắt ra lập tức tóm lấy tay Duy Nhất.

“Xin lỗi, làm anh thức!” Cô dịu dàng cười một tiếng, mặc cho anh vuốt ve trên mu bàn tay cô.

Tóc Duy Nhất còn ướt nhỏ giọt, rơi trên mu bàn tay anh, nhẹ nhàng khoan khoái, tỉnh táo không ít, “Không phải, em không ở bên cạnh vẫn không nỡ ngủ.”

Hai con mắt đen của anh như đêm, nơi sáng trong như vì sao nhấp nháy, chợt lóe lên lo âu, Duy Nhất không nhìn thấy, cô nhìn thấy chỉ có dịu dàng của anh, chỉ có anh không nỡ xa rời cô.

Không nhịn được cúi đầu hôn lên ánh mắt anh, giống anh thường hôn cô như lúc trước, “Ngoan ngoãn một chút, chờ em sấy tóc khô sẽ tới cùng anh.”

“Anh tới giúp em sấy tóc!” Lãnh Ngạn chuẩn bị đứng dậy.

“Không! Anh nằm, anh vốn đủ mệt, tự em có thể.” Duy Nhất đè bả vai anh lại, ngồi xuống trước bàn trang điểm, vừa chải vừa sấy khô.

Sau khi tắm xong mặt cô trắng nõn, bởi vì khí nóng hun hai má phấn hồng, cánh môi hồng nhạt càng trơn bóng ướt át, mùi thơm ngát của sữa tắm trôi nổi từng chút một đến hơi thở Lãnh Ngạn.

Anh nằm trên giường ngây ngốc nhìn cô, nhìn một chút, mặt của cô dần mơ hồ mông lung, trong lòng hoảng sợ, vội vàng chớp mắt, lại phát hiện, hốc mắt mình ướt át, vẻ mặt cô mơ hồ...


“Bà xã!” Cổ họng anh hơi nghẹn, ngực ê ẩm.

“Hả?” Duy Nhất không chút để ý đáp một tiếng, thấy hồi lâu anh không nói gì, kỳ quái hỏi, “Gọi em lại không nói lời nào, sao vậy?”

“Không có việc gì! Chỉ muốn gọi em!” Anh vừa nhìn cô chăm chú vừa mỉm cười, “Bà xã, em ăn cơm chưa? Đói bụng không?”

“Ăn rồi! Bọn bắt cóc còn cho em ăn cơm, cho em uống nước.”

“Vậy coi như bọn họ còn có tính người?” Lãnh Ngạn cười nói.

Duy Nhất nhíu nhíu mày, “Em cũng cảm thấy kỳ quái như vậy, bọn bắt cóc không dữ như trong tưởng tượng vậy.”

Trong phòng lại rơi vào trầm mặc, chỉ có tiếng máy sấy tóc ù ù.

Lâu sau, Lãnh Ngạn đột nhiên nói, “Bà xã, anh mới nằm mơ.”

“Thật sao? Nằm mơ thấy ai? Em sao? Có phải trong mộng cũng nhớ em không?” Duy Nhất tươi cười như hoa.

“Đúng!” Lãnh Ngạn hơi chần chừ, sầu lo nổi lên trong chỗ sâu tròng mắt, “Bà xã, anh còn mơ thấy mẹ anh.”

Rốt cuộc Duy Nhất phát hiện anh hơi khác thường, từ trước tới giờ anh không chủ động nói tới mẹ anh, không dừng lại nhìn anh chăm chú, cười yếu ớt, “Anh sao vậy? Sao hôm nay học được nũng nịu?”

“Bà xã, anh muốn ôm em, đừng sấy tóc nữa được không?” Ánh mắt Lãnh Ngạn nhìn cô rất phức tạp, thậm chí giống như cầu xin.

“Được!” Ánh mắt như thế khiến cho cô đau lòng, không chút do dự đồng ý, rồi sau đó, trượt vào chăn, chui vào trong ngực anh, ôm lấy hông anh.

Lãnh Ngạn lập tức ôm sát cô, cấp bách đó, giống như giây kế tiếp cô sẽ biến mất.

Điều này làm cho cô cảm thấy rất lo lắng, “Ngạn, hôm nay anh hơi kỳ lạ, không, mấy ngày nay anh đều kỳ lạ, nói cho em biết, anh đang làm gì? Là công ty có vấn đề sao?”

Cằm Lãnh Ngạn nhẹ chà lên trán cô, “Không có gì, công ty có chút vấn đề nhỏ, hiện giờ đã qua.”

“Thật sao? Đều đã giải quyết? Vậy không phải anh có thể nghỉ ngơi sao? Em không muốn ngày kết hôn chú rể chạy từ công ty về!” Duy Nhất định ngẩng đầu lên nhìn anh, lại bị anh ghì vào trong ngực, sát quá đỗi, không để cho cô nhìn thấy hai mắt mình, ánh mắt lặng lẽ ửng đỏ.