Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 210: Kết quả

Má Tằng đến khiến Tĩnh Lam khiếp sợ, chỉ có điều cho dù ai cũng không thể lay chuyển ý chí của cô, cô chính là không muốn kết hôn!

Nhưng mà, má Tằng lại cho cô một ánh mắt giống như uy hiếp, lại làm một dấu tay ai nhìn cũng không hiểu, trong mắt Tĩnh Lam lập tức thoáng qua tia chột dạ.

Sau khi má Tằng tuyên thệ xong bắt đầu trần thuật với tòaán, “Tôi là mẹ nguyên cáo, hôm nay đứng ở đây lại làm chứng cho bị cáo. Xin tha thứ, tôi không thể gọi cậu ấy là bị cáo, tôi vẫn gọi thiếu gia thôi. Tôi không muốn để thiếu gia bị người khác hiểu lầm. chính tôi tại đây nói ra chân tướng.”

“Thiếu gia và Tĩnh Lam nhà tôi không có tình cảm, cho nên kết hôn với Tĩnh Lam hoàn toàn là bởi vì đồng tình với Tĩnh Lam, muốn giúp Tĩnh Lam chữa bệnh, là Tĩnh Lam quá cố chấp. Tôi cảm thấy thật có lỗi với thiếu gia, cho nên mới tìm Nhiễm Duy Nhất tiểu thư, lừa cô ấy kết hôn với thiếu gia, hy vọng lưu lại đời sau cho nhà họ Lãnh.”

“Vết thương của Tĩnh Lam cũng không phải do thiếu gia đánh, những bức hình kia đều do ngày trước con bé phát bệnh tự làm mình bị thương, vết thương ngày hôm qua do cha Tĩnh Lam đánh, không liên quan đến thiếu gia, cho nên, thiếu gia là một người rất tốt, xin mọi người không nên hiểu lầm cậu ấy, tòa án cũng không cần xử cậu ấy có tội, chúng tôi đồng ý hòa giải ngoài tòa, thỏa thuận ly hôn.”

Quan tòa nói, “Nhân chứng, bà chỉ có thể làm chứng, không thể thay nguyên cáo đồng ý hòa giải. Nguyên cáo, những lời tố cáo của nhân chứng là thật sao?”

Ánh mắt Tĩnh Lam bắt đầu dao động trên mặt má Tằng, mà biểu hiện dứt khoát của má Tằng khiến cho cô cúi đầu, “Đúng vậy…”

Cả phòng lập tức xôn xao, bàn luận ầm ĩ, Lôi Đình Ân cười vui mừng nhìn Duy Nhất, Duy Nhất die enda anle equu ydonn cũng cười cười, nhưng trong nụ cười có bao nhiêu bất đắc dĩ? Lời làm chứng này có giá thật cao…

Chuyện phát triển đến đây, tòa án cũng không cách nào tiếp tục xét xử, Tĩnh Lam - kẻ khả nghi làm giả chứng cứ cũng là phạm pháp.

Kết quả cuối cùng, hòa giải ngoài tòa.

Một trò khôi hài cứ kết thúc như vậy, trong đám người, Duy Nhất đứng tại chỗ mỉm cười, chờ Lãnh Ngạn đi về phía mình.

Rất say mê đuôi mắt khóe môi nụ cười nhạt nhòa này của anh, cho dù ở trong chìm nổi khó khăn vẫn giữ vững nụ cười nhạt như cũ.


Mà anh, trong lòng đã sớm vội vã muốn chạy về phía cô, muốn ôm cô thật chặt vào trong ngực, nhưng chỉ chậm rãi, nhàn nhã dạo chơi, thong dong đi về phía cô, nụ cười giống nhau trên mặt anh, chỉ vì thích thưởng thức lúc cô chờ anh mà trong mắt gần như tham lam lưu luyến si mê.

Cuối cùng, anh đứng trước mặt cô, không cần lời nói, dang hai tay ra, mà cô, làm việc nghĩa không chùn bước lao vào trong ngực anh, trong nháy mắt, thế giới đứng im, thời gian ngừng lại, toàn thế giới chỉ có lẫn nhau…

Đột nhiên, hai người cảm thấy bị một trận đè ép, cũng theo đó truyền đến một loạt hoan hô, thức tỉnh trong thế giới của nhau, bọn họ mới phát hiện ba người Lôi Đình Ân, Doãn Tiêu Trác và Cầu Chí Dương đã bao quanh ôm lấy bọn họ.

Lãnh Ngạn vội vàng đẩy ba người ra, giữ Duy Nhất trong phạm vi thế lực của mình, “Này, các cậu làm gì vậy? Nhân cơ hội chiếm tiện nghi bà xã của tôi!”

Ba người bạn tốt hi hi ha ha, “Vui vẻ!” Vừa nói xong nhào về phía Lãnh Ngạn rồi Duy Nhất.

Duy Nhất bị sợ đến chui thẳng vào trong ngực Lãnh Ngạn, Lãnh Ngạn cũng dùng áo khoác của mình bao bọc lấy Duy Nhất, kiên quyết không thể để mấy sắc nam này chạm vào Duy Nhất, mấy người kia đã sớm cười lăn lộn.

Ba người đều là chủ tịch tập đoàn, vả lại là quý ông thành thục thành công, lại có hành động trẻ con như vậy, cũng đủ thấy tình cảm sâu đậm của bọn họ.

Lãnh Ngạn cùng Doãn Tiêu Trác và Cầu Chí Dương là bạn tốt cùng lớn lên từ nhỏ, Lôi Đình Ân là anh vợ của Lãnh Ngạn, bọn họ là người thân nhất của Lãnh Ngạn trước khi gặp Duy Nhất, hôm nay, cũng thế…

Cười vui hết sức, má Tằng và Tĩnh Lam chậm rãi đi qua bên cạnh họ, tiếng cười của bọn họ đột nhiên dừng lại, Lôi Đình Ân càng mang theo vẻ khiêu khích nhìn Tĩnh Lam, nhìn khiến Tĩnh Lam không dám ngẩng đầu.

Má Tằng dừng chân trước mặt Lãnh Ngạn, hai mắt ửng đỏ, hình như đưa tay muốn sờ mặt của Lãnh Ngạn, nhưng lại dừng giữa không trung, cuối cùng chỉ nói một câu, “Thiếu gia, xin lỗi, tôi thật lòng xin lỗi cậu…” Tiếng nói vừa dứt, nước mắt đã như mưa, che miệng, kéo Tĩnh Lam vội vã rời đi.

Duy Nhất nhìn theo bóng lưng của hai người hừ khẽ, “Xin lỗi cái gì, giả bộ làm người tốt, diễn trò!”

“Tại sao nói như vậy chứ? Cho dù như thế nào má Tằng nguyện ý ra tòa làm chứng cũng coi như giúp anh.” Lãnh Ngạn nói.


Duy Nhất liếc xéo anh một cái, “Đúng là đần! Anh biết điều kiện để bà ta ra tòa làm chứng là gì không?”

“Cái gì?” Lãnh Ngạn vẫn cho rằng má Tằng yêu thương mình, chưa từng nghĩ tới ra tòa làm chứng cho anh còn cần điều kiện.

Duy Nhất dùng ngón tay chọc lồng ngực anh, “Bà ta muốn toàn bộ tài sản đứng tên anh!”

Lãnh Ngạn ngẩn ngơ, “Không! Anh không tin! Má Tằng không phải hạng người như thế!”

“Anh đừng u mê không tỉnh ngộ như thế! Anh cho rằng bà ta sẽ nhẹ nhõm chủ động tới làm chứng cho anh sao? Là em cầu xin bà ta!” Duy Nhất nói tới đây hơi sợ sệt, “Em… Đồng ý với bà ta, đưa tất cả tài sản đứng tên anh cho cho bà ta!”

Lãnh Ngạn rơi vào trầm tư, Duy Nhất dieendaanleequuydonn cho rằng anh mất hứng, trong lòng càng thêm lo sợ không yên, “Lãnh Ngạn, xin lỗi, em… Tự tiện suy đoán tâm tư của anh, lúc má Tằng nói yêu cầu này ra cho rằng anh nhất định sẽ đồng ý, cho nên mới cam kết…”

Lãnh Ngạn lấy lại tinh thần, vuốt tóc cô, “Không sao! Bé ngốc, em cho rằng anh để ý điều đó sao? Không phải vậy! Cho thì cho đi, không phải tiền sao? Không sao cả!”

Duy Nhất lộ ra khuôn mặt tươi cười, ôm cổ anh, “Lãnh Ngạn, em biết ngay em không làm sai!”

“Còn không làm sai! Lãnh Ngạn hai bàn tay trắng sau này lấy gì nuôi em?” Lôi Đình Ân ở bên cạnh chê bai cô.

Doãn Tiêu Trác và Cầu Chí Dương lập tức mở miệng, “Không sao, có chúng ta làm hậu thuẫn, không cần một năm, Lãnh Ngạn có thể thuận buồm xuôi gió!”

Duy Nhất nhìn ba người bọn họ, bất mãn nói, “Tại sao các anh cảm thấy em được nuôi? Chẳng lẽ em không thể nuôi anh ấy sao?”

“Nuôi Lãnh Ngạn? Lãnh Ngạn cũng có ngày này à?” Lôi Đình Ân cười nói.

Duy Nhất chép miệng, “Vậy thì sao? Em muốn phát triển sự nghiệp đến náo nhiệt rực rỡ, sau đó chăm sóc mấy ông xã tốt như Lãnh Ngạn…”

“Cái gì?” Bốn người đàn ông trăm miệng một lời.

“Có việc gì sao! Đồ tốt… Dĩ nhiên càng nhiều càng tốt!” Duy Nhất nhìn bốn người đàn ông càng ngày càng dựa gần vào cô, trong lòng âm thầm rụt rè…