Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 109: Thì ra đúng là nhiều năm trước

Trước khi đi nghĩa trang, Duy Nhất không quên đặt một cây dù trên xe.

“Trời hôm nay sẽ mưa sao?” Lãnh Ngạn nhìn cô.

Duy Nhất liếc nhìn anh, “Không biết, chỉ đề phòng trước, nhỡ đường lún, em không muốn như tên ngốc đội mưa về nhà!”

Lãnh Ngạn im lặng, cô nhóc này càng ngày càng lớn mật, lại dám công khai mắng anh là tên ngốc, một ngày nào đó phải trừng trị cô thật tốt! Nghĩ đến hai chữ trừng trị lại bắt đầu phiền muộn, cũng không biết phương pháp Doãn Tiêu Trác dạy có áp dụng được không…

Một lúc sau, Duy Nhất đứng trước mộ Đình nhi, lẩm nhẩm trong lòng, “Chị, em tới thăm chị, chị sẽ trách em sao? Lại không thích em sao? Nhưng mà, em quyết định thay chị, chăm sóc người đàn ông này, làm bạn với người đàn ông này cả đời, hy vọng chị ở trên trời cao có linh thiêng phù hộ chúng em, Lãnh Ngạn nói chị dịu dàng hiền thục, chị nhất định sẽ chúc phúc cho chúng em, đúng không?”

Lãnh Ngạn cũng lặng lẽ nói với Đình nhi ở trong lòng, “Đình nhi, ngày trước em thường hay nói càn, nếu có một ngày em đi trước anh, muốn anh nhất định phải quên em, tìm một người khác làm bạn với anh. Anh không quên em, nhưng mà, có một cô gái rất tốt, anh không biết có nên đưa cô ấy tới thăm em không, tóm lại, anh vẫn như trước đây, không có bí mật trước mặt em, anh sẽ yêu thương cô ấy, cũng vẫn sẽ yêu em…”

Duy Nhất đặt một bó hoa bách hợp trước mộ, ngước mắt nhìn hình người đã chết trên bia mộ -- một cô gái mặc kimono màu trắng, cười đến dịu dàng điềm tĩnh, không phải rất đẹp, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy yên tâm thoải mái, cảm thấy đôi mắt cô ấy giống như ánh đèn ấm áp mông lung trong nhà chờ đợi người về muộn.

Nhưng… Một ý niệm như ánh chớp thoáng qua trong đầu Duy Nhất – Đình nhi không phải cô gái mặc áo tím trong hình chỗ giá sách của Lãnh Ngạn! Cô gái áo tím dáng vẻ quyến rũ đang cười! Câu nói trong hình đột nhiên chui vào đầu: Ngạn, anh phải yêu em cả đời. Chẳng lẽ, anh còn có một người yêu? Không, xem ra không giống…

“Lãnh Ngạn, chị Đình nhi thích hoa bách hợp nhất sao?” Trái tim cô đã đập thình thịch.

“Đúng! Cô ấy thuần khiết vô hại giống như hoa bách hợp.” Trong giọng nói thâm tình của anh đầy ắp hoài niệm.


Duy Nhất mờ mịt, vậy cả vườn hoa tulip trong nhà họ Lãnh trồng vì ai?

“Duy Nhất, đi tới trước mộ mẹ một chút.” Lãnh Ngạn đột nhiên kéo tay cô.

Mẹ? Duy Nhất không kịp phản ứng trong phút chốc, chờ đến khi Lãnh Ngạn dắt Duy Nhất đến trước mộ mẹ, cô mới bừng tỉnh hiểu ra, trong lòng có cảm động nho nhỏ, vì anh kính trọng mẹ.

Chỉ nghe Lãnh Ngạn nhỏ giọng nói với mẹ, “Mẹ, con và Duy Nhất tới thăm mẹ. Mẹ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho Duy Nhất, cả đời.”

Một câu nói ngắn ngủn, khiến cho Duy Nhất chảy nước mắt ràn rụa, Lãnh Ngạn ôm cô vào trong ngực, lau nước mắt nơi khóe mắt cô, “Ngốc, đừng khóc, có anh, cho dù xảy ra chuyện gì đều có anh.”

Duy Nhất cảm động không phải điểm này, cô ngẩng mặt đầy nước mắt lên, “Lãnh Ngạn, anh… Không coi thường mẹ em sao? Mẹ chỉ là người giúp việc, hơn nữa… Còn là nghi phạm, qua báo chí nói những chuyện kia, anh không sợ sẽ khiến cho mặt mũi nhà anh mất đi ánh sáng sao?” Duy Nhất biết, người có tiền coi trọng nhất là thể diện, ví dụ như cha Doãn Tử Nhiên quyết không cho phép người con gái như mình gả vào nhà họ Doãn.

Lãnh Ngạn ôm chặt cô, “Đứa ngốc, chỉ có bản thân không coi thường mình, người khác mới không xem thường. Yên tâm đi, anh kính trọng mẹ em giống em, thật ra mẹ của anh cũng là mẫu người l&q#d bị người ta kỳ thị, nhưng mà trong lòng anh, bà cao quý hơn bất kỳ ai. Không nên quá để ý tới lời đồn đại trên báo chí, giao cho anh, anh sẽ xử lý.”

Duy Nhất nghe không hiểu lời Lãnh Ngạn nói, tại sao mẹ anh cũng là mẫu người bị người ta kỳ thị chứ? Đang định hỏi cho rõ, nhưng Lãnh Ngạn lại giống như phát hiện ra vùng đất mới, “Duy Nhất, sao anh có cảm giác mẹ em rất quen mặt? Giống như đã từng gặp ở đâu?”

Duy Nhất nghĩ tới nhà họ Cừu, cô không muốn nghĩ đến nhà này, “Dĩ nhiên quen mặt rồi, quan hệ giữa anh và Cầu Chí Dương rất thân cận, có phải thường đến nhà họ Cầu? Mẹ em là người giúp việc của họ, anh nhất định đã từng gặp!”


Lãnh Ngạn như có điều suy nghĩ, “Có thể là như vậy… Nhưng mà, giống như lại không đúng, không phải nhà họ Cầu… Không nghĩ ra…”

Nhưng anh lập tức nhớ lại một chuyện khác, “Duy Nhất, em nói trước kia Cầu Chí Dương thường hay bắt nạt em?”

“Đúng vậy!” Nhắc tới thiếu gia ác ma, miệng Duy Nhất lại bẹt ra.

Trí nhớ Lãnh Ngạn bị kéo về thời thanh thiếu niên, Cầu Chí Dương thường nói với anh thích một cô gái, thích nhất vẻ mặt tức giận thở phì phò của cô khi bị cậu ta bắt nạt, cậu ta muốn đợi cô ấy lớn lên, hơn nữa hình như nói là con gái người giúp việc nhà cậu ta, anh đã từng cười Cầu Chí Dương thích con nít…

Lãnh Ngạn hừ một tiếng từ trong lỗ mũi: “Duy Nhất, từ nay về sau cách xa cậu ta một chút!”

“Cái này không cần anh nói!” Duy Nhất nói như chuyện đương nhiên.

Trong đầu Lãnh Ngạn lại hiện ra một chuyện khác, có một lần anh và Đình nhi tới nhà họ Cầu tìm Chí Dương, trông thấy một cô bé mười mấy tuổi ôm một con gấu nhỏ rách nát hấp tấp chạy tới, lúc chạy đến trước mặt anh lại ngã xuống, đầu gối bị té chảy đầy máu cũng không khóc, Đình nhi trời sinh lương thiện đỡ cô bé đó lên, dùng khăn tay trắng như tuyết của mình băng bó cho cô bé đó. Cô gái nhỏ cảm kích gọi cô ấy là dì, còn gọi mình là chú, sau đó nói có người muốn bắt nạt cô bé, sẽ lập tức đuổi theo, cô bé định tới trường tham gia tiệc chúc mừng đã không còn kịp rồi. Đình nhi dịu dàng giao cô bé cho anh, nói với anh, “Ngạn, cô bé này thật đáng yêu, giao cho anh đó, anh giúp cô bé một chút đi, đưa cô bé tới trường học…”

Chẳng lẽ đây là xếp đặt trong chốn âm u? Đình nhi lương thiện đã sớm dẫn Duy Nhất đến bên cạnh anh? Khóe môi anh khẽ nở nụ cười thản nhiên, đồng thời có một chút đau buồn lướt qua trong lòng, Đình nhi, luôn suy tính vì người khác, ngay cả khi rời khỏi anh, vẫn không quên sắp xếp cho anh…

Duy Nhất tới trước người anh, khó hiểu mà nhìn anh chằm chằm, “Anh cười cái gì?”

Anh vẫn cười thản nhiên, “Nhớ lại cô bé ngốc nghếch nhiều năm trước.”

“Ai vậy?” Duy Nhất hơi ghen ghét, ánh mắt hiền hòa như vậy nhớ tới một cô gái, còn là nhiều năm trước, chắc chắn không phải mình.

“Duy Nhất, em có nhớ mình từng có một chiếc khăn tay màu trắng thêu hoa anh đào?” Anh cầm tay cô, bắt đầu đi về.

“Khăn tay hoa anh đào? Dì? Anh… Anh sẽ không phải là chú ấy chứ? Hả? Chú? Trời! Anh thật sự già như vậy?” Tiếng cười của Duy Nhất đan xen một chỗ với tiếng hét phẫn nộ của Lãnh Ngạn, thế giới thật nhỏ…