Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 104: Sợ

Cảm giác tốt hơn nhiều! Tia ánh sáng mặt trời đầu tiên lúc sáng sớm khiến cho cô cảm thấy ấm áp. Duy Nhất đưa mắt nhìn Dịch Hàn vẫn chăm sóc mình cả đêm, hết sức cảm kích, “Cám ơn anh! Dịch Hàn!”

Nếu không phải Dịch Hàn đưa cô vào bệnh viện, cô đã không biết mình bị sốt cao đến gần bốn mươi độ. Đều nói khi người ta bị bệnh là lúc yếu đuối cô độc nhất, cũng là lúc cần người quan tâm nhất, mà những lúc như vậy, người vẫn luôn bảo vệ cô là Dịch Hàn, mớm thuốc cho cô, rót nước cho cô, canh chừng chích thuốc cho cô, nghe cô nói mê sảng cả một đêm, cô mơ mơ màng màng giằng co cả đêm, anh cũng cả đêm không ngủ.

“Cô bé ngốc! Anh nghe được từ trong miệng em từ nhiều nhất chính là cám ơn, có thể đổi từ khác không?” Dịch Hàn cười.

“Vậy… thank you!” Duy Nhất nghiêng đầu cười một tiếng.

“Thật ngốc!” Dịch Hàn vuốt tóc cô.

Động tác này khiến Duy Nhất cảm thấy đau khổ trong lòng, chỉ giữa người thân mật với nhau mới làm những động tác nhỏ này, ví dụ như Doãn Tử Nhiên rất thích nắm cánh tay cô chạy, ví dụ như… Trong lòng lại nghĩ đến tên một người, cô đành xóa anh đi, không cần nhớ tới…

“Duy Nhất, bác sỹ nói mặc dù hạ sốt, nhưng tốt nhất vẫn nên ở bệnh viện mấy ngày nữa, có muốn thông báo dlqd cho Lãnh Ngạn không? Anh ta sẽ sốt ruột.” Dịch Hàn đột nhiên nói.

Duy Nhất lắc đầu thật mạnh, “Không! Đừng!”

Dịch Hàn thở dài một hơi, cười nhẹ, “Cãi nhau?”

“Không có!” Duy Nhất quật cường lên tiếng phủ nhận.

“Vậy cũng tốt!” Dịch Hàn tỏ vẻ bất đắc dĩ phiền não, “Vậy anh gắng gượng đảm nhiệm mấy ngày… vai ông xã?”

“Hả? Cái… Cái gì?” Duy Nhất mở rộng tầm mắt, cho rằng mình nghe nhầm.


Dịch Hàn cười ha ha, “Yên tâm, ông xã anh đây, trừ… không làm việc kia, chuyện khác sẽ làm vì em!”

Lúc này Duy Nhất mới phản ứng được anh đang nói giỡn, cảm động đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ, cô và anh chỉ là bèo nước gặp nhau, thậm chí mới chỉ gặp mặt vài lần, tại sao anh có thể xuất hiện bất cứ khi nào mình cần? Hơn nữa đối xử với cô không phải tuyệt vời bình thường…

“Tại sao?” Cô khẽ cau mày, nhìn anh.

“Tại sao cái gì?” Anh không hiểu.

“Tại sao đối xử tốt với em như vậy?” Cô nói ra thắc mắc của mình.

Ánh mắt Dịch Hàn đột nhiên trở nên mềm mại mà giàu thâm ý, đường cong bên môi nhàn nhạt, “Nếu như nói… anh yêu mến em, em sẽ nghĩ sao?”

“Yêu… Mến?” Duy Nhất tỉ mỉ phân biệt hàm nghĩa và mức độ trong hai chữ này.

“Đúng! Mến! Lần đầu tiên nhìn thấy em ngây thơ, em khác biệt thì mến! Nhưng em không đặt anh ở trong mắt!” Anh nở nụ cười tự giễu, “Cho nên, anh bí mật đi hỏi thăm em, lại nghe nói em đã kết hôn rồi! Đối phương là tổng giám đốc Kỳ Thịnh được mệnh danh là nhà giàu nhất, anh không ôm bất kỳ hy vọng xa vời nào với em nữa. Ai ngờ ba lần bốn lượt để cho anh gặp em, em nói có phải duyên phận không?”

“Cái này… Nhưng… Em…” Anh thẳng thắn khiến Duy Nhất cảm thấy khó xử, mặt cô đỏ lên, lời nói không mạch lạc, trong lòng không kiềm chế được lại xuất hiện một suy nghĩ, người nào đó còn chưa bao giờ nói với cô lời như vậy, đừng nói chữ “Yêu”, ngay cả chữ thích còn chưa từng nói…

Dịch Hàn lại cười rộ lên, “Đừng khẩn trương, cô nhóc! Anh không có ý gì khác, anh biết rõ em đã kết hôn, sẽ không quấy nhiễu em, chỉ có điều, hy vọng em có thể cho phép anh lấy thân phận một người bạn hiện diện bên cạnh em, ngày nào đó khi anh ta bắt nạt em, anh sẵn lòng hy sinh chút nhan sắc, cho em mượn bả vai của anh! Hình như nhan sắc của anh không thua kém anh ta đúng không?”

Duy Nhất không nhịn được bật cười, Dịch Hàn cũng cười một tiếng, bên trong phòng bệnh yên tĩnh lại, tiếng bàn luận của y tá ngoài cửa lại nghe rõ ràng.


“Cô biết không? Trong phòng bệnh này là bà xã của Lãnh Ngạn.”

“Hả? Chính là người phụ nữ gần đây báo chí đăng tin xôn xao? Là con gái người phạm tội giết người, hai mẹ con cũng bị người kia cưỡng hiếp?”

“Không phải chứ! Sao Lãnh Ngạn lại thích người phụ nữ như vậy, còn hồng hạnh xuất tường, thật sự quá đáng thương! Cô hãy nghe tôi nói, người đàn ông ở bên cô ta cả đêm cũng không phải Lãnh Ngạn!”

“Chẳng lẽ là người tình trong xì căng đan của cô ta?”

“Tôi nghĩ là vậy…”

Tiếng bàn luận dần đi xa, Dịch Hàn và Duy Nhất đều lúng túng, nhất là Dịch Hàn, dáng vẻ hết sức áy náy, “Xin lỗi, Duy Nhất, gây phiền toái cho em.”

Duy Nhất lắc đầu, cười khổ, “Là em làm liên lụy đến danh tiếng của anh mới đúng, em vốn không thanh minh được!”

“Ai nói!” Dịch Hàn nghiêm túc trách cứ cô, “Tại sao nói mình như vậy? Anh không tin mấy tin tức báo chí nói hươu nói vượn!”

“Anh… Không tin?” Duy Nhất hơi ngoài ý muốn, bây giờ người người đều coi cô là người phụ nữ không tốt.

“Đúng! Anh chỉ tin tưởng hai mắt mình, trong mắt anh, Duy Nhất là cô gái thuần khiết nhất, đáng yêu nhất! Cũng là cô gái lạc quan kiên cường trong đau khổ! Cho nên, không nên bị lời đồn nhảm nhí đánh ngã!” Dịch Hàn nhìn cô chăm chú, ánh mắt chắc chắn mà nóng bỏng.

“Dịch Hàn! Cám ơn anh!” Nước mắt tuôn trào ra từ hai mắt Duy Nhất, đó là an ủi và tin tưởng mà Duy Nhất nhận được trong áp lực không cách nào chịu đựng được gần đây.

“Thật là cô nhóc ngốc!” Dịch Hàn cưng chiều xoa xoa tóc cô, thử thăm dò ôm khẽ cô vào trong ngực.

Duy Nhất nhẹ nhàng tựa vào trong ngực anh, cô mệt chết đi được, thật sự cần một chỗ dựa, chỉ là một chỗ dựa vào…

Dịch Hàn dần xiết chặt vòng tay, thân hình nhỏ nhắn mềm mại không xương của cô ở trong lòng anh.

“Uỳnh” một tiếng, cửa phòng bệnh bị người đẩy mở, hai người nhanh chóng tách ra, Lãnh Ngạn mặt đen xì đứng ở cửa. Anh thường ngày cẩn thận tỉ mỉ, tóc hơi lộn xộn, hai nút áo phía trên áo sơ mi cũng không gài, lộ ra lồng ngực cường tráng, thậm chí vạt áo sơ mi không ở trong dây lưng, hoàn toàn là dáng vẻ nhếch nhác, cặp mắt đỏ rực, môi khô khốc. Đây, là Lãnh Ngạn sao?