Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 100: Bị bắt

Dịch Hàn chỉ khẽ nhếch miệng cười, không nói toạc ra, đổi đề tài, “Cảm giác khá hơn chút nào không? Từ tối hôm qua em đã không ăn gì, xuống tầng dưới ăn chút điểm tâm, không, phải là cơm trưa.”

“Tôi không muốn ăn!” Duy Nhất không hề có chút khẩu vị nào.

“Vậy không được! Nếu không anh sẽ để cho người ta mang đến tận đây cho em?” Hình như Dịch Hàn không để cho cô cự tuyệt.

Duy Nhất không lay chuyển được, nói thế nào, cô và Dịch Hàn cũng không phải rất quen biết, không thể tỏ vẻ ở trước mặt anh, “Thôi, để tôi đi xuống.”

“Lúc này mới ngoan! Anh xuống tầng dưới chờ em.” Anh nói xong cũng đi ra ngoài.

Duy Nhất lại ngẩn ngơ, lúc này mới ngoan? Giọng nói này cũng quá thân mật rồi…

Cô phát hiện quần áo mình đã giặt sạch ủi khô, đặt chỉnh tề trên đầu giường, vì vậy, thay quần áo đi ra khỏi phòng ngủ.

Nơi này chắc là nhà Dịch Hàn, khu biệt thự nhỏ lắp đặt thiết bị thanh lịch thoải mái, sắc thái và phong cách đều ấm áp, hoàn toàn khác nhà họ Lãnh nghiêm trang.

Cô đi xuống cầu thang, Dịch Hàn ngồi bên cạnh bàn ăn đợi cô, trên bàn đặt hai chén sủi cảo lớn.

“Sủi cảo?” Cô rất ngạc nhiên, “Sao anh biết tôi thích ăn sủi cảo?”

Dịch Hàn cũng hơi lộ vẻ kinh ngạc, “Anh cũng không biết em thích ăn sủi cảo, chỉ có điều, anh rất thích, trước kia lúc ở Mỹ đặc biệt thích không khí ăn sủi cảo này, mặc dù không phải người phương bắc, nhưng khi vừa nhìn thấy trên TV ăn sủi cảo sẽ nghĩ đến đoàn viên, nghĩ đến người nhà, cảm giác thật ấm áp.”

“Tôi cũng có cảm giác này! Ngày trước khi vẫn còn mẹ, bữa ăn tối thịnh soạn nhất chính là sủi cảo, hơn nữa ở lễ mừng lqd năm mới, mẹ nhất định làm hoành thánh ăn, chỉ có điều, bây giờ… Không được ăn nữa.” Nhớ tới mẹ, Duy Nhất lại cảm thấy đau lòng, hơn nữa sau khi xảy ra chuyện tối qua, càng cảm thấy thêm khó chịu.

“Được rồi! Chuyện đã qua đừng nghĩ tới nữa! Chúng ta ở đây, khó gặp được người thích ăn sủi cảo, thật vất vả mới gặp gỡ, thả lỏng bụng ăn đi!” Dịch Hàn bỏ tương, mấy cái đĩa món ăn bưng đến trước mặt Duy Nhất.


Duy Nhất vốn không có khẩu vị cũng nếm hai cái, không khỏi khen ngợi, “Không tệ, thật ngon, hơn nữa tương này ăn ngon!”

“Thích thì ăn nhiều một chút!” Dịch Hàn nhìn cô cười.

Ăn xong sủi cảo, điện thoại di động của Duy Nhất lại vang lên, mặc dù ép mình không nhận, nhưng cảm giác tâm hoảng ý loạn vẫn lộ ra trên mặt.

Dịch Hàn nhìn mặt mà nói chuyện, cười nói, “Anh ta tìm em thật gấp gáp, đoán chừng nếu anh không đưa em về, anh ta sẽ báo cảnh sát!”

“Đi thôi, đưa tôi về công ty, tập đoàn Doãn thị, tôi đi làm.” Duy Nhất đứng lên, vẫn hơi choáng váng đầu.

“Thật sự đi làm? Vẫn nên đưa em về nhà nghỉ ngơi thôi!” Dịch Hàn không quá chắc chắn nhìn cô.

“Không! Tôi đi làm!” Điện thoại di động trong túi xách kêu càng cố chấp, Duy Nhất cũng càng cố chấp.

“Được rồi được rồi! Cô nhóc quật cường!” Dịch Hàn đành phải lái xe đưa cô đến tập đoàn Doãn thị.

“Cám ơn anh, Dịch tiên sinh!” Lúc xuống xe, Duy Nhất nói cảm ơn với anh ta.

Dịch Hàn cười hiền hòa, “Có thể đừng gọi anh là Dịch tiên sinh không? Trực tiếp gọi tên giống như bạn bè?”

Duy Nhất ngại quá, hé miệng cười, “Được, Dịch Hàn, cám ơn!”

“Rất hân hạnh được biết em, Duy Nhất, có rảnh thì tới nhà anh ăn sủi cảo! Bye bye!” Dịch Hàn vui vẻ cười nói.

“Bye bye!” Duy Nhất vẫy tay, nhìn xe Dịch Hàn đi xa. Xoay người tiến vào tập đoàn Doãn thị, Duy Nhất đi thang máy riêng của tổng giám đốc trực tiếp lên tầng trên cùng, vừa tới bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc, Mỹ Mỹ đã kéo cô qua một bên.


“Làm gì vậy? Mỹ Mỹ?” Duy Nhất bị dáng vẻ thần bí của cô ấy làm cho hoảng sợ.

“Tớ hỏi cậu làm gì mới đúng! Lần trước giới thiệu Dịch Hàn cho cậu… cậu không cần, bây giờ chơi hồng hạnh xuất tường?” Mỹ Mỹ hạ thấp giọng trách cứ cô.

“Cậu nói cái gì? Tớ nghe không hiểu!” Duy Nhất xoay người định đi, Mỹ Mỹ kéo cô lại, “Đừng đi, tự cậu xem đi! Nếu bị ông xã cậu nhìn thấy không bỏ cậu mới lạ!” Cô đưa cho Duy Nhất một tờ báo.

Duy Nhất sợ ngây người, báo chí đăng một tấm hình cô và Dịch Hàn ôm nhau trong mưa, tựa đề cực lớn viết: phu nhân nhà giàu nhất vượt tường đêm mưa, đêm thất tịch ôm nhau thâm tình.

“Này, đây là gì chứ, tất cả đều là viết vớ vẩn!” Duy Nhất nhớ rõ ràng bởi vì mình té xỉu, mới được một cánh tay ôm lấy, người ôm cô khẳng định chính là Dịch Hàn, tấm hình này cũng ở khoảnh khắc đó chụp lại!

“Tiểu thư, cậu nói viết vớ vẩn, người khác không nhìn như vậy! Có hình làm chứng!” Mỹ Mỹ gõ lên trán cô.

“Tớ chính trực không sợ gian tà! Quản khỉ gió! Thích làm sao viết vậy là như thế nào!” Duy Nhất vốn rất phiền, bây giờ nhiều chuyện như vậy, càng thêm phiền, định trở lại chỗ ngồi bắt đầu làm việc.

Vừa mở máy tính lên, đã cảm thấy một bóng đen bao phủ cô, trước mắt xuất hiện một áo sơ mi đen.

“Theo anh về!” Giọng nói lạnh lẽo không có chút nhiệt độ. Đây coi là gì? Ném cô xuống đi mộ vợ cũ cả đêm, lúc này lại bày ra vẻ đáng thương của ông xã đến tìm phiền toái?

“Xin lỗi, tôi đang làm việc.” Cô còn lạnh hơn anh.

“Anh đếm đến ba, lập tức đi theo anh, nếu không đừng trách anh khiến cho em khó chịu ở trong công ty!” Giọng nói tối tăm của anh biểu thị mưa to gió lớn lại đến, “Một.” “Hai.” “Ba!”

Duy Nhất nhanh chóng gõ bàn phím, không hề phản ứng.

Anh đột nhiên vọt đến bên cạnh cô, nắm eo cô nâng lên, bước nhanh về phía thang máy.

Lại dùng chiêu này! Bạo Quân! Duy Nhất vỗ lên lưng anh, “Thả tôi xuống, tự tôi đi! Tên khốn kiếp này!”

Anh hoàn toàn không để ý đến cô, vẫn khiêng cô vào thang máy, khiêng ra khỏi tập đoàn Doãn thị, sau đó ném vào trong xe.

Duy Nhất định mở cửa xe nhảy xuống, bị anh lớn tiếng quát, “Ngồi đàng hoàng! Nếu không anh sẽ muốn em ở trên xe!”

Duy Nhất không nói gì nữa, cho tới bây giờ nhu cầu của anh với cô cũng chỉ như vậy…