Ông Xã Thần Bí, Buổi Tối Gặp!

Chương 54: Cô còn không phải là muốn tiền sao? (1)

Editor: May
Tuy rằng không có bật đèn, thấy không rõ biểu tình rất nhỏ trên mặt anh, lại giống như có một loại cảm giác -- anh ngồi ở chỗ này vài tiếng đồng hồ. Hơn nữa, anh thực tức giận.
Cố Thanh Thanh hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau một bước: “Sao lại ở nơi này?”
Lãnh Tư Thành không trả lời.


“Chưa ăn cơm chiều đi? Phía dưới chuẩn bị cháo hạt mè.”
Vừa dứt lời, Lãnh Tư Thành chợt đứng lên, chân dài mở ra, không nói hai lời tới gần cô, Cố Thanh Thanh sợ tới mức lập tức lui về phía sau: “Lãnh…… ưm……”


Ánh mắt Lãnh Tư Thành giống như hàn băng, thân thể lại nóng giống như lửa. Gắt gao ôm thân thể của cô, như là hạ miệng cắn, dùng sức lấp kín khóe môi cô, cô bị hoảng sợ, lập tức bắt đầu giãy giụa, Lãnh Tư Thành lại không chút do dự kéo cô về mép giường, ôm cô ngã xuống.


Ngón tay thô bạo dùng sức lôi kéo quần áo ở nhà của cô, kéo hai cái không có kéo xuống dưới, anh dứt khoát dùng sức, “roẹt roẹt” hai tiếng, váy ngủ tơ lụa đáng thương lại chia làm hai nửa.
Rồi sau đó anh xoay người một cái, nháy mắt áp đảo cô!


“Từ từ! Tôi, tôi còn chưa có tắm rửa!” Đêm nay anh trở về, cô liền biết chính mình trốn không thoát. Nhưng trạng thái Lãnh Tư Thành tức giận bừng bừng phấn chấn như vậy, buổi tối mình khẳng định sẽ đau đớn muốn chết!


Sự thật chứng minh, người đàn ông phẫn nộ rất đáng sợ, Lãnh Tư Thành phẫn nộ hoàn toàn là lữ lụt cự thú! Tay cô chống ở ngực anh, trạng thái tựa hồ muốn đẩy anh ra, càng là làm lửa giận trong thân thể anh tăng vọt!


Cô càng cự tuyệt, anh liền càng phẫn nộ, chống cự càng kích thích hành động của anh! Tròng mắt anh lạnh lùng, đáy mắt tựa hồ có thứ gì đó chợt lóe qua, nhưng mà thực mau liền hóa thành ngọn lửa thiêu đốt, không chút do dự công chiếm!


Biết không thể chạy thoát, cô dứt khoát không hề chống cự, mặc anh phát tiết tức giận trong lòng. Ngón tay một phen nắm lấy khăn trải giường, càng nắm càng sâu nếp uốn khăn trải giường, như là tâm càng ngày càng rối rắm của cô……
Ngày hôm sau.


Cố Thanh Thanh là bị một cuộc điện thoại đánh thức, cô mơ mơ màng màng bò dậy, sờ soạng ở trên tủ đầu giường nửa ngày: “Alo?”
“Thanh Thanh, hiện tại đã mấy giờ, sao cô còn chưa tới?” Là Trương Dư Hi gọi lại đây, cô mê mang mở tròng mắt ra, nhìn nhìn thời gian -- 9 giờ 15.


Công ty 9 giờ đi làm, cô đi làm hai tháng trước nay đều chưa từng đến trễ, hôm nay phá lệ.