Ông Xã Thần Bí, Buổi Tối Gặp!

Chương 108: Lúc nên tỉnh mộng (6)

Editor: May
Lãnh Tư Thành giơ khóe môi lên, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc rõ ràng đang mỉm cười, nhưng giọng nói kia lại âm hàn đến cực điểm!


“Tôi nói cho cô biết, nếu không phải bởi vì sự kiện kia, nếu không phải bởi vì chúng ta kết hôn, tôi mới khinh thường chạm vào cô! Về sau cô ít dùng những thủ đoạn nhỏ này tới hấp dẫn lực chú ý của tôi! Những cách làm này của cô, những lời nói này của cô, sẽ không làm người cảm thấy cô rất thanh cao, sẽ chỉ khiến người ghê tởm! Nhưng là, cho dù là như vậy, trò chơi này bắt đầu từ tôi, cũng cần phải kết thúc từ tôi! Muốn rời khỏi tôi, muốn chọc tức tôi, muốn ly hôn với tôi? Muốn sau khi ly hôn, tìm người khác, bắt đầu cuộc sống mới của cô một lần nữa? Cô nghĩ cũng đừng nghĩ!”


Vừa rồi bị bóp chặt cổ, bị đẩy đến trong nước, hít thở không thông cùng chết đuối, đều không có làm cô đau đớn muốn chết, nhưng những lời này này của Lãnh Tư Thành, lại làm cô đau đớn muốn chết!
Rốt cuộc là có bao nhiêu chán ghét cô, mới có thể nói với cô như vậy?


Cô làm -- còn chưa đủ nhiều sao? Rốt cuộc anh muốn cô làm gì, anh mới có thể vui vẻ!


Cô chật vật ho khan ra nước, Lãnh Tư Thành còn cố ý ngồi xổm xuống dưới, liền ngồi xổm bên bồn tắm nhìn cô. Nhìn ở khoảng cách gần, trong con ngươi màu hổ phách của anh để lộ ra ánh sáng u ám, quả thực như là ác ma tới từ địa ngục!


Chợt, ngón tay anh một phen nắm chặt cằm tinh xảo của cô, hung hăng xoay thẳng đầu của cô, cưỡng bách cô đối diện với mình: “Chỉ cần tôi không gật đầu thả cô đi, đời này của cô đến chết cũng phải treo thân phận ‘vợ của Lãnh Tư Thành’! Cả đời đợi ở chỗ này sống thủ đến chết!”


Cằm cô bị anh bóp gắt gao, hít thở không thông, chết đuối, còn có độn đau lúc này, đều không kích thích thần kinh yếu ớt của cô bằng những lời của Lãnh Tư Thành! Càng là ở lúc đau đớn, ý thức của cô liền càng thanh tỉnh. Nghe được lời của anh, cô chỉ là nhàn nhạt nói: “Phải không? Tôi cảm thấy, tôi thực mau liền sẽ chờ đến được một ngày kia…… Hiện tại đã ba năm, bọn họ sắp về nước đi.”


“Cô! --” Lãnh Tư Thành cuồng nộ, trong nháy mắt nghe được lời nói của cô, đồng tử đột nhiên co rút lại! Có kinh sợ nhàn nhạt, trốn tránh cũng theo đó cuồng nộ phun trào lớn hơn, thổi quét anh!


“Cô muốn chạy, được thôi, chờ ngày nào đó tôi chơi chán cô, cô liền cút cho tôi! Chỉ là, tới ngày đó rồi, lấy dáng vẻ này của cô, còn sẽ có người muốn cô sao?”


Ba năm, dù anh đối với cô tốt hay là xấu, cô vĩnh viễn đều là một bộ dáng gợn sóng không sợ hãi này! Cô hoàn toàn chưa từng để ý qua cảm thụ của anh!


Anh dùng sức nắm cằm cô, để mặt cô tới gần mình, nhìn cặp mắt to xinh đẹp của cô gần trong gang tấc, chợt lóe qua kinh sợ cùng một tia đau đớn, trong lòng càng là độn đau, nặng nề, cuồng loạn, phẫn nộ, ngũ vị tạp trần!


Mỗi lần đều là như vậy, mỗi lần đều là như vậy! Mỗi khi anh muốn hơi tỏ vẻ hảo cảm với cô một chút, cô lại cố tình dùng loại khẩu khí chẳng hề để ý này, nói loại lời nói lạnh nhạt vô tình này!


Anh đã nói, sao mỗi lần cô nhìn đến xì căng đan của anh, sau khi anh ác liệt, còn có thể bảo trì bình tĩnh được?