Ông Xã Là Trung Khuyển

Chương 15: Hạng nhất

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Trịnh Thâm xách theo một bọc thuốc, trong lòng ngũ vị xen lẫn, cái gì gọi là tự gây nghiệt không thể sống?

Chính là vậy đấy!

Nhưng nhớ đến bác sĩ kia nói, cô gầy đi thì thân thể mới khỏe mạnh, nếu cứ mập như thế, sau này sẽ bệnh tật không ít.

"Aiz..."

Miêu Miêu nghe người bên cạnh lần thứ năm thở ra tiếng, mấp máy môi.

"Miêu Miêu, sao không đi?"

Cô cúi đầu, mũi chân chạm vào nhau.

Trong lòng Trịnh Thâm quýnh lên, ôm mặt Miêu Miêu, thịt núc ních, theo bản năng xoa nhẹ.

"Sao thế? Nói cho anh trai biết nào."

Miêu Miêu cắn môi: "Có phải em gầy đi rồi anh sẽ không thích em..."

Dáng vẻ gặp cảnh khốn cùng, nước mắt lưng tròng này, trong lòng Trịnh Thâm rơi lộp bộp.

"Ai dô bảo bối yêu quý của anh, em 300 cân hay 100 cân, anh vẫn sẽ thích em!"

Vừa rồi còn nước mắt lưng tròng, trong nháy mắt đã bị sự khẩn trương thái quá của anh làm cho bật cười.

Dáng vẻ vừa khóc vừa cười lại khiến Trịnh Thâm rất thích.

Ôm ngang, ném lên lưng, lập tức đã ổn định cô gái mập 80 kg trên lưng mình: "Khởi kiệu!"

Trịnh Thâm hô lên, Miêu Miêu từ chối hai lần nhưng anh vẫn không chịu buông tay, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, gương mặt đỏ lên.

Chôn chặt trên lưng anh, thật ra rất tin cậy.

"Em rất nặng, thả em xuống." Mặt chôn vùi, giọng nói thật thấp truyền ra, ồm ồm nói.

"Không nặng! Vừa đủ cho anh cõng!" Vừa nói vừa lắc đầu, sắc mặt vui vẻ.

"Vậy em gầy rồi anh vẫn cõng chứ?"

"Không cõng!"

Miêu Miêu tức giận lấy quả đấm nhỏ đập anh hai cái, Trịnh Thâm nhếch môi cười thành tiếng.

"Anh đeo em trên cổ!"

Ahhh, cưng chìu như vậy, nhưng nếu Miêu Miêu ngồi trên đầu, làm trời làm đất ~

...

Tối chủ nhật trở về trường, tháng này vừa bắt đầu kỳ thi tháng, theo lệ thường đã lục tục phát bài thi rồi.

Trường học của bọn họ kỳ quái ở chỗ, để khích lệ học sinh, lầu lớp mười hai này công nhiên bày tỏ, mỗi lần kết thúc đề thi chung, sẽ công bố thành tích.

Theo thứ hạng xếp thành từng nhóm, một nhóm 10 người, tức là mười người một bảng. Hàng thứ nhất tổng cộng có 10 bảng, vậy 100 người đứng đầu sẽ được liệt ra ở hàng trên.

Rồi sau đó theo thứ hạng từ 100 đến 200, cứ thế.

Nhưng bảng thứ hạng này, bình thường sẽ dán vào buổi tối cuối tuần.

Đoàn Trạch ngồi đó, hôm nay bạn ngồi cùng bàn của cậu đến hơi trễ, trước kia cậu không thường tự học vào tối chủ nhật.

Nhưng gần đây không biết làm sao, trong lòng như bị mèo khều.

Cán bộ môn ngữ văn bắt đầu phát bài thi, tìm được cậu trước cười đưa cho cậu, mặt Đoàn Trạch không cảm xúc, nhìn một cái, 59.

Không muốn suy nghĩ nhiều, tối đa là 150.

Qua một lúc lâu, bài thi của cô bạn ngồi cùng bàn mới bị cán bộ môn ném trên bàn, đã có khá nhiều nếp nhăn rồi.

Đoàn Trạch trợn mắt nhìn cô ta một cái, đối phương không hiểu tại sao, hơi oan ức.

45?

Sặc? Còn thấp hơn cả tôi?

Không đợi cậu có phản ứng gì, bỗng con số còn lại toàn bộ lộ ra... 145.

145?!

Ngữ văn đấy!

Mặt Đoàn Trạch khiếp sợ, rồi sau đó nhìn thấy những con chữ mạnh mẽ ở phía trên, lưu loát sinh động.

Cậu chưa từng thấy cách viết này, nhưng sự xinh đẹp thì mắt thường cũng có thể nhìn ra được.

Chữ cũng như người... Phi! Đoàn Trạch mày nghĩ đi đâu thế?!

Cán bộ môn vật lý không an tĩnh như các bộ môn ngữ văn, vừa vào cửa đã kêu: "Miêu Miêu thi vật lý được tối đa!"

Móa! Cả lớp và Đoàn Trạch thốt ra cùng một câu nói, Trình Nhuế nháy mắt, cô nói cô muốn vào đại học A... Hình như không có gạt mình...

Lớp 22 này tựa như một cái nồi cá tanh, cậu tanh tôi cũng tanh, xem ai tanh hơn.

Nhưng đột nhiên một hương thơm ngào ngạt tràn vào, xung quanh toàn cá tươi, nhưng vẫn không bị bọn họ nhiễm mùi tanh... Điều này hơi bất ngờ.

Miêu Miêu đi vào phòng học trong không khí như vậy.

Cả lớp ‘soàn soạt’ đồng thời nhìn về phía cô, trong lòng lộp bộp, tôi đã chọc vào ai rồi?

Bị người ta nhìn lạnh cả sống lưng như thế, từng bước một khoan thai đi về chỗ ngồi xuống, thấy người khác vẫn nhìn cô, cô nở một nụ cười.

Ở trong mắt người khác, chính là bình tĩnh, mạnh mẽ! Không ngờ lớp 22 vẫn còn người giữ được loại khí tiết này đấy!

Miêu Miêu mập mạp, thân thể phúng phính, trong nháy mắt trở nên cao lớn trong mắt bọn họ, cô có cân nặng siêu cấp, cũng có linh hồn siêu nhiên!

Đối với ánh mắt ‘kính sợ’ này của bọn họ, Miêu Miêu chỉ cảm thấy sống lưng tê dại.

"Miêu Miêu... Cậu thật lợi hại... A" Đoàn Trạch lắp bắp khô khốc nói một câu, cậu chỉ biết bạn ngồi cùng bàn thích học hành, nhưng không ngờ thành tích tốt như vậy!

Giáo viên ngữ văn cũng rất vui, so với học sinh bọn họ thấy thành tích của bản thân trước rồi, lớp 22 không nằm trong hàng đại thần, nếu thi tốt nghiệp trung học có thể lấy được thành tích tốt, tất cả bọn họ đều sẽ có tiền thưởng!

Về phần số lượng, sẽ phải xem lớp thi tốt bao nhiêu, trước kia không ai trông cậy vào, hiện giờ đã có ngón cái để ngắm sẵn!

Thật sự không hẳn là vì tiền, mang danh nghĩa là giáo viên, có thể thấy học sinh của mình đạt được thành tích tốt thì ai không vui mừng chứ?

Tâm tình giảng bài của thầy cũng lên cao, ánh mắt dường như đang hướng về phía Miêu Miêu, thỉnh thoảng bảo cô đứng lên trả lời câu hỏi, rồi sau đó ông lại cảm thán câu trả lời này khá hoàn mỹ.

Đoàn Trạch nhìn Miêu Miêu rồi bỗng đỏ mặt, trong lòng ngứa ngáy, rất muốn chọt chọt.

Nhưng nghĩ đến thành tích của cô, trong lòng hơi phiền muộn.

# ta nghĩ người ngồi cùng bàn với ta học dốt giống như ta #

# kết quả người ta là học bá #

# ta nghĩ là chúng ta sẽ ôm hết hạng đếm ngược từ trên xuống dưới #

# kết quả người ta đứng hàng lão đại #

"Sau này cậu muốn vào đại học nào?"

Miêu Miêu nghi ngờ nhìn cậu bạn ngồi cùng bàn, không hiểu tại sao cậu ta đột nhiên hỏi cái này, nhưng vẫn nói thật: "Đại học A."

Trong lòng Đoàn Trạch vui mừng, là vì tôi học đại học A ư?

Ý nghĩ của cậu Miêu Miêu đương nhiên không biết, cô đang nghiêm túc phân tích bài thi các môn, ý muốn tìm xem mình mất điểm ở đâu.

Cả lớp chỉ có Trình Tĩnh tương đối không thoải mái, cô ta hận chết Miêu Miêu, đáng tiếc không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ba mẹ cô ta nói, nếu đắc tội với Miêu Miêu ở trường học, chính là đưa bọn họ vào con đường chết.

Vừa nói vậy, Trình Tĩnh nào dám làm gì, trừ mắng cô trong lòng ra, chỉ có thể nhìn cô ‘dương dương đắc ý’ được mọi người sùng bái.

Có vẻ còn ngại như vậy chưa đủ, rạng sáng ngày thứ hai, Từ Úc An luôn giữ hạng nhất không nhúc nhích đứng trước bảng thứ hạng.

Không ít nữ sinh vây xung quanh, giả vờ xem bảng thứ hạng, nhưng lại đang len lén nhìn cậu.

Cũng có người theo tầm mắt của cậu nhìn sang, vị trí thứ nhất kia vẫn là Từ Úc An, nhưng cái tên theo sát phía sau cậu, là Miêu Miêu.

Cũng chính là người, được liệt vào hàng thứ nhất trong truyền thuyết đó.

Từ Úc An mím môi thật chặt, không biết đang suy nghĩ gì, xoay người đi đến văn phòng, rồi quay ra, chạy thẳng đến phòng học trên lầu của lớp 22.

"Từ Úc An?!" Rất nhiều nữ sinh kêu lên, phải biết, người này hiếm khi lui đến ngoài lớp học ra, nếu không thì sẽ ở nhà, nếu không là ở lớp học.

Đoàn Trạch nghe nữ sinh líu ríu đẹp trai đẹp trai quá, thì mặt hơi đen.

Một núi không thể chứa hai hổ, Từ Úc An và Đoàn Trạch chính là quan hệ này.

Hai người đều được tuyển vào đại học A, đều nổi tiếng đẹp trai, nhắc đến người có giá trị nhan sắc có thể khiến Đoàn Trạch gật đầu thừa nhận ở trường học này, cũng chỉ có Từ Úc An.

Tầm mắt nhìn về phía Miêu Miêu, thấy cô cúi đầu làm bài tập, bất động như núi, trong lòng chợt buông lỏng.

Con mèo lớn này vẫn rất ngoan nha.

Ý nghĩ này vừa mới dâng lên, lập tức bị hai từ trong miệng người đứng ở cửa phía sau đó làm cho tối mặt, đen như than!

Chỉ nghe cậu ấy dùng giọng trầm thấp vụng trộm gọi: "Miêu Miêu."