Ông Xã Là Người Thực Vật

Chương 87

Edit: susublue

Bởi vì Lâm Du không thừa nhận nên Cố Nhiên và Tần Nam quyết định sau khi tan việc sẽ đi tìm Hứa Mạch. Ngoài miệng thì Chu Lăng nói không tham dự, nhưng lại dùng hành động thực tế chứng minh rằng hắn có lòng hiếu kỳ với chuyện này.

Vì vậy sau khi Thiên Hạ tan tầm, Hứa Mạch tới đón Lâm Du theo thường lệ thì bị bao vây chặn đánh.

So với chiến thuật chờ người của Lý Mộng, ba người Cố Nhiên cao minh hơn rất nhiều. Một người trực tiếp cướp vị trí ghế phụ lái của Lâm Du, hai người còn lại thì một trái một phải ngồi vào hàng ghế sau rồi cũng chặn hai bên cửa xe lại.

Cũng vì vậy mà Lâm Du đi chậm hai bước không có cách nào lên xe.

"Mấy người náo loạn cái gì?" Liếc mắt nhìn Tần Nam ngồi ở ghế phụ lái, nụ cười trên mặt Hứa Mạch thật sự rất chói mắt, "Nhất định phải tiếp tục chơi thế này sao?"

"Anh họ..." Tần Nam nhếch môi, cười hắc hắc, nụ cười vô cùng nịnh hót, "Chúng ta chỉ có chút hiếu kỳ, rốt cuộc giữa anh và chị dâu đã xảy ra chuyện gì?"

"Mấy người cảm thấy đã xảy ra chuyện gì?" Tâm trạng hôm nay của Hứa Mạch quả thật rất tốt, nhưng vẫn không vượt qua được sự tức giận khi phải trơ mắt nhìn Lâm Du bị ngăn ở ngoài xe. Ba người Tần Nam đúng là cáo già, dienx#daffn;lle*quysd0nnhưng để xem bọn họ có thể an toàn thoát khỏi nguy hiểm được hay không.

"Đương nhiên là chuyện tốt. Anh họ, bọn em đã nhất trí khiến chị dâu thay đổi thái độ với anh, không biết anh họ thấy thế nào?" Tần Nam không nhận ra được nguy hiểm sắp đến gần, cười mờ ám chớp mắt nói.

"Hình như chuyện này không liên quan đến cậu." Hứa Mạch không có thói quen khoang, dù thái độ của Lâm Du đối với anh có thay đổi hay không thì chỉ cần bản thân anh biết là được, không cần người khác giúp giám định.

"Anh họ, không nên tuyệt tình như vậy! Sao lại không liên quan? Nhất định là có liên quan. Em là em họ của anh, Lâm Du là của chị dâu của em!" Cuối cùng cũng nghe ra ý gì đó khác thường trong lời nói của Hứa Mạch, Tần Nam bất tri bất giác nhích người đến gần cửa xe một chút, tay phải nắm lấy cánh cửa, bất cứ lúc nào cũng có thể mở cửa nhảy ra ngoài.

Cố Nhiên ngồi ở hàng ghế sau cũng gật đầu một cái, nhỏ giọng nhân cơ hội nói: "Đúng vậy đúng vậy, Hứa đại ca nói cho mọi người nghe một chút đi! Chúng ta cũng không phải người ngoài, cũng rất để ý chuyện của anh và Lâm Du. Anh xem, ngay cả Chu Lăng cũng lên xe."

Cố Nhiên tuyệt đối không cố ý kéo Chu Lăng ra, anh chỉ muốn nói rõ là bọn họ quả thật rất tò mò chuyện của Hứa Mạch và Lâm Du. Dĩ nhiên, có thêm Chu Lăng thì lời anh nói càng có sức thuyết phục.

"Thật ra thì tôi chỉ tới tham gia náo nhiệt thôi, cũng không có lòng hiếu kỳ quá lớn. Nếu như anh muốn nói thì tôi sẽ nghe. Còn nếu anh không muốn nói thì tôi sẽ lập tức xuống xe." So sánh với bọn họ thì Chu Lăng có mắt nhìn hơn. Không đợi Hứa Mạch mở miệng anh đã mở cửa xe ra, duỗi một chân ra ngoài.

"Xuống xe đi!" Cũng biết ba người này không thể lấy được gì từ Hứa Mạch, Lâm Du kiên nhẫn đứng một bên nói với Chu Lăng.

“Tôi cũng đang có ý này." Cười với Lâm Du một tiếng, giọng của Chu Lăng có chút suy yếu, lưu loát xuống xe.

"Chu Lăng, không nên mất nghĩa khí như vậy?" Bởi vì Chu Lăng xuống xe nên Tần Nam biến sắc, kêu to lên rồi đuổi theo, cuống quít chạy ra khỏi ghế phụ lái.

"Này này, hai người..." Cố Nhiên không nhanh mắt bằng Tần Nam và Chu Lăng, một lúc lâu sau anh mới phản ứng lại, mở cửa sổ xe gọi ra bên ngoài.

"Còn kêu cái gì mà kêu? Cậu bị ngu sao? Mau xuống xe đi!" Tần Nam cũng thật sự hết ý kiến với Cố Nhiên. Nếu không phải có gia đình che chở, nếu không phải có Lâm Du và Chu Lăng giúp, Tần Nam cũng rất nghi ngờ rốt cuộc Cố Nhiên làm thế nào mới ngồi vào vị trí Phó tổng của Thần Thiên được.

"Hả? Này này, vậy hai người chờ tôi một chút..." Được Tần Nam nhắc nhở, lúc này Cố Nhiên mới nhớ tới hắn còn ở trên xe, vì vậy mới không yên lòng dặn dò. Hắn không muốn một mình đối mặt với Hứa Mạch và Lâm Du, sẽ bị họ hù chết mất.

"Haiz, đúng là ngu như heo." Tần Nam lắc đầu một cái, dứt khoát tiến lên hai bước, giúp Cố Nhiên mở cửa xe, kéo anh ra.

Cùng lúc đó, Chu Lăng thuận tay giúp Lâm Du mở cửa xe ở ghế phụ lái, rồi mời cô vào.

Ba người này... Cướp xe trước cũng là bọn họ, nóng lòng xuống xe cũng là bọn họ. Thân là bạn bè, Lâm Du thật sự không biết nên nói gì mới đúng.

"Chị dâu nhanh lên xe, nhanh lên nhanh lên, đừng để cho anh họ đợi lâu." Thấy Lâm Du đứng bất động, Tần Nam nhanh chóng đẩy Lâm Du lên xe, vội vàng vẫy tay với Hứa Mạch, "Bái bai anh họ, hẹn gặp lại anh."

"Ngày mai tôi sẽ chủ động tới Thần Thiên để gặp mấy người." Hứa Mạch bỏ lại một câu như vậy rồi thuần thục lái xe rời khỏi cao ốc Thần Thiên.

Bởi vì ba người Cố Nhiên náo loạn như vậy nên bầu không khí giữa Lâm Du cùng Hứa Mạch bỗng nhiên tự nhiên hơn. Thì ra mối quan hiện giữa bọn họ được nhiều người quan tâm như vậy, bây giờ trở thành như vậy chắc cũng khiến tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm!

"Buổi tối muốn ăn gì?" Tâm trạng anh vẫn vui vẻ, Hứa Mạch hỏi thẳng.

"Muốn nhìn anh xuống bếp." Nói đến tài nấu nướng của Hứa Mạch, từ đầu đến cuối Lâm Du đều cảm thấy nghi ngờ. Với khả năng của Hứa Mạch mà lại không thể nấu được một món ăn ra hồn sao? Nói giỡn sao?

"Được, chỉ cần em dám ăn." Hứa Mạch không thể không phủ nhận gật đầu, nói xong lại tự mình nói ngược lại một câu, "Nhưng cũng sẽ không để cho em ăn. Anh sẽ không nỡ."

Hứa Mạch thật sự lo lắng Lâm Du ăn đồ ăn anh làm xong thì bụng sẽ không thoải mái, dù sao ngay cả chính anh cũng không tự tin với tài nấu nướng của mình. Anh có thể bảo đảm ăn không chết người nhưng lại không thể chắc chắn ăn xong sẽ không tiêu chảy.

"Em sẽ đứng bên cạnh xem.” Biết Hứa Mạch có ý gì, Lâm Du nhếch khóe miệng, giơ tay phải lên, "Mặc dù tài nấu nướng của em cũng không quá tốt, nhưng anh cũng biết em có pháp bảo."

" Ừ. Có nó thì quả thật rất yên tâm." Vết sẹo ở lòng bàn tay phải của Lâm Du luôn ở đó, Hứa Mạch không biết lúc nào nó sẽ biến mất. Nhưng dù có biến mất thì cũng không sao. Tiểu Du chính là Tiểu Du, cho tới bây giờ cái anh thích không phải là nước trong tay của cô.

"Vậy còn không nhanh tay nhanh chân lên để làm." Ở với Hứa Mạch lâu như vậy, Lâm Du chưa từng thật sự anh đồ ăn Hứa Mạch tự mình làm. Mỗi lần Hứa Mạch vào phòng bếp đều có tai nạn xảy ra, mà Lâm Du cũng trùng hợp đi qua để giúp anh.

" Được." Có Tiểu Du ở đây, Hứa Mạch cũng không ngại vào bếp. Mặc dù mỗi lần làm được một nửa thì Tiểu Du đều sẽ làm giúp, nhưng Tiểu Du đúng là bùa hộ mạng của anh. Cho dù đốt phòng bếp thì cũng không cần phải lo lắng.

Nhưng sự thật lại một lần nữa chứng minh, dù có Lâm Du ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Hứa Mạch vẫn là sát thủ phòng bếp. Sau nhiều lần gặp trắc trở thì vất vả lắm mới làm được một mâm thức ăn nhưng Hứa Mạch lại bị Lâm Du quả quyết đẩy ra khỏi phòng bếp. Không phải ghét bỏ Hứa Mạch vụng về mà là thật sự quá đói không chịu nổi nữa. Tiếp tục để cho Hứa Mạch giày vò, sợ là đến sáng mai cũng không ăn được cơm chiều.

"Tiểu Du, em thuận tay lấy cho anh ly nước ao nữa." Giao phòng bếp cho Lâm Du xong, Hứa Mạch không chút khách sáo yêu cầu.

Bây giờ mỗi lần Lâm Du lấy nước ao đều đi vào không gian để lấy. Vì có Hứa Mạch canh chừng nên dù có đột nhiên biến mất trong phòng cũng không sợ. Lần này cũng không ngoại lệ, trực tiếp cầm ly nước đi vào không gian. Chỉ chốc lát sau, lại xuất hiện trước mặt Hứa Mạch, hơn phân nửa ly nước trống không đã được đổ đầy nước ao.

"Được rồi, đưa cái này cho anh. Tiểu Du, em tiếp tục xào thức ăn đi, anh ra ngoài phòng ăn chờ em, bảo đảm không tới làm loạn." Lại một lần nữa lộ rõ biểu hiện phá hoại, nhìn một đống mảnh sứ và chậu rửa trong thùng rác, Hứa Mạch nghiêm túc suy nghĩ rồi vẫn quyết định cách xa phòng bếp.

" Ừ. Để em làm là được rồi." Đồ ăn cho hai người không cần chuẩn bị quá nhiều. Đồ ăn Hứa Mạch làm đã được bưng lên bàn, canh hôm qua còn dư lại chỉ cần hâm lên là được, bây giờ Lâm Du chỉ cần xào một đĩa thức ăn thôi là đủ rồi.

" Được." Hai tay đưa nước ao cho Hứa Mạch rồi đi về phía phòng ăn.

Chờ đến khi Lâm Du xào xong thức ăn bưng ra thì nước ao trong ly đã hết. Cô chỉ nghĩ là Hứa Mạch đã uống cạn, Lâm Du cũng không để ý, xoay người lại múc canh đã hâm ra.

"Tiểu Du, nếm thử một chút." Hiếm khi Hứa Mạch chủ động đề cử đồ ăn anh tự làm, hơn nữa còn cực kỳ tự tin.

"Anh thử rồi sao?" Thái độ của Hứa Mạch có chút không đúng, Lâm Du nhớ lại mùi vị lúc trước anh làm theo bản năng.


" Ừ." Hứa Mạch cười gật đầu một cái, ngược lại cũng không chối, chỉ tiếp tục thúc giục, "Ăn một miếng xem thử." 

Lâm Du không nói nữa, trực tiếp gắp thức ăn của Hứa Mạch, không hề do dự bỏ vào trong miệng.

Đối với hành động của Lâm Du, Hứa Mạch rất hài lòng, mong đợi chờ phản ứng của Lâm Du.

"Sao?" Lâm Du kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hứa Mạch. Làm sao có thể? Sao thức ăn của Hứa Mạch lại ngon như vậy. Là ngoài ý muốn sao? Hay chỉ là trùng hợp?

"Như thế nào? Mùi vị không tệ chứ? Anh cũng cảm thấy rất ngon, đúng là nằm ngoài dự liệu của anh." Hứa Mạch gật đầu, cố ý thần bí chỉ vào mâm thức ăn kia, "Có bí quyết nha, có muốn biết không."

Bí quyết sao? Nhìn theo hướng đũa của Hứa Mạch về phía mâm thức ăn kia, Lâm Du ngẩn người. Một lát sau nhìn thấy nước canh trong mâm bỗng nhiên nhiều thêm không ít, trừng mắt nhìn: "Là cái này?"

"Không hổ là Tiểu Du, đoán một lần đã đúng." Không có chút ngượng ngùng, Hứa Mạch nói tiếp, "Anh đổ nước ao vào, không ngờ mùi vị lại ngoài dự định."

Thật sự là do công hiệu của nước ao! Lâm Du bật cười. Xem ra sau này mỗi ngày đều có thể để cho Hứa Mạch nấu cơm, mùi vị không ngon thì có thể dùng nước ao để làm gia vị! Nhưng mà có lẽ nên chuẩn bị thêm một ít chén bát và mâm để trong phòng bếp để đề phòng bất cứ tình huống nào xảy ra.

Thích ý ăn xong bữa ăn tối, Hứa Mạch nhận được điện thoại của Tần Khả Tâm, hỏi  xem đã chuẩn bị sinh nhật cho Hứa Chấn Thiên tới đâu rồi.

"Giao cho con và Tiểu Du đi!" Lúc trước đều là Tần Khả Tâm lo liệu bữa tiệc nhưng lần này là do một tay Hứa Mạch đảm nhiệm.

"Con và Tiểu Du sao? Đây là lần đầu tiên các con làm, có khi nào không được chu toàn không? Lần này là đại thọ của ông nội, không thể làm qua loa được." Nếu là sinh nhật bình thường thì Tần Khả Tâm không ngại đưa cho Lâm Du làm lấy kinh nghiệm nhưng lần này thì khác, Tần Khả Tâm có chút lo lắng.

"Có chỗ nào không biết thì bất cứ lúc nào cũng có thể hỏi mẹ. Không có chuyện gì mà mẹ không giúp được Tiểu Du." Đây là bữa tiệc sinh nhật lớn đầu tiên của Hứa Chấn Thiên sau khi Lâm Du gả vào Nhà họ Hứa, Hứa Mạch muốn tự tay chuẩn bị. Về phần có thêm Lâm Du, chẳng qua là anh muốn người nhà họ Hứa gia luôn có thiện cảm với Lâm Du.

"Được rồi, vậy hai đứa thương lượng đi, sau đó mẹ sẽ đưa danh sách khách mời cho các con, rồi sẽ để các con tự phát thiệp mời." Nếu Hứa Mạch nói muốn phụ trách thì Tần Khả Tâm cũng không từ chối nữa. Cùng lắm đến lúc đó bà giám sát kỹ một chút, không để xảy ra chuyện gì nghiêm trọng. Nhưng dù có làm không tốt thì với sự dung túng và nuông chiều của lão gia, dienxdafnnlleequysdoon nhất định ông cũng chỉ cười một tiếng cho qua.

Cúp điện thoại của Tần Khả Tâm, Hứa Mạch nói với Lâm Du chuyện bữa tiệc sinh nhật của Hứa Chấn Thiên. Mà thái độ của anh cũng không khác gì Tần Khả Tâm, Lâm Du không có chút kinh nghiệm nào trong việc này nên anh cũng không nghĩ là cô có thể làm hoàn hảo mọi thứ.

"Có nhà ai tổ chức tiệc mà không bị sai sót? Cho dù là mẹ anh cũng không thể chu toàn tất cả." Thấy Lâm Du chần chờ, Hứa Mạch lại thấy đây là chuyện đương nhiên.

"Vậy thì thử một chút?" Lâm Du không phải người không tự tin, chủ yếu là bữa tiệc này đối với cô quả thật hơi khó làm. Cho dù là kiếp trước thì cô cũng không thích tham gia tiệc tùng. Huống chi đây là tiệc đại thọ của Hứa Chấn Thiên.

"Không cần lo lắng. Có anh ở đây, em chỉ cần phối hợp là được." Hứa Mạch vừa nói vừa vỗ bả vai Lâm Du, lời nói của anh đầy ý trấn an.

Lâm Du gật đầu một cái, không chối từ nữa. Có Hứa Mạch ở đây thì cô cũng không cần phải lo lắng nữa. Nếu quả thật không được thì sẽ để cho nhân viên Thần Thiên chuẩn bị. Có thể làm đại minh tinh tham dự tất cả lễ ra mắt và buổi diễn thì sao lại không thể chuẩn bị tốt một bữa tiệc chứ?

Sáng sớm hôm sau, sau khi đến cao ốc Thần Thiên thì Hứa Mạch không hề  rời đi mà theo chân Lâm Du cùng lên lầu.

"Anh họ, bên này." Mặc dù sợ Hứa Mạch tính sổ, rất muốn trốn ở trong nhà không ra ngoài nhưng sau khi cẩn thận cân nhắc thì sáng sớm hôm nay Tần Nam vẫn tới công ty. So với việc bị thu nợ muộn thì chết sớm một chút sẽ tốt hơn.

"Tới phòng làm việc của Tiểu Du rồi nói." Liếc mắt nhìn Tần Nam đứng ở cửa phòng làm việc của Cố Nhiên, Hứa Mạch cũng không quay đầu lại mà đi về phía văn phòng của Lâm Du.

Sao lại cảm thấy càng ngày anh họ càng giống nô lệ của vợ rồi vậy? Tần Nam nhún vai một cái, gõ cửa văn phòng Cố Nhiên: "Đừng trốn nữa, anh họ tôi đã đi qua rồi."

"Thật không? Tâm trạng Hứa đại ca thế nào? Có tốt hay không?" Lúc nói chuyện với Triệu Tuyết Nhi thì Cố Nhiên bị Triệu Tuyết Nhi nhắc nhở, rất có thể anh sẽ bị Hứa Mạch hỏi tội. Muốn trách chỉ có thể trách ba người bọn họ hôm qua không nên ngăn Lâm Du ở ngoài xe, như vậy là đã chọc tới Hứa Mạch rồi.

Nhưng Cố Nhiên vẫn rất muốn nói là anh không cố ý. Chuyện ngày hôm qua là do Tần Nam và Chu Lăng đề nghị, thật sự không hề liên quan đến anh.

"Cậu nhìn thấu tâm trạng của anh họ tôi từ lúc nào? Nói cho tôi nghe thử coi?" Không khách sáo liếc mắt nhìn Cố Nhiên một cái, Tần Nam xua tay, "Được rồi, nhanh đi nghe thử xem anh họ muốn gì. Nếu là phúc thì không phải họa, còn nếu là họa thì tránh không khỏi."

"Cũng đúng. Hứa đại ca rất cao thâm, dù có tức giận thì trên mặt cũng có thể nở nụ cười." Cố Nhiên đứng sau lưng Tần Nam, yên lặng đóng cửa phòng làm việc lại rồi đi qua phòng kế bên.

Lúc Tần Nam và Cố Nhiên gõ cửa thì Hứa Mạch đã ngồi ở trên ghế sa lon. Thấy hai người đi vào thì nhíu mày: "Chu Lăng không có ở đây sao?"

"Hôm nay tên đó xin nghỉ." Nói đến chuyện này, Cố Nhiên liền bất đắc dĩ. Anh còn muốn dựa vào Chu Lăng để ngăn cản lửa giận của Hứa Mạch, nào ngờ Chu Lăng lại trực tiếp gọi một cú điện thoại tới, không ngoài nghi ngờ là anh ta muốn xin nghỉ.

"Xin nghỉ?" Lâm Du không nhận được thông báo nên hơi kinh ngạc. Nếu Chu Lăng xin nghỉ thì nên báo trước cho cô mới đúng.

"Đúng vậy, xin nghỉ. Bởi vì bà nội Chu bị tức phải vào bệnh viện nên cậu ta phải lập tức đến đó." Cố Nhiên nói xong còn không quên đi về phía Lâm Du, đến gần nhỏ giọng nói, "Hình như là bị Lý Mộng chọc giận rồi, lúc Chu Lăng gọi điện thoại thì giọng thật sự không được tốt."

Bà nội Chu sao? Lâm Du cầm di động lên xem qua một lượt, chắc chắn không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có tin nhắn chưa đọc thì lúc này mới yên lòng. Nếu như cô không nhớ lầm thì phải một thời gian nữa bà nội Chu mới qua đời. Nhưng nghe thấy bà ấy bị đưa vào bệnh viện thì Lâm Du lại nhịn không được cảm thấy khẩn trương. Nếu sáng sớm hôm nay Chu Lăng gọi điện thoại tìm cô mà cô lại không nghe máy thì nó sẽ biến thành một gánh nặng.

"Lý Mộng? Cô ta lại gây ra chuyện gì rồi?" Nghe thấy tên Lý Mộng, Tần Nam cũng hỏi tiếp, "Sao cô ta lại làm ra chuyện khó tin như vậy được? Chọc ông nội mình tức chết chưa đủ mà còn dự định chọc bà nội người khác tức chết sao? Nhưng cũng do Nhà họ Chu tự làm tự chịu, sớm tống cổ cô ta đi không phải là tốt hơn sao?"

"Chu Đáo chưa trở thành thông gia được thì việc hợp tác giữa hai nhà sẽ có vấn đề nên ông ta không thể nào buông tay dễ dàng như vậy được." Trong số bọn họ, Hứa Mạch là người hiểu rõ tình huống Nhà họ Chu nhất.

"Đáng đời!" Tần Nam bĩu môi, anh không hề cảm thấy thích nhà họ Chu. Vốn dĩ anh ghét nhà họ Lâm nhất, nhưng từ khi biết Lâm Du thì Tần Nam liền đổi đối tượng chán ghét thành Chu Tuyền. Đến khi biết tin Chu Tuyền muốn cưới Lý Mộng thì anh chỉ có một phản ứng đó là: Vỗ tay khen hay.

----- susublue ~ diendanlequydon -----

Lúc này nghe thấy tin Nhà họ Chu và Nhà họ Lý không thể kết thành thông gia thì Tần Nam không có ý tốt đổ hết mọi sai lầm lên đầu Lý Mộng. Tần Nam không thể quên chuyện lúc Lý Mộng tính toán bọn họ. Không phải là không trả thù mà là chưa tìm được cách trả thù trực tiếp Lý Mộng nên mới cắt đứt mọi mối quan hệ làm ăn của Nhà họ Lý.

Lý Mộng gả cho Chu Tuyền? Tần Nam chờ ngày Lý Mộng tự gặp quả báo. Còn nhớ lúc ấy, anh đã trả lời ông nội như vậy. Mà ông nội Tần, cũng không nói nhiều, ngầm cho phép Tần Nam hạ thủ lưu tình với Lý Mộng.

"Tôi nên gọi điện thoại hỏi thăm một chút." Bởi vì khi biết chuyện đã là hôm sau nên Lâm Du cân nhắc nhiều lần rồi vẫn quyết định gọi cho Chu Lăng hỏi thăm.

"Hỏi một chút cũng được. Nếu bà nội Chu không sao thì hãy kêu Chu Lăng nhanh chóng đến công ty đi, mọi người đang ở đây chờ cậu ta." Không đơn thuần chỉ có Cố Nhiên, Tần Nam cũng trông cậy vào Chu Lăng quay về làm người tiên phong. Nhất định không thể dựa vào Cố Nhiên được, có Chu Lăng ở đây thì ít nhất anh còn có người giúp.

Cố Nhiên nặng nề gật đầu một cái, phụ họa nói: " Đúng, đúng, gọi điện thoại hỏi một chút đi!"

Tần Nam và Cố Nhiên không nhận ra ý trong giọng của Lâm Du, nhưng Hứa Mạch nhạy cảm phát giác. Nụ cười trên mặt cũng biến mất, ngồi ngay ngắn người lại.

Đầu tiên là Chu Lăng không nghe máy, gọi một lúc mới có tín hiệu. Không đợi Lâm Du mở miệng, Chu Lăng vội vã nói hai câu sau đó liền cúp điện thoại.

"Sao vậy? Chu Lăng nói thế nào? Tình hình bên kia rất nghiêm trọng sao?" Từ nét mặt của Lâm Du, Tần Nam cũng nhận ra được gì đó, giọng nói bỗng nhiên trở nên cẩn thận từng li từng tí.


"Bà nội Chu đã qua đời." Đặt điện thoại lên bàn, tâm trạng Lâm Du hơi ngẩn ngơ. Làm sao có thể? Rõ ràng không có nhanh như vậy, rốt cuộc là đã sai ở đâu?

Chu Lăng nói trong điện thoại là anh muốn xin nghỉ một khoảng thời gian để xử lý một ít ân oán.

Xin nghỉ nhất định không thành vấn đề, nhưng xử lý ân oán là sao? Lâm Du nhìn về phía Hứa Mạch theo bản năng. Mặc dù không biết có thể giúp được Chu Lăng hay không, nhưng cô không nghĩ bỏ mặc không quan tâm.

"Yên tâm, anh sẽ liên lạc với Chu Lăng." Hứa Mạch gật đầu một cái, lập tức đáp lại thật chắc chắn. Anh biết tình cảm của Lâm Du đối với Triệu Tuyết Nhi và Chu Lăng, Lâm Du đã từng nhìn thấy Triệu Tuyết Nhi và Chu Lăng trở nên giống mình. Cô không thể ngồi nhìn nào Triệu Tuyết Nhi và Chu Lăng đi vào con đường cũ, bị đưa đến nơi đầu tiên ba người bọn họ gặp nhau.

Cuối cùng cũng nhờ phúc của Chu Lăng mà Cố Nhiên và Tần Nam không bị mắng, cũng không có tâm trạng để tiếp tục truy hỏi quan hệ giữa Lâm Du và Hứa Mạch nữa. Mặc dù bình thường Chu Lăng luôn xụ mặt không thân cận với bọn họ, nhưng trên thực tế bọn họ đều coi Chu Lăng là bạn bè.

Đã là bạn bè thì không chỉ là có phúc cùng hưởng, mà lúc gặp khó khăn cũng phải cùng gánh vác. Vì vậy Tần Nam và Cố Nhiên nhìn nhau một cái, hai người cùng nhau nhìn về phía Lâm Du.

"Biết rồi. Cùng đến bệnh viện." Lâm Du cũng có cùng suy nghĩ với Tần Nam và Cố Nhiên, cũng muốn đến bệnh viện xem thử Chu Lăng thế nào. Sợ là không giúp được gì, nhưng ít ra cũng phải nói rõ lập trường của bọn họ.

Cũng biết là mọi thứ sẽ như thế nên Hứa Mạch lắc đầu một cái, đứng dậy: "Tôi đưa mọi người qua đó."

Trong bệnh viện, nhìn thấy Chu Đáo và Chu Tuyền chạy tới, biểu cảm của Chu Lăng rất lạnh nhạt, giọng nói lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng người khác:"Bà nội nói không muốn gặp các người."

Chu Đáo và Chu Tuyền đỏ mặt, không dám tin trừng lớn mắt: "Làm sao có thể?"

"Tôi nghĩ những lời này hai người nên tự hỏi mỉnh mới đúng." Chu Lăng hít sâu một hơi, cố hết sức khắc chế quả đấm trong tay, "Làm sao Lý Mộng tìm được chỗ của bà nội, các người không biết sao? Đừng nói với tôi là chuyện này hai người không nhúng tay vào. Rốt cục bà nội bị ai hại chết, trong lòng mọi người đều biết rõ, không cần phải che che giấu giấu."

"Hỗn lão! Chu Lăng, con có ý gì? Cảm thấy ba và Chu Tuyền hại chết bà nội con sao? Ngươi nói như vậy mà cũng dám nói sao?" Nghe Chu Lăng chỉ trích, Chu Đáo tức giận quát.

"Có cái gì mà không thể tưởng tượng nổi? Dù có không thể tin được thì cũng chỉ có người ba như ông không tin được thôi, không phải sao? Vì sao bà nội lại dọn ra khỏi Nhà họ Chu? Chẳng lẽ không phải bởi vì đứa ngươi con bất hiếu này sao? Vì sao bà nội lại qua đời? Ngoại trừ đứa con bất hiếu còn có thằng cháu bất hiếu nữa..." Chu Lăng còn chưa nói hết thì Chu Đáo đã vung tay lên.

Nhưng Chu Lăng không có ý định đứng im chịu đòn mà chống trả lại Chu Đáo, bắt được cánh tay Chu Đáo. Cúi đầu xuống, Chu Lăng lạnh lùng nhìn Chu Đáo: "Ba, tôi không hy vọng ông tiếp tục khiêu chiến sự chịu đựng của tôi. Nếu quả thật chọc giận tôi thì tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."

"Mày đang uy hiếp tao sao?" Chu Đáo muốn rút tay ra khỏi tay Chu Lăng nhưng mà vùng vẫy nhiều lần vẫn không thể được nên xanh mặt trừng mắt nhìn Chu Lăng, Chu Đáo nghiến răng nghiến lợi mắng, "Đứa con bất hiếu! Súc sinh!"

"Tôi bất hiếu là học ba ngài đó. Về phần súc sinh, không bằng hỏi thử nếu tôi súc sinh thì người ba như ông rốt cuộc là thứ gì." Hất tay Chu Đáo ra, Chu Lăng xoay người, "Nếu như các người biết điều thì mau chóng rời khỏi bệnh viện đi. Bà nội đã nói, hậu sự của bà ấy do tôi làm, không cần mấy người giúp."

Không có ai biết cảm giác của Chu Lăng lúc đang mơ ngủ đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức là gì. Người trong điện thoại nói cho anh biết, bà nội Chu không qua khỏi, kêu anh nhanh chóng tới bệnh viện gặp bà nội lần cuối, bà nội Chu luôn miệng gọi tên anh...

Chu Lăng bị kinh hoảng lúng túng, vượt nhiều cái đèn đỏ đến được bệnh viện thì nhìn thấy bà nội Chu đang hấp hối.

Hoàn toàn không dám tưởng tượng hình ảnh này cứ hiện ra trước mặt anh như vậy, Chu Lăng vốn cho là bà nội sẽ sống lâu trăm tuổi, có thể tận mắt nhìn anh kết hôn sinh con. Nhưng mà ông trời lại đùa giỡn với anh thêm lần nữa, đối với anh mẹ đột nhiên qua đời đã rất tàn nhẫn rồi, đó chính là một ngày tăm tối không thấy mặt trời.

Biết được từ miệng quản gia chăm sóc bà nội, tối hôm qua Lý Mộng đi tìm bà, cãi vã giống như người điên vậy, lúc ấy cô ta đã khiến bà nội Chu tức giận không nhẹ. Đợi đến ban đêm, tình trạng cơ thể của bà bất chợt trở nên kém đi, cả người rơi vào hôn mê. Mặc dù nhanh chóng đưa tới bệnh viện cứu chữa nhưng vẫn không thể xuất hiện kỳ tích.

Chờ đến khi Chu Đáo và Chu Tuyền chạy tới thì Chu Lăng gần như bùng nổ. Nhưng anh không muốn ra tay bên ngoài phòng bệnh của bà nội. Ít nhất phải chờ tới khi bà nội được an táng xong thì anh sẽ tính sổ với Chu Đáo và Chu Tuyền thật tốt.

"Mày nói do một tay mày tổ chức, từ khi nào mà mọi chuyện đều do mày quản rồi hả? Rốt cuộc bà nội mày có nói như vậy hay không ai mà biết? Chỉ với một câu nói của mày mà đã muốn gạt bỏ sự tồn tại của đứa con trai như tao sao? Tao là con trai ruột duy nhất của bà nội mày! Coi thế nào cũng không tới phiên mày cướp đạo hiếu." Chu Lăng quá liều lĩnh, Cơn tức của Chu Đáo xông lên. Bất chấp tất cả, không cần biết đúng sai, liền muốn đẩy Chu Lăng ra xông vào phòng bệnh.

Chu Lăng chắn ở cửa, như cây Bách Tùng cao vút, không cho Chu Đáo cơ hội xông vào cửa.

"Chu Tuyền, kéo nó ra!" Nếu ra tay với Chu Lăng thì Chu Đáo tự nhận không phải là đối thủ. Nhưng không sao ông còn có Chu Tuyền nữa.

" Anh, xin lỗi." Dĩ nhiên Chu Tuyền rất vui lòng. Anh đã sớm nhìn Chu Lăng không lọt mắt rồi, nếu không phải vì ngại Chu Đáo có thể sẽ tức giận thì không chừng anh đã mâu thuẫn với Chu Lăng không biết bao nhiêu lần rồi.

"Ơ, muốn đánh nhau à? Xem ra chúng ta tới thật đúng lúc. Đánh đi đánh đi, là một đấu một hay là đánh hội đồng?" Giọng của Tần Nam bỗng nhiên vang lên, ba cha con Nhà họ Chu đồng loạt nhìn qua thì phát hiện chẳng những là Tần Nam, Cố Nhiên, Hứa Mạch còn có Lâm Du cũng tới.

"Tiểu Du?" Những người khác thì Chu Tuyền sẽ không để ý. Nhưng còn Lâm Du thì anh không thể phớt lờ được. Dù trong lòng của anh đang nghĩ đủ mọi cách để đoạt lại Bác Dương từ tay Lâm Du nhưng anh chưa bao giờ muốn tổn thương Lâm Du. Ít nhất đến tận bây giờ còn chưa tới mức độ tổn thương cô.

Không để ý đến Chu Tuyền đang gào thét, Lâm Du trực tiếp đi tới trước mặt Chu Lăng: "Không sao chứ? Chúng tôi tới xem thử coi có thể giúp được gì không."

Nhìn thật sâu vào mắt Lâm Du, Chu Lăng lại nhìn qua ba người Hứa Mạch, nhếch mép một cái nở nụ cười gượng gạo: "Tới thật đúng lúc, quả thật tôi rất cần giúp đỡ."

"Nói đi! Giúp thế nào? Không phải là muốn đánh nhau với thằng nhóc này chứ? Tính thử đi, một mình tôi cũng có thể giúp anh!" Cố Nhiên vừa nói vừa xắn tay áo lên, bộ dạng như muốn xông lên đánh Chu Tuyền.

"Thật ra thì tôi cũng không muốn dùng vũ lực để giải quyết. Nhưng mà..." Hứa Mạch vỗ vỗ tay, ở cuối hành lang có vài tên áo đen cao to lực lưỡng đi ra, "Vệ sĩ của tôi tạm thời có thể cho cậu mượn dùng mấy ngày."

"Huýt" Hoàn toàn không biết Hứa Mạch huy động vệ sĩ từ lúc nào, Tần Nam huýt sáo một cái.

"Hình như tôi đã từng gặp bọn họ." Cảnh tượng quen thuộc, vệ sĩ quen mặt, Cố Nhiên suy nghĩ một chút, vỗ tay một cái, "Nghĩ ra rồi. Lúc trước Hứa đại ca đến trường học đón Lâm Du có dẫn theo đám vệ sĩ này, lúc ấy trực tiếp chèn ép đám bạn họ chúng tôi, khiến trường học nổi lên một trận gió lớn."

"Đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe nói, còn có chuyện như vậy sao. Như thế nào vậy? Có phải cảnh tượng lúc đó rất đẹp trai không? Anh họ tôi có vừa ra sân đã bắn hào quang khắp nơi không?" Cũng không đợi Cố Nhiên trả lời, Tần Nam tự mình nâng cằm lên, "Nhất định là vậy. Mấy người bọn họ là được tuyển chọn từ hàng ngàn người, cố ý tự bán mình cho anh họ tôi làm vệ sĩ. Không thể lấy một địch trăm nhưng đánh mười, tám người thì không thành vấn đề. Không biết cơ thể Chu Nhị có thể chịu được bao lâu? Năm phút hay là mười phút?"

Đây chính là ức hiếp người trần trụi! Chu Tuyền tức giận đỏ cả cổ và mặt, nhưng cũng không dám đi lên khiêu khích. Vệ sĩ Hứa Mạch gọi tới rất chuyên nghiệp, dĩ nhiên anh không phải là đối thủ của bọn họ. từ trước đến giờ Chu Tuyền đều biết quan sát tình hình, đặc biệt là tình huống nguy hiểm địch nhiều ta ít như vậy.

Mà Chu Đáo vốn không dám công khai chống Hứa thị. Giờ phút này thấy Tần Nam và Cố Nhiên cũng ở đây thì càng không thể tranh chấp nổi. Lỡ như náo loạn quá sẽ không tốt, đồng thời đắc tội cả ba gia tộc thì Chu thị nhất định sẽ không chịu nổi.

Cuối cùng, Chu Đáo vẫn ảo não dẫn Chu Tuyền rời đi. Không dám tiếp tục tranh cãi với Chu Lăng nữa, cũng không tiếp tục khăng khăng đòi gặp bà nội Chu nữa. Hai người còn có chuyện quan trọng hơn phải làm đó là đi tìm luật sư của bà nội Chu để sửa nội dung trong di chúc.

"Cám ơn." Nhìn Chu Đáo và Chu Tuyền rời đi, Chu Lăng tránh đường ra, mở cửa phòng bệnh, "Bà nội tôi ở bên trong, bà ấy rất muốn nhìn thấy mọi người."

Lâm Du nhẹ nhàng đi vào đầu tiên. Ba người Hứa Mạch cũng đi theo sau đó, vệ sĩ thì đứng canh giữ ở ngoài cửa.

"Lúc bà nội đi rất bình thản. Bà nói kiếp này người bà có lỗi nhất chính là tôi, bởi vì không thể bảo vệ tốt mẹ tôi cũng không thể cố hết sức giúp cuộc sống của tôi trở nên tốt đẹp hơn." Chu Lăng vốn cho là sẽ không có ai để anh có thể chia sẽ tâm trạng của lúc này. Nhưng lại không ngờ rằng sau khi Lâm Du gọi điện thoại xong thì lập tức chạy tới, còn dẫn theo Hứa Mạch, Tần Nam và Cố Nhiên.

Bốn người Lâm Du không có mở miệng. Bọn họ biết Chu Lăng đang bày tỏ nỗi lòng. Họ không cần đáp lại, cũng không cần nói bất kỳ câu an ủi nào. Chu Lăng đủ kiên cường, anh không cần ai đồng tình.

"Bà nội vẫn canh cánh cái chết của mẹ tôi trong lòng, bởi vì không thể ngăn cản Chu Tuyền được đưa về Nhà họ Chu nên tự trách, áy náy. Tôi đã từng thử khuyên bà nội, nhưng từ đầu đến cuối đều không có cách thuyết phục bà. Cho tới sau này, tôi nói với bà nội tôi muốn rời khỏi Chu thị, muốn đầu tư vào giải trí Thần Thiên với một người bạn. Lúc ấy bà nội cười rất vui vẻ, không nói hai lời liền lấy tất cả tài sản ra cho tôi. Bà một mực nói rất muốn tôi đưa mọi người đến cho bà gặp, nhưng từ đầu đến cuối tôi vẫn không tìm được thời cơ thích hợp. Tôi cho là thời gian còn rất dài, cơ hội còn rất nhiều..." Nói tới đây Chu Lăng dừng lại một chút, trên mặt nở nụ cười khổ.

"Bây giờ cũng không muộn." Cuối cùng Lâm Du vẫn không thể chịu nổi, ngắt lời Chu Lăng. Đi về phía trước một bước, cung kính bái một cái, "Bà nội Chu, bà khỏe chứ, con là Lâm Du, là người bạn cùng đầu tư vào giải trí Thần Thiên với Chu Lăng. Lúc ấy là con đi tìm Chu Lăng trước, thiếu chút nữa thì bị Chu Lăng từ chối đấy!"

"Không sai! Không hề trễ chút nào." Cố Nhiên nhanh chóng phụ họa với Lâm Du, hiếm khi thấy anh tích cực được một lần. Học theo bộ dạng của Lâm Du, anh đi lên bái về phía bà nội Chu một cái, "Bà nội khỏe chứ, con là Cố Nhiên, cũng là người đã đầu tư vào giải trí Thần Thiên với Chu Lăng. Mặc dù bình thường Chu Lăng ngang ngạnh nhưng cậu ta là bạn tốt của chúng con, bạn rất thân."

"Bà nội khỏe chứ, con là Tần Nam, danh tiếng lớn hơn hai người bọn họ một chút. Nếu như bà thích xem điện ảnh, hoặc là hơi chút chú ý tới làng giải trí thì chắc biết con. Con là nghệ sĩ dưới trướng của Chu Phó tổng, cũng coi như là bạn bè của cậu ấy, có thể cùng chung hoạn nạn." Nếu là thường ngày, Tần Nam tuyệt đối không nói chuyện như vậy.

Đối với Tần Nam mà nói, đứng ngu ngốc tự giới thiệu bản thân chỉ có phụ nữ cảm tính như Lâm Du mới làm, hoặc là chỉ dành cho người có đầu óc đơn giản như Cố Nhiên mới có thể làm. Nhưng lúc này đột nhiên anh cảm thấy dù là ngu ngốc thì anh cũng phải lớn tiếng giới thiệu tên mình với bà nội Chu. Chỉ vì đây là điều mà anh thật lòng muốn nói.

Người cuối cùng mở miệng là Hứa Mạch, anh không cúi người giống ba người mà chỉ nói thật đơn giản: "Bà nội yên tâm, bên cạnh Chu Lăng không phải không có bạn bè, cũng không phải là không có ai quan tâm cậu ta. Chỉ cần cậu ấy nói thì chúng con vẫn sẽ ở bên."

"Đây là Hứa Mạch, chồng Lâm Du, là người nắm giữ Hứa thị.” Hứa Mạch không nói tên mình ra nên Chu Lăng mới thay mặt anh nói. Giải thích cho bà nội hiểu, từ từ chùm vải trắng lên, "Bà nội, lai lịch của bọn họ đều rất lớn, có đúng không? Có bọn họ thì không ai có thể ức hiếp con được. Cho nên bà có thể yên nghỉ."

Tang lễ của bà nội, Chu Đáo và Chu Tuyền đều không nhúng tay vào. Bọn họ bận bịu moi di chúc từ chỗ luật sư của bà nội, hoàn toàn không rảnh để nghĩ về chuyện này.

Cũng trong lúc đó, Chu Lăng đi cùng bốn người Lâm Du, yên lặng đưa bà nội Chu đi.

Xong tang lễ, rốt cuộc di chúc của bà nội Chu cũng được công bố. Tất cả bất động sản dưới tên bà, dien*dafnn;llee3quysddonn ngoại trừ những thứ khi bà còn sống để lại cho Chu Lăng thì những cái khác đều cho Chu Đáo. Những tài sản khác đều chia đôi, Chu Lăng và Chu Đáo mỗi người một nửa, không hề thiên vị ai.

Vừa nghe thấy hai chữ "Chia đôi" thì, Chu Đáo thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại thì thấy bà còn chưa già đến hồ đồ, còn nhớ đến đứa con trai như ông. Nhưng sau khi nghe hết chi tiết toàn bộ tài sản của bà thì sắc mặt Chu Đáo tái mét.

"Không thể nào! Di sản của mẹ tôi không thể nào chỉ có chút xíu như vậy, nhất định là bị ai đó lấy mất rồi!" Chu Đáo vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Chu Lăng, hận không được trừng cho người anh thủng một cái lỗ.

Chu Lăng lại không để ý đến Chu Đáo đang gào thét, tự mình nói cám ơn với luật sư xong thì ký tên mình lên đó.

Dĩ nhiên tài sản của bà nội không thể nào chỉ có nhiêu đó, ngay từ lúc anh đầu tư vào giải trí Thần Thiên thì bà nội đã chuyển phần lớn tài sản qua danh nghĩa của Chu Lăng. Chờ đến khi làm di chúc, liệt kê tài sản thì tất nhiên cũng cũng chỉ còn lại có nhiêu đây.

Những lời này Chu Lăng sẽ không nói cho Chu Đáo biết. Chu Đáo muốn đoán thế nào thì đoán, thích nghĩ thế nào thì nghĩ. Chu Lăng hoàn toàn không thèm để ý, cũng không có ý định để ý tới. Bà nội để lại cho anh thì anh sẽ không để cho bất cứ cướp đi, dù người đó có là cha ruột.

"Anh cả, có phải phần di chúc này có chỗ không đúng không?" Chu Lăng ký nhanh như vậy, dù là ai cũng nghi ngờ trong đó có bẫy. Mà Chu Tuyền chính là người thay Chu Đáo hỏi ra điều hoài nghi đó.