Ông Xã Là Người Thực Vật

Chương 48-2

“Phải sửa nữa hả? Anh thấy cũng ổn mà, có Hứa đại ca làm cố vấn thì con ma mới như anh đừng
có nhắc tới. Còn Chu Lăng làm chi, anh thấy anh ta giống chiếc bánh mè
đen, nhân đen kịt, bụng dạ khó lường đầy tính toán. Hay là anh giao cho
anh ta làm bản kế hoạch này?” Nghe tin bản kế hoạch phải sửa, Cố Nhiên
tiu nghỉu.

Không phải Cố Nhiên cố ý từ chối mà là anh đã vắt sạch cả não mới miễn cưởng viết ra được cái bản kế hoạch này. Nào tra tài
liệu, nào thỉnh giáo thư kí tài ba bên cạnh ba mình... bận cả mấy ngày
mới làm ra nó đấy.

Nếu được thông qua, dĩ nhiên là anh vui vẻ rồi, nhưng đó chỉ là hy vọng xa vời, quả thực giờ anh “hữu tâm vô lực”.

”Hứa Mạch có đưa ra một số đề nghị, tất cả em đều có ghi cặn kẽ phía sau.
Anh chỉ cần đựa theo những đề nghị này rồi thay đổi, không tốn hao nhiều công sức lắm đâu. Đã làm thì phải làm cho xong chứ, anh nhận thua dễ
dàng như thế sao?” Lâm Du cũng biết năng lực của Cố Nhiên, nhưng cô vẫn
cố ý khiêu khích.

Đúng như Lâm Du từng nói, chỉnh sửa bản kế hoạch
này thì ai chẳng làm được. Nhưng chủ yếu là phương hướng trong kế hoạch
này đều do Cố Nhiên nghĩ ra. Vì thế công lao của Cố Nhiên, ai cũng không thể cướp. Hứa Mạch cho chút ý kiến là do hắn nhớ ân huệ của Cố Nhiên,
chứ không phải hắn muốn cướp công, đổi chủ bản kế hoạch. Nếu thật là như vậy, Lâm Du tin rằng, sự hợp tác đơn thuần giữa bọn họ không lâu sau sẽ biến chất.

”Em hiểu rõ năng lực của anh mà, có sửa hay không
cũng vậy thôi. Có Hứa đại ca cùng em nhúng tay vào anh cực kì yên tâm.”
Cố Nhiên không ốm mà rên, ngã luôn xuống giường.

”Không được! Em không yên tâm.” Cô nhất quyết cự tuyệt Cố Nhiên.

Nghe thấy giọng của Lâm Du thay đổi, anh giơ tay đầu hàng: “Được rồi được
rồi, anh biết rồi. Anh sửa là được chứ gì. Em đem bản kế hoạch cũ đến
đây, tối nay anh làm cú đêm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”

” Ừ.” Lâm Du hài lòng đáp ứng xong định cúp điện thoại.

”À, chờ một chút, còn một việc.” Cảm giác Lâm Du muốn cúp điện thoại, Cố
Nhiên dò hỏi: “ Hứa Hoán hỏi anh chuyện của Thiên Thần, anh nói là bị em kéo vào, không nói tỉ mỉ. Bất quá anh thấy cậu ta có chút mất hứng,
chẳng biết là ghìm em hay nhằm vào anh. Bị Hứa Hoán biết chuyện này… có
sao không?”

”Không thành vấn đề.” Tâm tình của Hứa Hoán không nằm trong phạm vi quan tâm của cô. Cậu cao hứng cũng tốt, mất hứng cũng
được, Lâm Du không quan tâm, cũng không để ý.

”Há, vậy thì tốt.
Nghĩ lại mới nhớ, có Hứa đại ca ở đây thì “chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện
nhỏ hóa không” thôi. Từ nhỏ Hứa Hoán sợ anh Hứa Mạch nhất, vâng lời
tuyệt đối. Chuyện chúng ta hợp tác, anh ấy biết rõ nhất lại còn tham dự

nữa. Coi như Hứa Hoán muốn tìm người trút giận thì nên tìm anh Hứa mới
đúng.” Nghe cô trả lời, Cố Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Du không nói nhiều về chuyện này nữa, cô cúp máy rồi fax tài liệu qua cho Cố Nhiên.

Ngay lúc này, Hứa Hoán tìm đến.

Nghe tiếng gõ cửa, Lâm Du còn tưởng là người làm của Hứa gia. Cô không thích người khác tự tiện ra vào phòng của mình, vì thế, cô không lên tiếng,
tự mình ra mở cửa.

Thấy Hứa Hoán ở ngoài của, cô phần nào đoán được ý định của cậu. Nhưng cô vẫn hỏi như thường lệ: “Có chuyện?”

”Chuyện chị và Cố Nhiên hợp tác sao lại không nói với em?” Nhắc đến chuyện này, cậu càng ngày càng ngại, anh họ muốn tìm người giúp mà lại bỏ sót cậu.
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu nghĩ ngay vấn đề nằm trên người Lâm Du. Vì vậy,
cậu chạy thẳng lên lầu tim cô.

”Tại sao phải nói với chú?” Lâm Du không trả lời mà hỏi lại, từ lần đầu gặp mặt, hai người họ đã chẳng ưa
gì nhau. Sau này cô và cậu dù có tiếp xúc nhiều hơn nhưng cũng chẳng có
gì cải thiện. Cô không nghĩ có thể tìm cậu hợp tác.

”Chị dâu,
chuyện lúc trước là em sai, em đã xin lỗi chị. Nếu em có gì không phải
thì chị cứ nói ra. Thế nào đi chăng nữa, giờ chị đã lấy anh họ, cũng đã
là thành viên của Hứa gia. Người một nhà mà, có gì phiền lòng thì chúng
ta thẳng thắn chia sẻ.” Hứa Hoán nói toàn những lời thật lòng. Cậu muốn
bắt tay làm hòa với Lâm Du.

“Tôi thấy không cần thiết.” Không thể phủ nhận, Lâm Du thù rất dai. Hay nói khác hơn, cô không có ý định
chung sóng hài hòa với Hứa gia. Cô và bọn họ không phải người một nhà
thật sự, tương lai cũng vậy. Sao khi kết thúc hợp đồng, cô và Hứa Mạch
đường ai nấy đi, gây dựng tình cảm cũng chẳng để làm gì.

”Tại sao không cần thiết? Chị là chị dâu của em mà. Đúng là lúc trước em có
những lời nói và hành vi mạo phạm chị, nhưng xin chị hãy tin tưởng, thật lòng em không có ý ghìm chị.” Hứa Hoán ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước
mặt cô, thái độ cực kỳ thành khẩn.

”Em hy vọng chị có thể thành
tâm coi em là người một nhà. Tuy chị không nghĩ vậy, nhưng với em mà
nói, anh họ chỉ có một, chị dâu cũng chỉ có một.” Hứa Hoán biết rõ, quan hệ giữa cậu với Lâm Du không được coi là thân cận, nhưng cậu không ngờ
lại xa lạ đến mức này.

Triệu Tuyết Nhi xảy ra chuyện, người thứ
nhất Lâm Du gọi điện thoại tìm là Cố Nhiên, lúc đó trong lòng Hứa Hoán
có chút không vui. Nhưng nghĩ đến Triệu Tuyết Nhi đang ở tiệm cơm Cố thị xảy ra chuyện, tìm Cố Nhiên là hợp tình hợp ý.

Nhưng chuyện thu mua Thiên Thần lần này đã làm cậu ý thức được có cái gì đó không đúng.


Lâm Du đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc của Thiên Thần, cậu không có ý kiến
gì. Xét đến cùng, cậu và chị dâu không có bất kỳ mâu thuẫn lợi ích nào.
Bất kể chị dâu có sản nghiệp lớn bao nhiêu, quyền lực cao bao nhiêu cũng không liên quan gì đến cậu.

Nhưng cậu rất để ý chuyện cậu không
nằm trong số những người Lâm Du chọn để hợp tác. Có lẽ lý do là Cố Nhiên không thiếu tiền, nhưng cậu cũng có nhiều tiền mà! Nếu chị dâu cần
tiền, bao nhiêu cậu cũng đưa hết.

Hơn hết là, từ Cố Nhiên, cậu con biết được sự tồn tại của người thứ ba mang tên Chu Lăng.

Chu Lăng là ai? Là anh trai của Chu Tuyền. Coi như Chu Tuyền là con riêng
đi, nhưng bọn họ vẫn là anh em cùng cha mà. Tại sao chị dâu lại tìm Chu
Lăng? Trả thù Chu Tuyền hay tính toán Chu gia?

Dựa vào một mình
Lâm Du, muốn thành công thuyết phục Chu Lăng là chuyện khó như lên trời. Thế nhưng chị dâu đã thành công, vì vậy cậu chắc chắn anh họ đã nhúng
tay vào. Cậu ý thức được mình hoàn toàn bị cho ra rìa.

Nghe Hứa Hoán nói xong, cô trầm mặc. Đối mặt với gương mặt thành khẩn của cậu, dù cô muốn cự tuyệt cũng chẳng thể nói nên lời.

Cho dù Hứa Mạch không nói nhưng trong lòng cô thừa biết, Hứa Mạch rất coi trọng người em họ này, chỉ là hắn thiên vị cô thôi.

Lâm Du là một người ích kỷ. Cô đã phải trãi qua rất nhiều chuyện đau khổ,
vì thế, theo bản năng của mình, cô luôn bài xích người khác và đặt an
toàn của mình lên trên hết. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là cô
không biết mang ơn.

Những việc Hứa Mạch làm cho cô, cô biết rõ,
cũng nhớ kỹ trong lòng. Cô không muốn thiếu ân huệ của Hứa Mạch, cô cũng không muốn nếm cảm giác không ngóc đầu lên được trướ mặt hắn. Cho dù
trên nhiều phương diện cô không bằng hắn, còn cần hắn hỗ trợ…

Sau một hồi lâu, Lâm Du gật đầu: “Tôi biết rồi, sẽ không có lần sau.”

”Thật không?” Nhìn chị dâu thường ngày lạnh lùng, cậu nghĩ chắc là lần này
thất bại rồi, mặc cho cậu nói khô cổ họng thì chị dâu cũng không chịu
tha thứ, cậu cũng đã chuẩn bị trước phương án trường kì khangs chiến
rồi.

Nào ngờ hạnh phúc đến bất ngờ như thế, cậu chẳng kịp phản
ứng, sau khi khôi phục tinh thần, cậu nói: “Chị không được nuốt lời đó.
Em xuống lầu xem anh họ đã ngủ chưa.”

Sau khi Hứa Hoán lao nhanh xuống lầu, cô đóng của phòng, leo lên giường nằm đọc sách.

”Chú cảm thấy mình làm đúng?” Nghe được ngọn nguồn tùa miệng Hứa Hoán, chẳng những Hứa Mạch không tán đương mà còn có ý khiển trách: “Nếu thật sự
chú có năng lực, hãy hành động để chứng minh chứ không phải đựa vào công phu miệng lưỡi.”

”Em cũng muốn hành động thực tế mà, nhưng chị
dau không cho em cơ hội. Lúc gặp khó khăn, chị dâu luôn tìm Cố Nhiên,
anh họ cũng không chịu giúp em, anh luôn đứng bên phe của chị dâu, hai
người hợp tác lại bỏ rơi em.” Hứa Hoán rất bất bình trước thái độ của
Hứa Mạch. Từ sau khi tỉnh lại, anh họ chỉ tập trung lo nghĩ đến Lâm Du,
những người khác thì đứng sang một bên. Bất công quá đi mất!

”Tự gây lỗi tự chịu trách nhiệm.” Hứa Mạch lành lạnh nói.

”Em biết mà. Vì vậy em đã ngoan ngoãn nhận lỗi với chị dâu đó. Tiếp theo
còn nhờ anh họ giúp đỡ niều hơn, nói nhiều lời tốt đẹp về em trước mặt
chị dâu, để chị dâu không xem em là người ngoài.” Mục đính cậu đến đâu
không phải vì tố cáo mà là nhờ anh họ giúp đỡ.