Lúc Lâm Du xuống lầu, đã trông thấy ba người đang ngồi trong phòng khách.Lâm Hồng Tín, Tôn Uyển Đình, Lâm Nhất Thiến đều có mặt.
Thấy bộ đồ Lâm Du đang mặc trên người , ba người Lâm Hồng Tín đều sửng sốt, lại cảm thấy Lâm Du có gì đó rất lạ, nhưng lại không nói ra được là gì.
Hoàng hồn trước tiên vẫn là Tôn Uyển Đình, bà ta cười đi tới, cả khuôn mặt toàn là cưng chiều: “Nha đầu này, con lại ngủ nướng, mọi người đều đang đợi con đến ăn sáng thôi đấy”.
Lâm Du không có trả lời ngay, mà nhìn chòng chọc Tôn Uyển Đình một hồi lâu, mới nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Bị Lâm Du nhìn đến chột dạ, lời chuẩn bị nói ra tới miệng Tôn Uyển Đình lại nuốt trở lại. Cũng được, ăn sáng xong lại nói.
Bữa ăn hôm nay, hẳn là cả ba người Lâm Hồng Tín đều ăn không ngon. Cũng không biết chuyện gì xảy ra, Lâm Du chỉ cần động một cái đã khiến cho bọn hắn sợ hãi trong lòng một phen, nhìn bọn họ đứng ngồi không yên, Lâm Du cả người cũng không thoải mái.
Ăn xong, Lâm Hồng Tín cũng không vội vã đi làm, Tôn Uyển Đình cũng không đi ra ngoài làm đẹp, hai người một trái một phải ngồi bên cạnh Lâm Du. Mà Lâm Nhất Thiến, lại “soạt” một tiếng quỳ xuống trước mặt Lâm Du.
“chị, em van xin chị! Chị hãy cứu em! Nếu chị không cứu em, em sẽ chết mất!” Gắt gao ôm chân Lâm Du, Lâm Nhất Thiến khóc lóc cầu xin.
“Tiểu Du, con là chị gái của Nhất Thiến, con hãy cứu Nhất Thiến đi! Lần này, mẹ cũng van xin con!” Nắm lấy tay của Lâm Du, Tôn Uyển Đình lộ ra vẻ mặt đau khổ, trong nháy mắt nước mắt liền rơi đầy mặt.
“Tiểu Du, chuyện lần này vốn không liên quan gì đến con, ba ba cũng biết không nên mặt dày đến cầu xin con. Nhưng dầu gì con cũng là một phần tử trong gia đình này, ba ba chỉ hy vọng , con có thể giúp em gái của con lần này, nếu không em gái con lần này chết chắc…” Lâm Hồng Tín vừa nói xong liền than thở nhìn Lâm Du.
“Các người muốn con cứu nó bằng cách nào đây” Nhìn Lâm Nhất Thiến quỳ trước mặt mình, nghe Tôn Uyển Đình cùng Lâm Hồng Tín diễn trò, thanh âm của Lam Du rất bình tĩnh, im lặng quan sát.
“Tiểu Du, con yên tâm! Người gây ra tai nạn xe cộ của Hứa Mạch là em gái con, không phải con! Chỉ cần con thay Nhất Thiến gả qua, Hứa gia sẽ không làm khó con” Tôn Uyển Đình vội vàng nói.
So với sự việc xảy ra bảy năm trước giống nhau như đúc, Lâm Du quay đầu, Tầm mắt phóng đến trên người Tôn Uyển Đình :”Có thật không”.
“Thật Thật! Mẹ làm sao lại lưà con? Con là con gái ruột thịt của mẹ,là chị gái của Nhất Thiến!” Không cho Lâm Du có cơ hội cự tuyệt, Tôn Uyển Đình vừa nói vừa hướng Lâm Nhất Thiến hô to, “Còn không cảm ơn chị con đã cứu con một mạng”.
“Chị, cảm ơn chị! Thật cảm ơn chị! Cả đời này, em có làm trâu làm ngựa cho chị, cũng can tâm tình nguyện!” Lâm Nhất Thiến vui mừng đứng lên, ôm Lâm Du cười.
Làm trâu làm ngựa? Đúng là mỉa mai cực kì! Lâm Du bất động thanh sắc đẩy Lâm Nhất Thiến ra, gật đầu một cái: “Được”.
Hứa mạch, Đại thiếu gia Hứa gia, viên ngọc sáng thành phố D, không ai không biết không ai không hiểu nhân vật xuất chúng này. Gia thế xuất chúng, dung mạo tuấn dật, dáng người cao ngất, năng lực cường hãn…Rõ ràng là ông trời thiên vị hắn, hắn nhận được sủng ái lớn nhất là không thể nghi ngờ.
Thế nhưng, nữa tháng trước, Hứa Mạch xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, trở thành người thực vật. Cho tới bây giờ, vẫn đang nằm trên giường của bệnh viện.
Sở dĩ Lâm nhất Thiến hốt hoảng như vậy, là bởi vì, chuyện của Hứa Mạch, cùng với cô không thể thoát khỏi được quan hệ. Nói chính xác là, nếu không phải bởi vì Lâm Nhất Thiến, Hứa Mạch sẽ không phải gánh tai họa lần này.
Trên thực tế, Lâm Nhất Thiến ngưỡng mộ Hứa Mạch, chuyện này ở Lâm Gia cũng không phải là bí mật. Cho nên, Lâm Du cũng biết. Nhưng Lâm Du không nghĩ tới, Lâm Nhất Thiến bởi vì theo đuổi Hứa Mạch không được,liền tự tiện hạ thuốc hắn.
Trí huyễn mị, lúc trước Lâm Du cũng chưa từng nghe qua tên này. Có thể cũng chính vì thuốc này, làm hại Hứa Mạch sau khi phát hiện thắng xe không ăn, không thể kịp thời nghĩ ra biện pháp, cũng không kịp tìm người trợ giúp. Cuối cùng, sự việc tiến triển đến mức độ không thể nào vãn hồi như hiện nay.
Hứa gia được xem là đứng đầu ở thành phố D, chỉ mấy ngày sau liền tra ra chân tướng. Vì vậy, sau khi giải quyết Cừu gia đã tạo thành thắng xe không ăn dễ như trở bàn tay, Lâm Nhất Thiến trở liền thành đối tượng kế tiếp gánh vác lửa giận của Hứa gia. Mà Bác Dương, đang tràn ngập nguy cơ.
Lâm Du của bảy năm trước, mặc dù cùng với chị em gái Lâm Nhất Thiến tình thâm, nhưng cũng không có đồng ý gả qua Hứa gia. Nhưng mà lần này, Lâm Du thay đổi chủ ý. Cho dù cả đời ở góa, cũng tốt hơn gả cho tên cặn bã Chu Tuyền kia.
Huống chi, bảy năm trước Lâm Du hiểu rõ hơn ai hết, Hứa gia căn bản không có kinh khủng như mọi người nghĩ.
Giận, nhất định là rất giận. Oán, nhất định cũng có. Nhưng Hứa gia chẳng qua là hành hạ Lâm Nhất Thiến hai năm, sau hai năm lại thả ra. Hơn nữa, không có đăng kí kết hôn, cũng không có động phòng, Lâm Nhất Thiến chẳng qua là đi Hứa gia làm người giúp việc hai năm, sau đó lại được tự do.
Dùng cả đời phải sống đời sống thực vật của Hứa Mạch đổi lấy hai năm của Lâm Nhất Thiến…Theo Lâm Du, Hứa gia như vậy đã rất phúc hậu rồi.
Ba ngày, thoáng cái đã qua. Ngày mùng 7 Tháng 7, Lâm Du cùng Lâm Nhất Thiến đồng thời cùng nhau lấy chồng.
Một đội ngũ rước dâu thật dài, long trọng mà quý phái, Lâm Nhất Thiến lộ vẻ mặt hạnh phúc ngồi trên xe hoa hướng đến Chu gia. Lâm Hồng Tín cùng Tôn uyển Đình đi theo phía sau, lấy lí do là: không thể để Hứa gia phát hiện ra manh mối.
Bên kia, Hứa gia chỉ đưa tới một chiếc xe màu đen, trên thân xe còn buộc một tràng hoa màu trắng nhức mắt. Là khiêm tốn, hay là làm nhục? Trong lòng mọi người đều biết rõ.
Lâm Du không có mặc áo cưới, cũng không có trang điểm giống cô dâu. Khuôn mặt cô vẫn như ngày thường, một thân một mình lôi kéo rương hành lý chậm rãi đi vào cửa lớn Hứa gia.
Ở Hứa gia, Lâm Du đương nhiên là không được hoan nghênh sự tồn tại của cô. Không có ai nghênh đón cô, cũng không có ai tỏ ra một tia hảo tâm đối với cô. Lâm Du thậm chí còn chưa biết phòng mình ở đâu, còn chưa kịp để hành lý xuống, đã bị dẫn đi đến phòng của Hứa Mạch.
Căn phòng của Hứa Mạch lâý hai màu trắng đen làm chủ đạo, không có trang trí nhiều vật trang sức, đơn giản mà phóng khoáng. Mà Hứa Mạch sáng sớm hôm nay đã được đưa về nhà, rõ ràng nằm trên giường không nhúc nhích.
Sau khi thấy cửa được đóng lại, Lâm Du đứng ở bên giường vẫn im lặng không nói một lời nào, mắt không chớp nhìn Hứa Mạch một hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “ xin chào Hứa Mạch, tôi tên là Lâm Du, Lâm trong ‘song mộc Lâm’, Du là những năm trong cuối cuộc đời ”.
“Trước kia, có lẽ anh chưa từng nghe qua tên của tôi. Hoặc là anh đã từng nghe người khác nói qua tôi, nhưng cũng không có nhận ra tôi. Trên thực tế, trước kia tôi chẳng qua cũng chỉ nghe qua đại danh của anh, ở các loại phương tiện truyền thông trông thấy anh, cũng chưa từng gặp anh lần nào. Cho nên, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp mặt. Mặc dù bây giờ anh không có khả năng nghe thấy tôi nói, nhưng tôi vẫn muốn nói, rất hân hạnh được biết anh”. Lâm Du cũng không giỏi trong việc làm quen người khác. Nhưng đối mặt với Hứa Mạch đang không có cảm giác, tựa như bất kể làm gì, nói gì, cũng không cần kiêng kị .