Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 157: Dây dưa

Edit: Phong Nguyệt

Phó Cảnh Hi ngọc thụ lâm phong đứng ở dưới đèn đường màu vàng có cảm giác không thánh khiết cho lắm, cô trơ mắt nhìn ngoài trăm bước toàn là bóng tối bao trùm chỉ cần cô đưa tay liền có thể đụng vào bàn tay ấm áp của người ngoài kia nhưng hình ảnh ngay trước mắt vỡ nát......

Cô hoàn toàn không phối hợp, lại gấp đến muốn mạng, không gian chật hẹp thật ra Phó Thần Thương thì cũng chẳng hơn gì, cơ hồ hắn động một cái sẽ phải phòng thủ ngăn trở cô bất ngờ công kích......

Tống An Cửu chính là như vậy, nếu cô không nguyện, coi như tự tổn thương 1000 cũng muốn tổn thương bạn 800, tóm lại tuyệt đối sẽ không để cho bạn vừa lòng đẹp ý.

Một chân bị hắn nâng lên, mánh khoé cong gối hạ xuống đè ở trước ngực của cô, theo mỗi một lần hắn cúi người, cô bị buộc mở thân thể ra......

An Cửu nghiêng đầu, tự mình ngược mình nhìn ngoài cửa sổ, âm thanh bị đụng đánh trúng phá thành mảnh nhỏ.

"Phó Thần Thương...... anh luôn nói...... Muốn tôi tin anh...... Rốt cuộc...... Muốn tôi tin anh cái gì?"

Động tác của Phó Thần Thương theo những lời này mà dừng lại, đôi môi nhỏ bé mím thật chặt, mặt lạnh như sương, một lát sau đáp lại cô chỉ có càng thêm mãnh liệt xâm chiếm......

Đau... Cứu...

Rất lâu rồi hắn chưa biết mùi đời, không có bất kỳ khúc dạo đầu, hắn lại không dịu dàng chút nào, mỗi một lần ra vào cũng làm cho cô đau đến cơ hồ co quắp, đến cuối cùng hoàn toàn đã bỏ qua giãy giụa, cái tên biến thái kia, càng giãy dụa, sẽ chỉ làm hắn càng hưng phấn thôi......

Hắn động thiết tha, cô lại nhàm chán hà ra từng hơi trên cửa sổ, dùng ngón tay viết chữ vẽ tranh, sau đó nhỏ giọng mở miệng, "Chẳng lẽ để cho tôi tin tưởng...... Anh sẽ yêu tôi sao?"

Mới vừa nói xong câu này cô liền xốc xếch cười ra tiếng, giống như đây là lời nói buồn cười nhất mà đời này cô từng nói.

Phó Thần Thương hiển nhiên bị phản ứng của cô chọc giận, một tay nắm được cằm của cô vặn mặt cô theo hướng ngoài cửa sổ, vốn là muốn môi cô mềm nhũn để lưỡi hắn tùy ý xâm chiếm cái miệng nhỏ nhắn làm hắn tức giận này......

Mỗi động tác hắn đều muốn thở hổn hển dừng lại giảm xóc, mới qua năm phút đồng hồ mà thôi, hắn thế nhưng đã nhịn không được, trên thực tế, hắn thiếu chút nữa mới vừa tiến vào trong nháy mắt liền bị xoắn muốn ném súng tháo giáp......

"Đáng chết......" Phó Thần Thương khẽ nguyền rủa một tiếng thật lâu không dám động.

An Cửu nghi ngờ dùng cái chân bị hắn nâng lên đá bờ vai của hắn, giọng nói khác thường chua ngoa châm chọc nói, "Già rồi nên động không nổi rồi hả?"

Dứt lời liền nhân cơ hội lui về phía sau.

Trong phút chốc trong con ngươi của Phó Thần Thương hiện lên ánh lửa, lại ung dung thản nhiên nhìn theo động tác của lui ra của cô.

Ngay cả hô hấp cô đều không trôi chảy rốt cuộc con vật khổng lồ cũng rời đi, An Cửu nặng nề thở ra một hơi, tóc bị mồ hôi làm ướt dính chặt ở cổ và trước ngực, chống cánh tay lệch qua một bên chậm rãi hô hấp......

Giờ phút này vết thương sau lưng Phó Thần Thương đã chồng chất, trên cằm xoạt xoạt bị cào đến mấy lần, để tránh gương mặt gặp nạn, lúc tránh né sau gáy cũng nặng nề đụng phải mui xe.

Lúc này, An Cửu để ở điện thoại ở một bên vang lên lần nữa.

Trong nháy mắt cô đưa tay nắm bắt tới, thư giãn trong chốc lát liền bị hắn lật người, tay cầm điện thoại di động chợt gắt gao siết chặt, hắn lại không có dấu hiệu nào lần nữa xông vào......

Ấm áp khít khao giống như mật ong ngọt ngào dính trên người, tiếng rên trong lúc hành động mập mờ làm hắn kích động đến không cách nào tự chế, nâng người cô cao lên, thắt lưng của cô, ngắn mà dồn dập tiến vào......

So với kích thước vừa rồi càng đáng sợ hơn làm cô càng thêm khó chịu, thân thể run rẩy thẳng về phía trước co lại, lại bị giữ chặt bả vai hung hăng ấn cô về chỗ cũlấy......

Chuông điện thoại di động không biết vang lên bao nhiêu lần, bên trong xe mờ mờ, mà màn ảnh u quang chiếu sáng đè nén khuôn mặt tuyệt vọng của cô......

Phó Thần Thương chộp đoạt lấy điện thoại di động của cô, lòng ngón tay rơi trên nút trả lời.....

"Không cần ——" An Cửu khàn khàn nói với giọng hoảng sợ.

"Được gọi anh......" Một bên hắn vừa cắn vành tai cực kỳ nhạy cảm vừa nói nhỏ.

Vì vậy bị áp bức tư thế, ngực cơ hồ không thở nổi,  cả người An Cửu run rẩy, hai tay bịt chặt tạo thành quả đấm, cô biết, hắn chuyện gì cũng làm ra được......

"Chú hai...... Không cần......" Cô rốt cuộc vẫn phải chịu mọi nhục nhã  làm theo yêu cầu của tên biến thái.

Vừa dứt lời hắn giống như là dã thú bị giải trừ phong ấn, trong khoảnh khắc làm động tác mạnh làm cô mơ hồ muốn bất tỉnh......

Còn dám gọi......

Hắn chính là muốn cho cô từ nay về sau cũng không dám gọi mình là chú hai......

......

......

Bên trong xe một mảnh hỗn độn.

Hai người bị mồ hôi làm ướt dán tại một chỗ, Phó Thần Thương mút lấy da thịt mềm mại ở bên cổ của cô, nằm ở sau lưng của cô không nhúc nhích, An Cửu nghỉ ngơi một lát từ dưới người hắn lật người, đỡ eo khó khăn bò đến tay lái phụ.

Tối hôm qua lăn giường eo của cô còn chưa có phục hồi như cũ, hiện tại hơi nhúc nhích một chút giống như là quả cân đau đến thấu xương......

Dùng khăn giấy nặng nề lau chùi trên người, sau đó nhặt quần áo lên, từng món một mặc xong, từ trong túi lấy ra kim băng lấy áo ngực bị xé kẹp lại một chỗ.

Phó Thần Thương nháy mắt một cái cũng không có, hắn nhìn cô không nhanh không chậm mặc xong xuôi hết thảy.

Cô không mảnh vải, chật vật như vậy, thế nhưng hắn chỉ cần kéo một chút liền áo mũ chỉnh tề, giống như cấm thú không bằng người mới vừa rồi cùng với hắn không hề có một chút quan hệ.

Vẻ mặt của An Cửu có chút hoảng hốt, cô không dám nhìn tới người ngoài cửa sổ, nhìn nhiều đều sẽ làm bẩn......

Phó Thần Thương nắm được cằm của cô, dùng tay vuốt ve cô, hắn không ngần ngại chút nào lần nữa nắm được, đặt lên môi của cô, mãn nguyện nhìn trong con ngươi của cô vì hận hắn mà trong phút chốc trổ cành nảy mầm......

Bảo bối, tại sao không hận tôi đây......

Cũng không hy vọng xa vời sự tha thứ của cô, bất ngờ chính là, cô thậm chí ngay cả hận cũng không chịu cho, rõ ràng nên hận hắn, rõ ràng không xong, nếu không vì thế thì tại sao lại đi làm người đại diện?

Năm năm qua, hắn cho là, cô hận hắn giống như hắn đối với cô một dạng yêu đương mãnh liệt, hắn đợi để cô trở lại tìm hắn, trả thù hắn, chờ tới thì cô lại hoàn toàn thờ ơ.

Bởi vì hắn ta sao?

Cũng bởi vì Phó Cảnh Hi, cô ngay cả trí nhớ khắc cốt ghi tâm cũng có thể lược bỏ bớt sao?

Hắn cái gì cũng có thể chịu đựng, duy chỉ, với cô là nhẹ nhàng......

-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-

Chiếc xe Porsche màu xanh lam lặng yên không một tiếng động chạy đến bên cạnh Phó Cảnh Hi.

"Không phải muốn xuống xe sao?" Bên trong xe, Phó Thần Thương đối với người bên cạnh nói.

Con ngươi của Phó Cảnh Hi dịu dàng an tĩnh chứng kiến chiếc xe dừng ở trước chân mình chợt nổi lên gợn sóng.

Đúng là vẫn còn đi tới bước này......

An Cửu hơi nhắm hai mắt lại, khóe miệng giễu cợt cong lên, "Anh cho rằng như vậy thì có thể đạt được sao? Coi như Cảnh Hi ghét bỏ tôi, chán ghét tôi...tôi cũng sẽ đứng ở bên cạnh anh ấy......"

Cô tin tưởng ông cụ sẽ không phạm sai lầm giống như năm đó, nhưng là, cô tin tưởng, không có nghĩa là Phó Thần Thương cũng sẽ như vậy, cho rằng lấy cá tính chặt chẽ cẩn thận của hắn, như thế nào lại để mặc cho cô dấn thân vào phe cánh của những người cạnh tranh có ảnh hưởng to lớn đối với ông cụ chứ?

Cho dù trận cuộc chiến đoạt quyền này hắn đã lấy được thắng lợi, cũng quả quyết là sẽ không cho bất luận kẻ nào có cơ hội xoay mình.

Không chiếm được liền hủy diệt sao? Không hổ là Phó Thần Thương.

An Cửu tâm lạnh như tuyết, đẩy cửa ra xuống xe.

Một trận gió đêm mãnh liệt thổi loạn tóc của cô, cô nhẹ nhàng bỏ lại một câu ——

"Phó Thần Thương...... Anh sẽ phải hối hận......"

Phó Thần Thương không nói được lời nào, quay cửa xe xuống, chống lại tầm mắt của Phó Cảnh Hi, sắc mặc lạnh lùng lái xe rời đi.

An Cửu, làm cho em ở dưới mí mắt của anh lại gả cho cháu của anh, hoàn toàn quên lãng anh...anh mới biết hối hận......

Đời này, em nhất định cùng anh dây dưa không rõ......

-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-

An Cửu không biết mình là đi như thế nào đến trước mặt Phó Cảnh Hi, mỗi một bước đều giống như đi ở trên lưỡi đao.

Làn váy xốc xếch tung bay, cô lấy một luồng tóc đẩy đến sau tai, gượng ép lộ ra nụ cười, "Em đi lên đổi bộ quần áo, có lẽ...... Còn phải tắm, chờ em một chút được không?"

Ở trong xe của Phó Thần Thương, cô không nghe điện thoại, bị xé hư quần áo, sưng môi, dấu vết trên gáy mập mờ......

Vừa mới xảy ra cái gì, tất cả đều không cần nói cũng biết.

Giờ phút này, cô lấy bộ dạng đáng xấu hổ đối mặt với hắn, nói ra một chữ đều giống như hướng vào đáy lòng mình mà đâm vào.

Cô thà để lại quần áo ở chỗ của Phó Thần Thương cũng không dám để cho hắn thấy, sợ nhất là để hắn cho rằng cô trải qua chuyện như vậy sau này sẽ cùng với Phó Thần Thương dây dưa không rõ.

Nhưng là, quay đầu lại, lại dùng phương thức thảm thiết nhất không chịu nổi toàn bộ bị xé mở, phơi bày ở trước mắt hắn.

Phó Cảnh Hi gật đầu, cái gì cũng không hỏi, dịu dàng trước sau như một, đặt đôi tay bên người đã sớm nắm chặt thành quyền.

Mặc dù hận không được cọ sát một lớp da, nhưng Phó Cảnh Hi còn chờ ở dưới lầu, cô chỉ phải vội vã giặt xong, đau thắt lưng đến không chịu được, đến mặc quần áo đều vô cùng khó khăn.

Ăn mặc cực kỳ chặt chẽ trở lại lầu dưới, cô mới vừa tắm xong, nhưng lại ra một thân mồ hôi.