Một tuần sau cái chết của Boz Ska, qua Claudia, Cross nhận được lời mời ăn tối tại nhà Athena Aquitane ở Malibu.
Cross bay từ Vegas đến L.A, mướn một xe hơi và khi nó lái xe tới căn nhà gác khu Malibu thì mặt trời đang từ từ chìm ngoài khơi. Không còn nhóm an ninh đặc biệt, tuy nhiên vẫn còn một thư ký nơi nhà khách, kiểm tra nó rồi báo chuông cho vào. Nó qua khu vườn trồng cây thẳng tắp tới căn nhà trên bờ biển, vẫn cô người hầu Nam Mỹ nhỏ con, vẫn căn phòng khách màu xanh lục, căn phòng như vừa đủ né khỏi những con sóng biển Thái Bình Dương vươn tới.
Athena đang đợi nó, và nàng còn đẹp hơn tấm nhan sắc nó thường nhớ về nàng. Nàng mặc áo xanh lục và cái quần hải quân, và dường như nàng đang tan ra hòa cùng những dải sương trên đại dương phía sau nàng. Nó không thể dời mắt khỏi nàng. Nàng bắt tay nó để chào, không hôn lên hai má của kiểu chào Hollywood. Nàng đã sẵn sàng đồ uống, đưa mời nó một ly. Nước Evian pha chanh. Cả hai ngồi trên cái ghế nệm lớn, quay ra biển. Mặt trời đang rải xuống những đốm nắng như những đồng tiền vàng trong căn phòng.
Vẻ đẹp của nàng làm nó sợ hãi. Cross cúi đầu, tránh nhìn nàng, tóc vàng, da sữa, cả cái dáng nàng ngả tấm thân dài trên ghế. Vài giọt nắng rơi vào đôi mắt xanh màu lá, thấp thoáng bóng tối của nàng. Nó cảm thấy một thèm muốn thôi thúc được chạm tới nàng, gần nàng hơn, chiến đoạt nàng.
Athena dường như không hay biết đến mối gợi cảm do chính cô gây ra. Cô nhấm nháp ly nước rồi lặng lẽ nói: “Tôi muốn được cám ơn anh, vì đã giữ tôi lại với điện ảnh”. Âm thanh của nàng làm Cross như mê đi. Không sôi nổi, không mời mọc mà êm như nhung, đầy tin tưởng và ấm áp lạ lùng, Cross chỉ muốn được nghe cô nói, nói mãi. Chúa ôi, sao thế này? Nó phát ngượng vì bị cô khuất phục. Nó cúi đầu lẩm bẩm: “Anh nghĩ có thể đưa em trở lại làm việc bằng cách khơi lại niềm tham vọng của em”.
Athena bảo: “Đó không phải là một trong những yếu điểm của em”. Cô không hướng mặt ra biển nữa, quay lại, nhìn thẳng vào mắt nó, nói: “Claudia cho em biết, hãng phim đã không thực hiện đúng giao kèo ngay khi chồng em tự tử và anh phải trả bộ phim, nhận một số tiền lời?”
Cross giữ vẻ mặt bình thản, hy vọng xua đi hết tất cả những gì nó đang cảm thấy về cô: “Anh nghĩ anh không phải là một nhà kinh doanh giỏi”. Ý muốn gây cho cô thấy nó chẳng làm được trò trống gì trong vụ này.
- Molly làm hợp đồng cho anh, anh yên tâm đi. Chị ấy là luật sư tài giỏi nhất đó.
Cross nhún vai: “Một đòn chính trị thôi. Tôi muốn nhào vô ngành phim ảnh này luôn nên không muốn gây thù chuốc oán với tay gộc cỡ hãng Lodd stone”.
- Em có thể giúp anh. Em sẽ từ chối trở lại phim trường.
Cross giật mình. Vì cô dám làm điều đó cho nó. Nó suy tính lời đề nghị. Dù cô từ chối trở lại, hãng phim vẫn có thể đưa nó ra tòa. Hơn nữa, nó không chịu nổi Athena đẩy nó vào thế mắc nợ cô. Dầu sao việc này cũng để thấy Athena đẹp, nhưng không thiếu thông minh. Nó hỏi:
- Tại sao em làm như vậy?
Athena đúng dậy, đến bên cửa sổ. Bãi biển bây giờ chìm trong màu xám, mặt trời đã xuống và biển phản chiếu rặng núi phía sau nhà cô và xa lộ Thái Bình Dương, cô nhìn mặt nước xanh đen với những con sóng nhỏ lao xao đùa nghịch. Không quay đầu lại, cô nói với nó: “Tại sao em làm vậy à? Đơn giản vì em rõ Boz Ska hơn bất cứ ai. Em cóc cần biết, cho dù nó có để lại hàng trăm lá thơ tuyệt mạng, thì em cũng biết chắc một điều là nó không bao giờ tự tử”.
Cross nhún vai: “Chết sao cũng là chết”.
“Đúng”. Nói xong cô quay lại đối diện nó, nhìn thẳng mắt nó “Anh mua cuốn phim, rồi Boz treo cổ tự tử rất đúng dịp. Với em, anh trúng tuyển là một tên sát nhân rồi đấy”. Dù đanh lại, nhưng khuôn mặt nàng đẹp quá. Cross không thể nói cứng rắn, anh dịu giọng hỏi:
- Còn hãng phim? Marrion đâu phải tay vừa? Lại còn Bantz và Skippy Deere nữa?
Athena lắc đầu: “Họ hiểu em yêu cầu ở họ điều gì chứ. Hiểu cũng như anh hiểu vậy. Nhưng họ không làm chuyện đó. Họ bán phim cho anh. Họ không thèm biết em có thể bị giết, sau khi cuốn phim hoàn tất. Nhưng anh đã quan tâm. Và em biết là anh sẽ giúp em, dù anh nói là anh không thể. Khi em biết anh mua bộ phim, em biết ngay anh sẽ làm gì, nhưng thật tình, không ngờ anh làm khéo vậy”.
Nàng lại gần nó, Cross đúng dậy. Nàng cầm tay nó. Anh cảm thấy hương thơm từ thân thể nàng, hơi thở nàng. Athena bảo:
- Đó là cái tội duy nhất mà em đã làm. Troa cho người khác tội giết người. Khủng khiếp quá. Phải chi tự làm được việc đó thì em sẽ là một con người tử tế hơn. Nhưng em không thể.
- Vì sao em biết chắc là anh sẽ ra tay?
- Claudia nói rất nhiều về anh. Em biết anh là người như thế nào. Nó ngây thơ lắm, chẳng để ý gì cả. Nó chỉ nghĩ anh là một ông anh rất chì và có nhiều thế lực.
Cross giật mình. Cô đang thử bắt nó tự thú những điều mà nó không xưng với một linh mục, kể cả với Chúa.
Athena nói tiếp: “Rồi cái lối anh nhìn em nữa. Rất nhiều đàn ông nhìn em như vậy. Em không tự phụ đâu, nhưng em biết em đẹp, từ ngày còn bé, mọi người đã khen em đẹp. Em luôn biết em có quyền năng, nhưng không bao giờ em thật sự hiểu cái quyền năng đó là cái gì. Em cũng chẳng bao giờ sung sướng vì nó, nhưng em sẽ sử dụng nó. Nó, cái điều mà người ta gọi là “tình yêu”.
Cross buông tay nàng, hỏi: “Tại sao em sợ chồng em quá vậy? Vì hắn có thể hủy hoại nghề nghiệp em?”
Một tia tức giận thoáng qua mắt nàng: “Không phải vì vấn đề nghề ngiệp, cũng không sợ vì bản thân em, dù em biết nó có thể giết em. Em còn một lý do khác nữa cần thiết hơn nhiều”. Cô ngừng lại một lúc rồi tiếp “em có thể làm họ trao lại cuốn phim cho anh. Em sẽ từ chối trở lại làm việc”.
Cross bảo: “Đừng”.
Athena mỉm cười, tươi roi rói, nói: “Vậy thì chúng ta cùng lên giường. Em thấy anh rất hấp dẫn, chắc shai ta đều thoải mái”.
Phản ứng đầu tiên đến với nó là nó thấy tức giận, cô ta tưởng cô ta chỉ việc mua anh. Cô ta khúm núm đóng vai trò của một người đàn bà, cô ta đang diễn xuất, sử dụng tài nghệ của cô cũng như một người đàn ông sử dụng sức mạnh thể xác trong trường hợp này. Nhưng điều làm nó thực sự bực bội là cái vẻ giễu cợt thấp thoáng trong giọng nói của cô. Giễu cợt lòng can đảm và tình yêu chân thật của nó thành chuyện chăn gối tầm thường. Cái kiểu cô ta muốn cho biết tình yêu của nó đối với cô cũng giả dối như tình cô đối với nó.
Nó lạnh lùng nói: “Tôi nói chuyện với Boz rất nhiều, nó bảo khi còn ở với nó, nó ngủ với cô một ngày năm lần”.
Nó khoan khoái thấy cô giật mình. Athena nói: “Tôi không đếm, nhưng nhiều lắm. Tôi mới mười tám tuổi và rất yêu nó. Vậy mà bây giờ tôi chỉ mong nó chết, ngộ không?” Cô cau mày hỏi: “Nó nói gì với anh nữa?”
Cross nhìn cô nghiêm nghị: “Boz nói với tôi một bí mật ghê gớm giữa cô và nó. Nó cả quyết là cô thú nhận khi chạy trốn, cô đã vùi con cô trong sa mạc”.
Mặt Athena trở thành một cái mặt nạ, cặp mắt màu lục đờ đẫn ngây dại. Lần đầu tiên trong buổi tối nay, Cross thấy cô không còn khả năng diễn xuất nổi nữa. Mặt cô tái đến nỗi không một diễn viên nào làm vậy được. Cô thì thầm hỏi: “anh có thật sự tin tôi đã giết con tôi không?”
Cross bảo: “Boz nói chính cô nói với nó”.
- Phải, chính tôi nói với nó vậy. Nhưng bây giờ tôi hỏi anh lần nữa. Anh có tin là tôi giết chết con tôi không?
Không gì đáng sợ hơn là kết tội một người đẹp. Mà Cross biết rằng nếu nó nói thật lòng thì nó sẽ mất nàng mãi mãi. Bất chợt nó nhẹ nhàng ôm nàng trong vòng tay. Cái thói bất diệt tôn sùng sắc đẹp của cánh đàn ông đã bất chấp những chứng cứ buộc tội. Nó thì thầm vào tai cô: “Em quá đẹp. Không có ai đẹp như em mà lại làm được việc đó. Không, anh không
Cô né khỏi tay nó, nói: “Tuy nhiên em phải lãnh trách nhiệm cái chết của Boz”.
- Em không trách nhiệm gì hết, hắn tự tử.
Athena lom lom nhìn nó, nó cầm tay cô hỏi: “Em có tin là anh giết hắn không”
Athena mỉm cười, cuối cùng thì người nữ diễn viên cũng có cách đóng trọn vai trò: “Bây giờ em đi nấu ăn cho anh, rồi chúng mình lên giường”. Cô dắt nó vô bếp.
Cross ghen tị nghĩ, cô ả đóng cảnh này bao nhiêu lần rồi? Một bà hoàng xinh đẹp làm công việc nội trự của một phụ nữ bình thường. Nó ngắm cô nấu nướng. Cô không mặc áo phủ ngoài và rất thành thạo trong công việc bếp núc. Cô đưa nó chai rượu nhờ nó khui, nắm tay nó, cọ sát thân thể vào nó. Cô thấy ánh nhìn thú vị của nó khi chỉ không tới nửa giờ mọi việc đều tươm tất.
Cô nói: “Một trong những vai đầu tiên em đóng là vai một cô bếp trưởng, vì vậy em phải tới trường học nấu ăn. Một tay phê bình đã viết: “Bao giờ Athena Aquitane diễn xuất cũng giỏi như nấu ăn, cô ta sẽ thành một ngôi sao”.
Họ ngồi ăn trong một góc bếp, từ đây họ có thể nhìn thấy cảnh đại dương cuồn cuộn ngoài kia. Món ăn rất tuyệt. Thịt bò xắt quân cờ, rau sống trộn. Một dĩa phô mai, một ổ bánh mì nóng hổi.
Cross bảo: “Đáng lẽ em phải là một bà bếp. ông chú họ Vincent của anh sẽ mướn em cho hàng ăn của ông ngay”. Athena giỡn cợt, khoe: “ôi, em có thể làm được mọi thứ”.
Suốt bữa ăn cô cố tình đụng chạm với nó, những va chạm ngụ ý gợi tình, như cô thăm dò phản ứng da thịt Cross. Mỗi một vuốt ve của cô lại làm nó thèm khát thân thể của cô, nó chẳng còn biết mùi vị món ăn là gì nữa. Cuối cùng họ cũng xong bữa và Athena dắt tay nó dời nhà bếp, vượt qua hai cầu thang, lên phòng ngủ. Cử chỉ thanh nhã, gần như e thẹn của cô, cứ như một cô dâu trinh trắng nhiệt tình. Cross sửng sốt vì khả năng diễn xuất của cô.
Phòng ngủ rất rộng, tọa lạc trên lầu thượng và có cửa sổ nhìn ra biển. Tràn đầy bức tường là những bức vẽ kỳ cục sặc sỡ làm căn phòng thêm sáng sủa.
Họ đứng trên ban công ngắm căn phòng hắt sáng xuống bờ cát, một vệt sáng vàng ma quái, họ ngắm những căn nhà khác ở Malibu như những cái hộp nho nhỏ sáng ánh đèn, dọc theo mí nước. Những con chim nhỏ xíu xiu đang chơi trò chạy lên chạy xuống theo làn sóng, né không để nước làm ướt chúng.
Athena choàng một tay qua vai Cross, ôm lấy thân, tay kia kéo miệng nó xuống kề miệng cô. Họ hôn nhau say đăm trong hơi ấm nồng nàn của biển. Rồi Athena đưa nó trở vô phòng ngủ.
Cô vội vã trút bỏ áo quần, thân thể cô trắng nõn sáng lên trong bóng tối. Cô đẹp y như nó hằng tưởng tượng. Đôi gò bổng đảo vươn cao, hai quả dâu rừng hồng hào căng mật ngọt đường uốn tuyệt vời của đôi bờ hông, đôi chân tuyệt đẹp, mái tóc vàng trôi tới ngang lưng, sự dịu dàng êm ái của cô tăng thêm bởi làn hơi ấm dịu dàng của biền.
Cross vuốt ve thân thể êm như nhung của cô, cặp môi cô tỏa hương hoa. Niềm hoa lạc được vuốt ve, cô ngọt ngào đến nỗi Cross không còn biết làm gì hơn nữa. Athena nhẹ nhàng cởi áo quần nó, hai bàn tay cô dạo trên da thịt nó, như nó đang làm vậy với cô. Rồi cô vừa hôn nó vừa dịu dàng dìu nó lên giường.
Cross ái ân với một sự cuồng nhiệt chưa từng có. Athena phải vả mặt nó, làm nó dịu bớt. Nó không muốn buông cô ra, dù sau khi đã tới thiên thai, họ cứ ôm xoắn lấy nhau như vậy cho tới khi lại tái nhập thiên đàng. Cô còn nồng nhiệt hơn lần trước, nó có vẻ như một cuộc thi đua, một lời thú nhận. Rồi cả hai chìm vào giấc ngủ.
Cross thức dậy khi vừng dương vừa ló dạng phía chân trời. Lần đầu tiên trong đời, nó cảm thấy nhức đầu. Trần truồng, nó ra ban công, ngồi xuống cái ghế bằng rơm, ngắm mặt trời đang từ từ ngoi lên mặt biển.
Ả quả là một con đàn bà nguy hiểm. Kẻ giết ngay con ruột của mình, đứa bé giờ đây thịt xương đã tan trong cát của sa mạc. Ả cũng quả thiện nghệ trên giường. Ả có thể làm đời nó chấm dứt. Nó quyết định sẽ không bao giờ gặp lại ả nữa.
Rồi nó cảm thấy đôi tay ả vòng quanh cổ nó, nó quay lại hôn. Cô ta mặc một áo choàng tắm bằng lông trắng, tóc cuốn gọn gàng bằng những cái kẹp lóng lánh như nữ trang trên một cái vương miện. Cô nói: “Đi tắm đi, em sẽ làm điểm tâm để anh ăn trước khi đi”.
Cô đưa nó vào một phòng tắm đôi, hai bồn tắm, hai vòi sen. Đầy đủ vật dụng lỉnh kỉnh của đàn ông, dao và kem cạo râu, bản chải, lược...
Tắm xong nó trở lại ban công. Athena đặt một khay lên bàn với bánh sừng bò, cà phê và nước cam. Cô bảo: “Em chiên trứng và thịt muối cho anh nhé”. Cross nói: “Như vậy được rồi”.
Athena hỏi: “Bao giờ chúng mình gặp lại?”
- Anh có rất nhiều việc phải làm ở Vegas. Anh sẽ phôn cho em tuần tới.
Athena nhìn nó dò xét: “Như vậy có nghĩa là chia tay, phải không? Em thật sự rất thích đêm qua”.
Cross nhún vai: “Em trả nợ quỷ thần đó thôi.
Cô cười thoải mái: “Với một tấm lòng quảng đại, phải không? Không hề bất đắc dĩ’.
Cross cả cười: “Không hề”.
Dường như cô đã hiểu rõ lòng nó.
Đêm qua họ đã lừa dối nhau, sáng nay những dối trá không còn hiệu lực nữa. Dường như cô biết rằng nhan sắc quá đẹp của cô khó làm nó tin tưởng, vẻ đẹp làm nó thấy nếu gần cô, nó sẽ gặp nguy hiểm, nguy hiểm vì những tội lỗi cô thú nhận. Cô chậm rãi ăn, trầm ngâm suy nghĩ. Rôi cô bảo nó: “Em biết anh bận nhưng em có mấy việc muốn anh thấy.Anh có thể dành cho em buổi sáng, dời lại chuyến bay chiều được không? Em muốn đưa anh đi vài nơi”.
Cross không thể cưỡng lại việc ở lại với nàng một lần cuối, nên nó đồng ý.
Athena lái chiếc xe Mercedes SL 300 của cô đưa hai người tiến về phía nam San Diego. Nhưng ngay trước lúc tới thành phố, cô bẻ lái vào một con đường nhỏ, dẫn tới khu đồi núi.
Mười lăm phút sau họ đến một cái trại bao quanh bằng dây kẽm gai. Phía trong có sáu cao ốc bằng gạch đỏ, đứng biệt lập nhau bởi những vườn cây xanh tốt, những nhà này nối với nhau bằng những lối đi sơn màu xanh da trời. Trên một trong những ô vuông cỏ xanh, một nhóm chừng hai mươi đứa trẻ đang chơi với trái banh. Trên một ô khác độ mười đứa trr đang thả diều. Hai ba người lớn đứng trông chừng chúng, nhưng có cái gì đó kỳ kỳ trong quang cảnh này. Khi trái banh bay gới, cả lũ trẻ con đều bỏ chạy, phía nhóm kia thì những cánh diều cứ bay lên, bay lên mãi, không trở lại. Cross hỏi:
- Nơi này là cái gì vậy?
Athena nhìn anh năn nỉ: “Bây giờ xin anh cứ đi với em. Lát nữa, hỏi gì hãy hỏi”.
Athena lái thẳng tới cổng, trình chứng minh cho người bảo vệ. Qua khỏi cổng, cô lái tới khu nhà cao nhất rồi đậu lại.
Một lần nữa, tại bàn tiếp tân, Athena thì thầm hỏi hai người phục vụ điều gì đó. Cross đứng phía sau nghe loáng thoáng câu trả lời “Nó đang bực lên, tụi tui cho nó được ôm một chút”.
Cross hỏi lại: “Cái khỉ gì thế này”.
Nhưng Athena không trả lời. Cô nắm tay anh, dẫn anh qua một hành lang gạch men sáng bóng, tới một căn nhà khác trông như một ký túc xá.
Một cô y tá ngồi ngay lối vào hỏi tên hai người. Cô ta gật đầu. Athena dẫn anh qua một hành lang, hai bên có nhiều cửa. Sau cùng cô mở một cánh cửa.
Họ đứng trong một phòng ngủ rất xinh đẹp, rộng và sáng sủa. Những bức vẽ kỳ cục như một tường mà Athena rải rác khắp sàn. Trên tường, một kệ nhỏ chứa một hàng búp bên mặc sóng váy nhuộm hồ cứng ngắc. Một cái giường nhỏ phủ tấm chăn hồng, mấy cái gối trắng thêu đầy bông hồng. Nhưng trên giường không có đứa trẻ nào.
Athena bước tới một cái thùng lớn, nắp thùng để mở, chung quanh nắp và đáy thùng lót những lớp nệm dày màu xanh lạt. Và khi Cross nhìn vô, anh thấy một đứa nhỏ nằm trong đó. Con bé không chú ý tới họ. Nó đang tẩn mẩn với cái núm trên đầu thùng, và rồi Cross thấy con bé ép mấy cái nệm vào nhau, nó gần như ép mình nó xuống.
Đó là một bé gái mười tuổi, một bảng copy nhỏ xíu của Athena, nhưng không chút cảm xúc, hoàn toàn không biểu lộ một chút hiểu biết nào, đôi mắt xanh của nó không nhìn gì, cũng như những đôi mắt bằng sứ của mấy con búp bê kia. Vậy mà mỗi lầnnos vặn núm điều khiển cho những miếng nẹp gỗ siết chặt nó, mặt nó sáng lên hoàn toàn êm ái. Mặc dầu nó không hề biết nó làm gì.
Athena vặn những núm điều khiển để cô có thể nâng con bé ra khỏi thùng gỗ. Đứa nhỏ trông nhẹ bỗng.
Athena bồng nó như một đứa bé sơ sinh, cô cúi xuống hôn má nó, nhưng con nhỏ nhăn mặt, quay đi.
Athena bảo nó: “Mẹ của con đây mà, con không hôn mẹ sao?”
Giọng nói của cô làm Cross đau lòng. Đó là cái giọng cầu xin hèn hạ, nhưng con bé vẫn dẫy dụa trong tay cô. Sau cùng cô phải nhẹ nhàng đặt nó xuống sàn. Nó bòngay tới chộp hộp màu và một miếng bìa lớn. Nó bắt đầu chăm chú vẽ.
Cross đứng lùi lại nhìn Athena đang dùng hết tài diễn xuất của cô đề làm một bản báo cáo với con nhỏ, trước hết, cô quỳ xuống cạnh nó, làm một bạn chơi dễ thương của nó, giúp nó vẽ, nhưng con bé vẫn không để ý đến cô.
Rồi cô ngồi lên, cố gắng như cha mẹ thường tâm sự với con về tất cả những gì đang xảy ra trên đời. Rồi cô lại là một người lớn tâng bốc các bức vẽ. Nhưng con nhỏ làm lơ tuốt, nhích qua chỗ khác. Athena cầm lên một cây cọ thử giúp nó, nhưng vừa thấy vậy, nó giựt lại cây cọ. Nó không hề thốt một lời.
Cuối cùng Athena đành chịu thua. Cô nói với nó: “Mai mẹ trở lại, con ngoan. Mẹ sẽ lái con đi một vòng và sẽ đem đến cho con một hộp màu mới. Đó thấy hôn, con gần hết màu đỏ rồi kìa”.
Cô ứa nước mắt, ráng hôn nó, nhưng nó đẩy cô ra bằng hai bàn tay xinh đẹp, nhỏ xíu.
Athena đứng dậy dẫn Cross ra khỏi phòng.
Cô đưa chìa khóa xe cho anh lái trở về Malibu. Suốt dọc đường đi, cô gục mặt vào hai bàn tay và khóc. Cross bàng hoàng không thốt được lời nào.
Khi ra khỏi xe, Athena có vẻ bình tĩnh trở lại. Cô kéo Cross vào nhà, nhìn mặt anh, nói: “Đó là đứa nhỏ em bảo Boz là em đã vùi ngoài sa mạc. Bây giờ anh tin em chưa?”
Và lần đầu tiên Cross thật sự tin rằng cô yêu anh.
Athena đưa anh vô bếp rồi pha cà phê. Họ ngồi nơi góc bếp nhìn ra biển. Trong lúc uống cà phê, Athena bắt đầu kể. Cô nói chậm rãi, không chút xúc động trong giọng nói, trên nét mặt:
- “Khi em đi trốn Boz, em để con em ở với mấy người bà con xa, một cặp vợ chồng ở San Diego. Nó có vẻ rất bình thường. Lúc đó em đâu có biết nó bị bệnh tự kỷ, mà có lẽ lúc đó chưa bị thật. Em gởi nó ở đó vì em quyết định trở thành một diễn viên nổi tiếng. Em phải kiếm tiền cho hai mẹ con em. Em tin chắc là em có tài. Và trời làm chứng là ai ai cũng khen em đẹp. Em luôn nghĩ rằng khi đạt được thành công, em sẽ đón con em về.
Vì vậy em làm việc tại Los Angeles và đi thăm nó ở San Diego, lúc nào có thể. Rồi em bỏ thông lệ, em không còn đi thăm nó thường nữa, có lẽ một lần một tháng. Thế rồi, khi em đã sẵn sàng để đón nó về nhà, em đem nhiều quà cho ngày sinh nhật thứ ba của nó, nhưng Bethany hình như đã lẩn vào thế giới khác. Con bé trống rỗng. Em không đụng được đến nó. Em phát điên phát rồ lên. Em nghĩ có thể con bé bị bướu não, em nhớ lại lần Boz thả con bé rơi xuống sàn, có thể não nó bị trấn thương, đến bây giờ mới bắt đầu phát bệnh. Những tháng sau đó, em đưa nó đến nhiều bác sĩ, trải qua đủ kiểu chẩn bệnh. Em đưa nó đến những chuyên gia và họ cũng kiểm tra tất cả. Rồi một người, em không nhớ rõ là bác sĩ ở Boston hay một nhà tâm bệnh học ở bệnh viên nhi đồng Texas cho em biết nó bị bệnh tự kỷ.
Em không hiểu nó là bệnh gì, nhưng em nghĩ là bệnh trẻ chậm phát triển.
Nhưng ông bác sĩ bảo: “Không, tự kỷ có nghĩa là nó sống trong thế giới của riêng nó. Không hề biết sự tồn tại của người khác, không hề quan tâm đến họ, không cảm thấy bất cứ điều gì, với bất cứ cái gì, bất cứ ai”. Cho đến khi em đưa nó đến dưỡng đường này, để được gần em, thì mới khám phá ra nó có phản ứng với cái máy ôm, mà anh đã thấy. Điều đó hình như có ích, vì thế em để nó ở đó”.
Cross ngồi nghe, không nói tiếng nào. Athena tiếp tục: “Bệnh đó cũng có nghĩa rằng nó không bao giờ yêu em. Nhưng bác sĩ bảo em, những người mắc bệnh đó thường có tài. Và em nghĩ Bethany là một thiên tài. Không chỉ là vẽ. Còn những thứ khác nữa. Các bác sĩ cũng cho biết, sau nhiều năm chữa trị, nhiều bệnh nhân có thể huấn luyện quan tâm đến một số việc, rồi đến một số người, vài bệnh nhân thậm chí có thể sống một cuộc đời gần như bình thường. Hiện nay Bethany không chịu đựng được tiếng nhạc hay bất cứ tiếng động nào. Lúc đầu Bethany không cho em rờ tới nó, bây giờ nó đã học và cho em đụng vào nó, nó đã khá hơn trước.
Nó vẫn khước từ em, nhưng không làm dữ nữa. Nó tiến bộ phần nào. Em vẫn nghĩ đó là hình phạt cho cái tội em lơ là, bỏ mặc nó, chỉ vì em ham muốn thành công. Nhưng những chuyên gia bảo đôi khi do di truyền, nó bị nhiễm, nhưng họ không biết thật sự do đâu mà nó phát sinh. Các bác sĩ cũng bảo việc Boz làm té con nhỏ không liên quan đến việc này, kể cả việc em bỏ bê con bé, nhưng em không tin vậy. Họ ráng làm em yên tâm là em và Boz không có trách nhiệm tới bệnh con nhỏ, rằng đó chỉ là một trong những bí ẩn của đời sống, có thể là số mệnh. Họ nhấn mạnh là không có gì ngăn được điều đó xảy ra, hay thay đổi được, nhưng có cái gì đó trong em chối bỏ sự tin tưởng đó.
Ngay từ lúc đầu, em suy nghĩ nhiều, em có những quyết định rất khó khăn. Em biết em phải kiếm thật nhiều tiền nếu muốn cứu được con em. Thế là em gởi con nhỏ vô dưỡng đường, thăm nó ít nhất một tháng một lần vào dịp nghỉ cuối tuần. Cuối cùng, em giàu có, nổi tiếng, nhưng tất cả những gì quan trọng trước đây, bây giờ không còn nghĩa gì nữa. Em chỉ còn muốn được gần Bethany. Cho dù chuyện này không xảy ra, thì sau phim Messalina, em cũng giã từ màn bạc.”
Cross hỏi: “Tại sao? Rồi em sẽ làm gì?”
Athena cắt nghĩa: “Có một dưỡng đường đặt biệt tại Pháp. Em dự định tới đó sau cuốn phim này. Thế rồi Boz xuất hiện và em biết nó sẽ giết em, Bethany sẽ trơ trọi một mình. Trên đời này, ngoài em ra, nó không còn ai.
Vả lại, đây là tội lỗi của em, em phải gánh chịu”. Athena ngừng lại mỉm cười, hỏi: “Dở hơn tiểu thuyết rẻ tiền, phải không?”
Cross nhìn ra biển, mặt biển xanh và rực rỡ trong ánh nắng. Anh nhớ lại khuôn mặt như mặt nạ trống rỗng vô hồn của con nhỏ, một khuôn mặt sẽ không bao giờ cởi mở ra với thế giới này.
Anh hỏi: “Cái thùng con nhỏ nằm là cái gì vậy?”
Athena cười: “Cái đó là niềm hy vọng của em đó. Nó là một cái thùng ôm. Nhiều trẻ bị bịnh tự kỷ được sử dụng cái thùng đó khi chúng bị sa sút. Nó giống như sự ôm ấp của con người, nhưng nó không liên quan hay quan hệ gì đến con người”. Athena thở dài, tiếp “Cross ạ, một ngày kia em sẽ thay vào chỗ cái thùng kia. Đó là mục đích đời em bây giờ. Đời em không có nghĩa gì, trừ nó. Phim trường cho biết hàng ngàn người ái mộ gửi thư cho em, nơi công cộng người ta chỉ muốn rờ vào em. Đàn ông lải nhải yêu em. Tất cả mọi người. Chỉ trừ Bethany, mà nó là người độc nhất mà em ước nó làm điều đó”.
Cross nói: “Nếu có gì có thể, anh sẽ giúp em”.
- Vậy thì hãy phôn cho em tuần tới. Chúng mình hãy ở bên nhau cho đến khi phim Messalina hoàn tất.
- Anh sẽ gọi. Anh không thể minh chứng anh vô tội, nhưng anh yêu em hơn tất cả những gì anh có trên đời.
Athena hỏi: “Anh có thật sự vô tội không??
- Thật sự.
- Cross trả lời - Bây giờ nàng đã chứng minh được sự vô tội của nàng, nó không còn can đảm cho nàng biết sự thật nữa.
Cross nghĩ đến Bethany, tới khuôn mặt vô hồn tuyệt đẹp với những đường nét sắc sảo, cặp mắt trong như gương, một con người hiếm hoi hoàn toàn vô tội.
Phần Athena, cô xét đoán Cross. Trong số tất cả những người cô quen biết, anh là người duy nhất trông thấy con cô, kể từ khi nó được xét nghiệm và các bác sĩ cho biết nó bị bệnh tự kỷ.
Một trong những cú sốc nặng nề nhất đời cô là khi cô nhận ra tuy cô đẹp, có tài (cô còn tự giễu mình tốt bụng, hiền lành, quảng đại nữa) nhưng từ những người bạn thân nhất của cô, những người đàn ông từng say đắm yêu cô, những người bà con họ hàng quí mến cô, đôi khi họ có vẻ hả hê với những rủi ro của cô.
Khi Boz đánh cô thâm tím cả một bên mắt, mọi người rủa nó là “thằng chó đểu”. Nhưng cô bắt gặp trong mắt họ một thoáng thỏa mãn. Nhưng khi nó làm cô bầm tím thêm con mắt nữa, cô lại bắt gặp ánh mắt kia. Cô vô cùng đau đớn. Và lần này cô đã hiểu hoàn toàn.
Tất nhiên họ đều yêu cô, cô không nghi ngờ điều đó. Nhưng dường như không ai cưỡng lại cái ham muốn đố kị cô. Chữ tài vốn chẳng liền với chữ tai một vần.
Một trong những điều làm cô mến Claudia vì Claudia chưa bao giờ phản bội cô bằng những cái nhìn kiểu đó.
Đó cũng là lý do tại sao cô không cho ai biết về Bethany. Cô coi đó là một bí mật riêng trong đời sống thường ngày của cô. Cô căm ghét ý tưởng những người cô yêu quí sẽ lại có cái nhìn thỏa mãn là cô đã bị trừng phạt vì chính sắc đẹp của cô.
Vì vậy tuy biết sức mạnh của nhan sắc của mình, và đã sử dụng thế mạnh đó, nhưng cô vẫn coi thường nó. Cô ngóng trông cái ngày khuôn mặt hoàn hảo của cô hằn sâu những nếp nhăn, mỗi một nếp nhăn tượng trưng cho một đoạn đường đã vượt qua, một cuộc hành trình sinh tử mà cô đã thoát, cô ngóng cái ngày mà thân thể mình sồ sề, mềm đi và giúp cô đem lại sự sung sướng cho những người cô ấp ủ chăm sóc, mặt cô sẽ đẫm ướt trước những khổ đau mà cô chứng kiến và tất cả nước mắt nín nhịn trong suốt cuộc đời... Miệng sẽ thêm nhiều nếp nhăn vì cô tự cười mình, cười đời. Cô sẽ được tự do biết bao khi không còn phải sợ hậu quả của cái đẹp thể xác này, thay vào đó là niềm hân hoan của một sự yên ổn vĩnh hằng.
Vì thế cô đã chăm chú quan sát Cross De Lena khi anh gặp Bethany, cô thấy anh có chút cảm ứng, nhưng sau đó không biểu hiện gì. Cô biết anh yêu cô say đắm và thấy anh không có kiểu nhìn hả hê, thỏa mãn khi anh biết chuyện bất hạnh về Bethany