Editor: Thủy Tiên
Phong Kiêu nhìn bộ dạng vội vã của cô, khóe mỗi nhếch lên cười càng thêm tà ác, giọng anh trầm xuống,..: “Nói như vậy, tối nay về nhà, liền có thể vội rồi?”
An Mộc:…!!
An Mộc nhìn thời gian, cũng không còn sớm nữa, liền vội vã cầm túi, bộ dạng giống như muốn trốn khỏi quái vật vậy, cô bước hướng ra phía cửa, “chuyện của buổi tối để tối nói!”.
Ra đến cửa, lại thấy không yên tâm mà quay đầu lại, “anh ngàn vạn lần đừng có nhúng tay vào cái vụ việc nước hoa kia, em đã sắp xếp ổn cả rồi, đừng làm hỏng mọi thứ mà em đã sắp đặt.”
Sau đó, liền vèo một cái chạy ra ngoài.
Ầm!
Đóng cửa phòng lại, trong văn phòng chỉ còn lại Phong Kiều đang giở khóc giở cười: tại sao lại cảm thấy, bản thân mình giống như sói xám thế này? Cô lại không tin chính mình đến như vậy?
Nhưng mà…
Cúi đầu nhìn chỗ nào đó đã nhô lên như một cái lều trại nhỏ, ân, may quá, may mà cô ấy đi rồi, bằng không, anh thật sự sẽ không nhịn được.
Phong Kiêu sờ sờ mũi, sau đó đứng dậy, đi đến phòng vệ sinh, tắm nước lạnhSau đó mở cửa phòng, lúc quán khăn tắm đi ra, liền nhìn thấy Thượng Quan Vũ vẻ mặt khổ sở ngồi ở trên sô pha, nhìn thấy Phong Kiêu, thoáng nhìn bộ dạng của anh, đột nhiên nhăn mày, “ồ, nếu em không nhìn nhầm, thì vừa nãy chị dâu vừa đi ra đúng không? Ban ngày ban mặt bọn anh ở trong văn phòng lén lút ân ái, như thế mà được sao?”
Phong Kiêu không thèm để ý tới anh ta, tiện tay lấy quần áo rồi đi vào phòng nghỉ trong văn phòng, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Anh mặc một chiếc quần tay, áo sơ mi trắng cổ tay xắn lên, không cài cúc cổ, tóc vẫn còn động nước, cả người đều tràn ngập vẻ gợi cảm.
Thượng Quan Vũ tấm tắc khen ngợi, “Đúng là mặc quần áo nghiêm chỉnh, người giống như anh, hoàn toàn có thể làm người mẫu!”
Phong Kiêu biết, Thượng Quan Vũ là đang âm thầm châm chọc anh cởi quần áo ra chính là cầm thú, cũng không vội, chậm rì rì đi đến sau bàn làm việc, ngồi xuống, mở một xấp tài liệu ra, cũng không ngẩng đầu lên mà trực tiếp dùng giọng điệu lạnh căm căm mở miệng nói “Hâm mộ à?”
Thượng Quan Vũ liệt miệng cười.
“Hâm mộ, mau mau kết hôn đi, để tránh bác trai, bác gái ngày nào cũng tới giục tôi.”
Thượng Quan Vũ sắc mặt lập tức trầm xuống, “Quá bất công, dựa vào cái gì mà suốt ngày bức hôn ta?”
Phong Kiêu liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm, lúc ta bị bức hôn ngươi không nhìn thấy mà thôi!
Thượng Quan Vũ vẻ mặt đáng thương hề hề, “Lão đại, giúp tôi nghĩ cách đi, hay là, tôi đi Anh một thời gian?”
“Trước khi Mao Thiên về, cậu không được đi đâu hết!”
Thượng Quan Vũ gương mặt đau khỏ, “Khi nào thì cô ấy mới về?”
“Tự đi hỏi đi.” Phong Kiêu tiếp tục cúi đầu, đối diện cũng không lên tiếng.
Anh ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy gương mặt khổ não của Thượng Quan Vũ.
Phong Kiêu xoa xoa huyệt thái dưương, thật đúng là phiền lòng mà!
Cái đám người này sao lại phiền thế chứ?, nhưng bây giờ tên Thượng Quan Vũ này…
“Cậu năm nay đã 28 tuổi rồi, cũng nên kiềm chế bớt đi.” Phong Kiêu nhàn nhạt nói.
Thượng Quan Hạ đột nhiên từ trên sô pha nhẩy dựng lên, “Thực sự thì, tôi cũng phải là quá mức chán ghét việc kết hôn, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến đối tượng kết hôn là ai kia…lão đại, Lisa khó tính thế nào cậu cũng biết, tôi, tôi, không phải là dê vào miệng cọp sao!”
Nhắc đến Lisa, nhịn không được liền nhíu mày, Phong Kiêu thấp giọng nhắc nhở đối phương, “nếu mà đợi bác trai bác gái tìm một người cho cậu, không bằng tự mình đi tìm một người mà mình thấy thuận mắt đi.”