Editor: Ngạn Tịnh.
Nhạc Tư che mặt của mình, cúi đầu, cắn môi. Bộ dáng kia muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu.
An Mộc thấy bản thân đã đạt được mục đích, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Diệp Đồng Đồng, “Ai nha, Hạ Thiên, cô cũng đừng nhỏ mọn như vậy. Đồng Đồng, dù sao bánh kem của cậu cũng dính lên người Hạ tiểu thư, tớ thấy cậu vẫn là nên xin lỗi Hạ tiểu thư đi”
Nói xong, liền nhìn nhìn quần áo của cô ta, “Hạ tiểu thư, bộ quần áo này khẳng định rất quý nhỉ?”
Ngay lúc Hạ Thiên cho rằng đối phương sẽ nói bồi thường quần aaos cho mình, An Mộc lại chậc chậc thở dài hai tiếng, “Hạ tiểu thư gia cảnh hậu đãi, hơn nữa tất cả mọi người đều là bạn bè, nếu bồi thường quần áo cho cô cũng thật là quá khách khí. Đồng Đồng, còn không mau xin lỗi”
Diệp Đồng Đồng nhanh chóng mở miệng, “Thực xin lỗi, Hạ Thiên. Lần sau đi đường, tôi sẽ chú ý một chút!”
Hạ Thiên bị hai người chọc tức tim cũng bị đè nén đến đau!
Gia cảnh hậu đãi?
Hậu đãi cái con mẹ nó!
Nhà bọn họ thật là gia đình khá giả, nhưng là chỉ là một dương cầm thế gia, so với người khác chỉ là có tiền hơn một chút, nhưng so với đám người trong giới giải trí, quả thực là yếu kém đến cùng cực!
Chỉ nói tới bộ lễ phục trên người này thôi, cũng là mượn Valentino trước khi đến đây, trở về là phải trả lại!
Nhưng An Mộc thế nhưng nói một câu, liền nhẹ nhàng khiến mình nói không ra lời!
Hạ Thiên quả thực cảm thấy giận đến cùng cực.
Nhưng nhìn đám người chung quanh kia, cô ta lại nén giận, cũng chỉ có thể chịu đựng!
Thật ra đánh Nhạc Tư, cũng đã phát tiết một chút lửa giận rồi, cả người cô ta cũng đã bình tĩnh lại!
Giờ phút này, Hạ Thiên nỗ lực nở nụ cười, rặn ra từ trong kẽ răng một từ, “Được”
Trận hỗn loạn này, lúc này mới giải tán.
An Mộc mang theo Diệp Đồng Đồng đến phòng hóa trang, vừa đi vừa an ủi Diệp Đồng Đồng, “Đồng Đồng, không sao đây, cô ta chính là chó điên cắn loạn thôi!”
Diệp Đồng Đồng nhìn An Mộc, nửa ngày mới đột nhiên cúi đầu xuống, nói, “Mộc Mộc, thật ra tớ phải nhận lỗi với cậu một chuyện”
“Cái gì?”
“Thật ra...” Diệp Đồng Đồng tạm dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nghịch ngợm nhìn thoáng qua An Mộc, “Bánh kem kia là tớ cố ý đâm vào cô ta!”
“A?!” Lần này, An Mộc thật sự chấn kinh rồi!
Cô cho rằng Diệp Đồng Đồng có tiến bộ, có thể tự bảo hộ mình. Nhưng từ khi nào, con thỏ nhỏ cũng lộ ra hàm răng, cắn người?!
Diệp Đồng Đồng thở phì phì mở miệng, “Tớ cùng cô ta cùng đi tới. Lúc vừa đến cửa liền nghe thấy cô ta khoe khoang bộ lễ phục hôm nay, còn nói nhất định phải áp phong cảnh của cậu xuống. Trợ lý kia của cô ta, cũng thật sự chân chó, cũng lấy lòng mà mở miệng nói cái gì mà phim truyền hình cậu quay căn bản không có cách nào có thể so với phim điện ảnh của cô ta. Tớ không nhịn được, cho nên... Chỉ là một chút giáo huấn nho nhỏ giành cho cô ta, không phải là bộ lễ phục quý nhất sao? Để xem lát nữa cô ta còn mặc thế nào!”
An Mộc nhìn Diệp Đồng Đồng, cảm thấy thật đúng là... kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải lau mắt mà nhìn á!
Chỉ là... Được rồi, người ngốc manh quả nhiên thích hợp để gạt người nhất!
Bởi vì thường ngày quá dễ khi dễ, cho nên lúc này đây, mọi người sẽ không ai nghĩ đến, thế nhưng là Diệp Đồng Đồng khi dễ người ta.
Nhưng là...
Bên cạnh cô ta có nhiều bảo tiêu như vậy, sao cậu có thể đụng được?”
Diệp Đồng Đồng chớp chớp đôi mắt to, “Vận may của tớ rất tốt á. Trợ lý của cô ta vừa hay lỏng dây giày, cho nên cúi người buộc lại. Cô ta cứ như thế đi lên trước hai bước, đám bảo tiêu thì bị trợ lý của cô ta chặn lại, tớ liền nhân cơ hội đó đụng vào!”
Diệp Đồng Đồng bày ra bộ dáng tớ thực thông mình, cậu mau tới khen thưởng tớ đi, khiến An Mộc cảm thấy dở khóc dở cười.
Chỉ là Hạ Thiên này quả thực ghê tởm đến tận cùng, ngay cả tuyên truyền cho phim mới, cũng đều muốn mượn bản thân!