Editor: Quỷ Quỷ
Hoa mẫu đơn?
“Đúng, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ phong lưu cũng đáng, lát nữa, để anh phong lưu một chút nhé?”
An Mộc:…Cái tên này, sao trọng bụng toạn những suy nghĩ lệch lạc như vậy?
Là ai nói anh không gần nữ sắc cơ chứ?
Sau đó, xe rõ ràng được tăng tốc. Không lâu sau chiếc xa đã an vị trong bãi đỗ xe, hai người bước vào thang máy, lên tới tầng 8, Phong Kiêu trực tiếp ôm lấy eo An Mộc, ép cô vào tường rồi hôn cô thật sâu.
Tiếp đó, nhìn hai căn hộ cạnh nhau, Phong Kiêu phả hơi thở vào tai An Mộc, “Vào nhà em hay nhà anh?”
Hai căn hộ này không phải lúc nào cũng được sử dụng.
Chỉ là An Mộc thích cái tổ nhỏ của mình hơn, “Vào nhà em đi.”
Phong Kiêu cười nửa miệng đầy quyến rũ, “Em đang mời gọi anh đấy à?”
An Mộc:…!!
An Mộc đẩy anh ra, “Không có, chúng ta ai về nhà nấy đi!”
Nói xong, cô vội vàng mở cửa nhà mình, đang định đóng sập lại thì một tay Phong Kiêu đã kịp chen vào, An Mộc sợ hãi ngừng tay, “Anh điên rồi, không sợ tay anh bị kẹt cửa rồi gãy sao?”
Cánh cửa vừa được mở ra, Phong Kiêu nhanh nhẹn vọt vào trong, giữ chặt bả vai của cô kéo vào trong lồng ngực mình, “Anh tình nguyện chết dưới hoa mẫu đơn, gãy một cánh tay đã là cái gì?”
An Mộc thực sự không còn gì để nói.
Nụ hôn của anh bắt đầu chuyển hướng.
Đến khi tỉnh táo lại, quần áo trên người cô đều đã bị lột sạch trong khi Phong Kiêu vẫn chỉnh tề như cũ.
Hai cơ thể một người trần trụi một người vẫn còn chỉnh tề quấn lấy nhau là một cảnh tượng rất hấp dẫn thị giác, dù sao hai người cũng quá quen thuộc cơ thể của nhau, nhanh chóng ngã xuống giường.
Bàn tay Phong Kiêu ấm nóng di chuyển trên người cô, khiến An Mộc cảm thấy toàn thân dường như được anh nâng niu trong tay, dạo đầu qua rồi, Phong Kiêu đột nhiên áp vào tai cô, “Không phải muốn nghe anh hát sao? Bắt đầu thôi!”
Anh nhanh chóng hòa làm một với cô, cơ thể bắt đầu luật động
Âm thanh “Ba ba ba” lặp đi lặp lại có tiết tấu, Phong Kiêu dùng cơ thể của mình làm nên một giai điệu đáng nhớ.
Xong xuôi rồi, tooàn thân An Mộc như nhũn ra, nằm bẹp trên giường không động đậy nổi.
Trong đầu đầu than phiền, người đàn ông này hát cái gì mà hát chứ?
Đồ hẹp hòi!
Cô chỉ tò mò anh hát thì sẽ mất mặt như thế nào? Ai ngờ anh thù dai như vậy!
Nghe tiếng nước xả trong nhà tắm, An Mộc bĩu môi, nghiêng người chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn mê man, cô có nghe thấy Phong Kiêu gọi cô đi tắm, cô trở mình không tình nguyện bĩu môi rồi ngủ tiếp.
Sau đó cô cũng cảm nhận được mình được bế lên, chỗ tư mật được anh tẩy rửa, rồi lại được anh đặt lên giường, An Mộc đột nhiên nhớ ra, hôm nay anh không mang “áo mưa”…
Nhưng hình như hôm nay cũng nằm trong kỳ an toàn mà!
Còn muốn nghĩ thêm nhưng cô quá mệt nên liền ngủ say.
Nhìn cô đang ngủ trên giường, lúc này Phong Kiêu mới cầm điện thoại, lên weibo mới nhìn thấy bài báo cùng ảnh chụp mình với Lâm Đại Nhi kia.
Anh híp mắt nhìn, anh vốn định tha cho cô ta một lần, không ngờ còn dám được voi đòi tiên?
Chẳng trách cô nhóc này hôm này đặc biệt công kích cô ta.
Phong Kiêu nhếch môi, gọi điện cho Thượng Quan Vũ, “Điều tra Lâm Đại Nhi một chút.”
Thượng Quan Vũ mới về nhà, tắm rửa xong rồi nằm xuống giường, vì chuyện của Lạc Y mà không ngủ được, đêm muộn mới mệt mỏi thϊế͙p͙ đi.