Ông Trùm Giải Trí Bí Mật Cưng Chiều: Cô Vợ Ngốc Ngọt Ngào

Chương 672: Cách gặp mặt khác thường!

Editor: Quỷ Quỷ
Phong Kiêu nhướng mày, nở nụ cười mị hoặc, “Long phu nhân.”
An Mộc cũng gọi theo anh, “Long phu nhân.”
Mạc Cửu đi tới kéo cánh tay An Mộc, “Đừng gọi theo anh ta, em cứ gọi chị là Mạc Cửu là được rồi!”


An Mộc liếc mắt nhìn Phong Kiêu, thấy anh không phản đối, mới mở miệng gọi, “Chị Mạc Cửu.”
Mạc Cửu nhìn hai người, cười rộ lên, “Nghe lời là tốt!”
Nói xong, liền kéo An Mộc đi về phía trước.


“Trươc khi hai người tới, bọn chị còn suy đoán không biết phu nhân của Phong tổng sẽ là ai? Không ngờ lại là em.”
An Mộc cúi đầu có chút ngại gùng.
Lần đầu gặp bạn của Phong Kiêu, cũng có chút nóng ruột!
Chỉ là…


An Mộc tò mò nhìn bốn phía, vì sao ra nghênh đón lại là nữ chủ nhân, còn nam chủ nhân đâu?
Cô còn đang thắc mắc đã bị Mạc Cửu kéo vào trong phòng.
Vừa vào phòng khách liền nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp khác đi tới, “Xin chào, tôi là Bạch Tưởng.”


Bạch Tưởng đưa tay ra với cô, Bạch Tưởng có một vẻ đẹp cổ điển không hề giống với sự phóng khoáng của Mạc Cửu, là kiểu mỹ nhân càng nhìn càng thấy đẹp, khí chất cũng ôn hòa chứ không mạnh mẽ dọa người như Mạc Cửu.
An Mộc càng nhìn càng thấy cô rất quen mắt.


Nhưng nếu hỏi thẳng bọn họ đã từng gặp ở đâu rồi liệu người ta có cho rằng mình đang cố tình kết thân không?
Đang do dự thì nghe thấy Bạch Tưởng nói, “Ồ, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?”
An Mộc:..


Mạc Tiểu Bảo bên cạnh lên tiếng, “Cô Bạch, cô ấy là minh tinh, đương nhiên là quen mắt rồi.”
Bạch Tưởng lập tức nở nụ cười, thái độ cùng giọng nói đều trật lất với tưởng tượng của An Mộc!


Cô còn tưởng đối phương nói chuyện sẽ có cảm giác rất nho nhã, nhưng không ngờ cô ấy cũng thẳng thắn hệt như Mạc Cửu! Chẳng trách hai người là bạn!
Bạch Tưởng cười rất sảng khoái, lấy danh thϊế͙p͙ của mình đưa cho An Mộc, “Tôi là luật sự, có chuyện gì phiền toái cô có thể tìm tôi!”


An Mộc:….cô không hề muốn gặp chuyện phiền toái có được không!
Hai người phụ nữ đều rất thân thiện, An Mộc cũng bắt đầu thả lỏng, nhận lấy danh thϊế͙p͙ của đối phương, chợt nghe thấy có vài tiếng động lạ phát ra từ phòng bếp.


Phong Kiêu nhìn ba người, con ngươi hẹp dài đảo qua mọt vòng, liền thấy hai chiếc áo của đàn ông đang treo trên móc, nhưng hai người này lại không có trong phòng.
Anh nhìn về phía phòng bếp, cất bước đi tới.


Vừa tới cửa liền nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn, đang đi lại trong phòng bếp, một người thái, một người xào rau, trông rất quen mắt.
Long Hướng Thiên mặc sơ mi quân phục màu xanh lá cây, lại đeo thêm cái tạp dề, gương mặt nghiêm trang đó nói, “Cho thêm chút hạt tiêu nữa.”


Duật Cảnh Viêm mặc áo sơ mi trắng, đeo tạp dề hoa, gương mặt lạnh hơn, cúi đầu đưa lọ hạt tiêu qua, sau đó lại nhìn nồi canh của mình, giơ tay về phía Long Hướng Thiên, “Mang thêm chút muối tới đây.”
Long Hướng Thiên đưa lọ muối cho đối phương, Duật Cảnh Viêm nhẹ nhàng múc một muỗng muối nhỏ.


Phong Kiêu:…
Quay đầu nhìn những người phụ nữ đang ngồi trên ghế salon chuyện trò, rồi lại nhìn những người đàn ông trong bếp…
Anh có cảm giác mình bị lừa đi nhầm chỗ rồi!
Anh vỗ trán quay đi, ánh mắt lại rơi xuống người An Mộc.


So với Mạc Cửu và Bạch Tưởng, đúng là An Mộc của anh gầy hơn hẳn!