Editor: Cà Chua.
Trên môi An Mộc lập tức xuất hiện ý cười.
Thạch Tiếu Phong chọn cô!
An Mộc đang muốn trả lời, nhưng cố tình, Diêu Phong nghe nói vậy liền nhìn về phía Thạch Tiểu Phong, “Thạch đạo diễn, anh xem bộ dạng này của tôi, cũng căn bản là không còn cách nào đứng trước ống kính, tôi vẫn là đợi anh tới mới bắt đầu, cũng vừa lúc mặt tôi gặp chuyện, sưng lên thế này.”
Anh tới tôi mới bắt đầu, như vậy có thể làm cho Thạch Tiếu Phong có một chút áp lực, làm anh ta nhanh chóng đuổi An Mộc đi. Trong ánh mắt Diêu Căng xuất hiện một tia giảo hoạt.
An Mộc nhìn Diêu Căng lúc này không còn làm chủ được cảm xúc của chính mình tức khắc cảm thấy vô cùng buồn cười!
Lúc này Diêu Căng không còn cách nào làm cô phẫn nộ, không còn cách nào làm cô rối rắm.
Bởi vì giờ phút này Diêu Căng mới là người đáng bị chê cười.
An Mộc nhìn về phía Thạch Tiếu Phong, “Được đạo diễn, nếu vậy, tôi thấy hôm nay chúng ta có thể diễn mười lăm phân đoạn, nơi này….”
An Mộc cầm kịch bản, cùng Thạch Tiếu Phong bàn bạc.
Diêu Căng nhìn phản ứng của An Mộc, ngây ngẩn cả người.
Đường Hạ này đầu óc đã bị ngu đi sao?
Thạch Tiếu Phong rõ ràng đang nói chuyện cùng mình, cô ta có biểu hiện gì thế?
Diêu Căng đang muốn cười nhạo An Mộc, liền nghe Thạch Tiếu Phong nói:”Được rồi, cô chờ một chút để người phụ trách tới, tôi cùng anh ta xem hiện tại có ai rảnh để tạm phối hợp cùng cô.”
Diêu Căng lập tức bất động.
Anh ta không thể tin được, nhìn chằm chằm An Mộc và Thạch Tiếu Phong, chỉ vào hai người bọn họ:”Các người, các người, tôi…”
Thạch Tiếu Phong nhìn anh ta một cái, vốn dĩ định để cho anh ta chút mặt mũi, đem anh ta ra ngoài một cách êm xuôi, nhưng không ngờ Diêu Căng này dám lên mặt uy hϊế͙p͙ chính mình.
A!
Đã có một tiểu minh tinh dám uy hϊế͙p͙ đạo diễn bao giờ chưa?
Cuối cùng Thạch Tiếu Phong dù chỉ là một chút tình cảm với Diêu Căng đều không còn tồn tại, lạnh lùng nhìn anh ta, “Anh có thể nghỉ ngơi được rồi, đem cái bộ mặt kia dưỡng thương cho tốt, rồi lại nhận được một vai diễn khác.”
*
<
Một bộ phim văn nghệ như vậy, sở dĩ được lên trang nhất là bởi vì, nam chính lúc đầu là Diêu Căng thủ vai, do bị thương nên phải rút khỏi, vai nam chính của bộ phim hiện tại đang bị khuyết.
Tại phim trường.
Tuy rằng An Mộc vẫn không nhanh không chậm hoàn thành từng vai diễn đơn, nhưng cô cảm thấy tâm trạng của Thạch đạo diễn càng ngày càng xấu.
Thường thì trong lúc giải lao, Thạch đạo diễn sẽ nhận được một cuộc điện thoại nào đó, nói chuyện được vài câu, sắc mặt lại sầm xuống.
An Mộc biết, hiện tại tìm kiếm nam chính là một việc vô cùng khó khăn.
Đầu tiên bởi vì đây là một bộ phim thiên về hình ảnh nữ chính, cho nên những diễn viên nổi tiếng như Dung Trạch nếu mời tới quả thực là không xứng tầm với họ, hơn nữa, nếu Dung Trạch tham gia, liệu có đồng ý để một diễn viên phụ mới thủ vai chính?
Tiếp theo, nếu là những diễn viên có cùng đẳng cấp lớp Diêu Căng, đang trong thời kì sự nghiệp phát triển, đang kiêu ngạo, đây là một bộ phim đã đóng máy tìm người thay thế, nhất định rất khó để đồng ý tham gia.
Cuối cùng, nam chính này tuy rằng không phải một nhân vật quan trọng nhất trong phim, nhưng lại có rất nhiều cảnh, kĩ thuật diễn của Diêu Căng trước giờ cũng chưa đủ thỏa mãn An Mộc, nếu tìm tới một người hoàn toàn mới, có thể phối hợp ăn ý cùng An Mộc sao?
Cho nên An Mộc đóng phim cũng nhiều, cũng vì sự việc nam chính mà vô cùng lo lắng.
Một ngày quay chụp xong, tẩy trang, cô lại không chờ được, đi nhanh về phòng.
Phong Kiêu ở trong khách sạn một ngày, cũng biết qua một chút sự tình.
Cô hưng phấn đi về phòng, mở cửa phòng, trong nháy mắt bỗng ngơ ngẩn cả người.
Đầu tiên cô lùi về phía sau một bước, khi đã chắc chắn đây là phòng mình, lúc này mới lại hướng ánh mắt vào phía trong.