Editor: Cà Chua.
<
Bọn họ ở trong một khách sạn năm sao ở Lệ Giang.
Theo sắp xếp của đoàn phim, nam nữ chính sẽ ở đơn tại tầng cao nhất, còn lại những vai càng phụ thì ở tầng càng thấp.
An Mộc đi đến khách sạn, bỏ hành lí xuống, nghỉ ngơi một chút, cầm di động lên lần thứ Nhưng người đàn ông keo kiệt nào đó không thèm để ý tới cô.
An Mộc thở dài, trang điểm nhẹ vài cái rồi đi tới bữa tiệc tối.
Khi đoàn phim bắt đầu quay, tất cả các nhân viên đương nhiên đều muốn tụ tập một bữa cơm để mọi người có thể làm quen một chút.
Bọn họ bao toàn bộ khách sạn, vậy nên địa điểm liên hoan sẽ là nhà ăn dưới tầng một.
Khi An Mộc tới đã thấy đạo diễn Thạch Tiếu Phong và nam chính Diêu Căng có mặt trước.
Diêu Căng bước chân vào nghề sớm hơn Đường Cảnh, nhưng có lượng tai tiếng vô cùng nhiều, An Mộc vốn dĩ không để ý đến chuyện này, trong giới giải trí, ai mà không có tai tiếng chứ? Đều là các phóng viên bắt gió bắt sóng để tăng lượt theo dõi của bạn đọc, giống như mình, mới vào nghề được có hơn một năm chẳng phải đã chịu rất nhiều tai tiếng không đâu sao?
Nhưng nhìn qua Diêu Căng đã thấy soái khí tỏa ra ngời ngời, khi Thạch Tiếu Phong giới thiệu anh ta với An Mộc, anh ta liền cười, vươn tay ra với An Mộc, “Cô Đường, hân hạnh được gặp cô, rất hân hạnh, tôi thường xuyên nghe Chu Chu nhắc đến cô.”
Chu Chu?
An Mộc sửng sốt, lại nghĩ đến chuyện mấy ngày trước, hình như trên mạng đang lan truyền tai tiếng giữa hai người thì phải?
Nghe ngữ khí và ý tứ này của Diêu Căng, phải chăng hai người này có mối quan hệ nào đó không rõ ràng?
An Mộc lập tức cảm thấy không hào hứng, vươn tay ra cười, “Chào anh. Nghe đại danh đã lâu, rất hi vọng Diêu lão sư có thể chiếu cố thêm.”
Diêu Căng giữ chặt tay cô, ngón tay không an phận giật giật, nhéo chặt lòng bàn tay cô, cười mở miệng, “Hợp tác thành công.”
Nói xong, liền đi về phía trước một bước, cúi thấp đầu, cười nói, “Cô Hạ, nhìn cô ngoài đời xinh đẹp hơn trên TV rất nhiều, so với Chu Chu lại muôn phần xinh đẹp hơn cô ấy.”
An Mộc nhướng mày.
Khi người này cười, trên mặt liền mang theo một hơi thở vô cùng ***.
Quả thực là….
Hơn nữa anh ta chắc chắn cũng biết mình và Chu Chu có chuyện không hay, cho nên mới cố tình nói xấu Chu Chu trước mặt cô.
Trò lấy lòng nông cạn này không hề làm cho An Mộc cảm thấy thoải mái.
Cô dùng sức muốn lấy tay về, nhưng không ngờ Diêu Căng lại ra sức túm chặt lấy, thậm chí còn nắm tay cô kéo đến chỗ ghế ngồi, “Cô Đường, tới đây, ngồi đi.”
Làm điều đó trước mặt bao nhiêu nhân viên đoàn phim như thế, An Mộc không hài lòng lập tức muốn phản kháng, nét mặt đã trở nên vô cùng khó coi, vậy nhưng cũng không nghĩ đến việc làm to chuyện ngay ngày đầu tiên gặp mặt.
Cô biết chắc nếu hiện tại cô phản ứng lại gay gắt, chắc chắn Diêu Căng sẽ có cớ nói cô dữ tợn.
An Mộc buồn bực ngồi xuống, cảm giác hưng phấn khi được tới đóng phim ngay lập tức giảm sút đáng kể.
Đạo diễn Thạch Tiểu Phong nhìn hai người, không thấy giữa hai người họ có điểm nào khó chịu, ngược lại lại cảm thấy như vậy khá tốt, “Hai người trong phim là một đôi tình nhân đã yêu nhau được một thời gian dài, ngày thường cũng cần có nhiều liên hệ, để bồi dưỡng tình cảm, như vậy mới có thể dễ dàng hóa thân vào vai diễn.”
An Mộc:…..
An Mộc quả thực đã buồn bực muốn chết!
Diêu Căng còn cố tình nghiêm trang quay về phía Thạch Tiểu Phong, “Đạo diễn Thạch, anh yên tâm, tôi thực sự rất vừa lòng với cô Đường!”
Vừa lòng? Vừa lòng cái đầu anh!
An Mộc đấu tranh trong lòng một hồi lâu, trong lúc ăn cơm, Diêu Căng thể hiện một thái độ xun xoe đối với An Mộc, nhiều khi còn rất mất tự nhiên, ví dụ như gắp đồ ăn cho cô, sau đó lại lấy đồ uống cho cô, lại nhân cơ hội động chạm vào bàn tay nhỏ nhắn của cô.
An Mộc kiên nhẫn ăn xong bữa cơm, ăn xong, một nhóm người còn đề nghị đến KTV, nhưng An Mộc xin lỗi, cười nói, “Ngại quá, hôm nay tôi hơi mệt, xin phép về phòng trước.”