Editor: Cà Chua.
An Mộc tắt vòi hoa sen,:”Ngôn lão sư, anh tỉnh rồi sao?”
Ngôn Phi Thần mở to mắt nhìn cô một cái, chỉ nói một chữ:”Rượu….”
“Xôn xao!” nước lạnh băng lại tiếp tục tưới lên người anh ta.
Một lát sau, An Mộc tắt vòi hoa sen, “Anh tỉnh chưa?”
Ngôn Phi Thần mở to mắt, quần áo đã ướt đẫm, dính chặt vào người, tóc cũng nhỏ xuống từng giọt nước, một chân anh ta cong lên, duỗi thẳng người, cong môi:”Rượu.”
An Mộc đem vòi phun ném một cái trên mặt đất, một tiếng động lớn vang lên, cô tiến lên một bước, ngồi xổm trên mặt đất, hai tay nắm lấy bả vai Ngôn Phi Thần, “Ngôn lão sư! Vì một người đàn ông mà anh lại ngược đãi bản thân như vậy sao?! Anh không còn cha mẹ sao? Anh có nghĩ đến bộ dạng hiện tại của anh sẽ chỉ làm cho ba mẹ anh đau lòng, làm cho kẻ thù của anh càng hả hê sao!”
Ngôn Phi Thần cười lạnh:”Cô thì biết cái gì?”
Dứt lời, lại bổ sung một câu:”Cha mẹ tôi đều đã chết rồi.”
An Mộc khựng lại, rồi lại vô cùng tức giận gầm lên một tiếng:”Ngôn Phi Thần!”
Tiếp theo đứng lên, chỉ thẳng vào mặt anh ta, đau lòng mắng:”Tôi đã từng coi anh là thần tượng, những bộ phim anh đóng tôi đều đã xem! Anh là đại anh hùng trong lòng tôi, không gì là không thể làm được, nhưng lúc này lại mang bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này!”
“Ngôn Phi Thần, là một người đàn ông dám yêu cũng phải dám hận! Yêu không được, chấp nhận buông tay! Hung hăng đánh trả đi, nói cho bọn họ biết, anh không phải người dễ bắt nạt, không phải là người dễ gục ngã! Nếu tôi là anh, tôi sẽ cướp những đồ vật tôi xứng đáng được có về tay tôi, tôi phải sống tốt, để làm cho những người khinh thường tôi phải hối hận!”
An Mộc thực sự vô cùng uất hận, những lời này nói ra đều từ tận tâm can, lời lẽ sắc bén vô cùng kiêu ngạo.
Ngôn Phi Thần ngẩng đầu nhìn cô.
Phong tắm đột nhiên đóng băng.
Cũng không biết trong bao lâu, thân thể Ngôn Phi Thần giật giật cứng đờ, giãy giụa từ trên mặt đất đứng lên, trào phúng mở miệng:”Như vậy, cô còn có thể ở lại bên một người như tôi sao?”
An Mộc không biết chính xác ai gây ra chuyện này, nhưng theo bản năng cho rằng không ai khác đó chính là Đặng Uyên, tức khắc cảm thấy tức giận, “Hắn ta đối với anh quan trọng như vậy sao?! Người đó có thể vứt bỏ anh một cách tuyệt tình như vậy, tại sao anh còn cố chấp như thế!”
Ngôn Phi Thần lắc đầu, “Cô không hiểu đâu, ha ha, cô không thể hiểu…”
Cơ thể anh ta lảo đảo, đi ra ngoài, chân đi, miệng nói, “Tôi nhìn bình luận trên mạng, làm gì có ai để ý?”
Không cần nói thêm, An Mộc lập tức đã hiểu.
Ngôn Phi Thần xem bình luận, không thấy có bất cứ ai nhắc đến mình, tâm trí tức khắc nguội lạnh.
An Mộc đứng thẳng người, “Ngôn lão sư, tôi để ý!”
Ngôn Phi Thần đờ người, lại không thể thốt ra câu gì, đi ra ngoài, “Nhưng tôi không để bụng, thật đấy.”
An Mộc nhìn bóng dáng đó của anh ta, nắm chặt tay.
Đi ra ngoài, Ngôn Phi Thần đã lấy một bộ đồ của Thượng Quan Vũ thay ra, ngồi trên sopha, trong tay cầm một chai rượu vang đỏ.
Nhưng lúc này, An Mộc không có ý định ngăn anh ta, chỉ đứng lặng nhìn con người ấy, hạ quyết tâm.
*
Ngày hôm sau, lúc An Mộc rời khỏi biệt thự, Ngôn Phi Thần vẫn đang say rượu.
Âu Dương Sát Sát lái xe, hai người tới sân bay trước, sau đó tiếp tục đến các tỉnh đài của Giang Nam, phỏng vấn liên tục.
Mễ Kỳ nắm chặt tay An Mộc, “Đường Hạ, cô nhất định phải nhớ kỹ, khi được hỏi về chuyện của Ngôn Phi Thần, chỉ cần nói cô không biết, rõ chưa? Chỉ cần cô nghe lời, <
An Mộc nhìn cô ấy, mặt vô cảm gật đầu.
Chương trình phát sóng trực tiếp bắt đầu, Mễ Kỳ nhẹ nhàng từng bước đi tới phòng phát sóng trực tiếp, lại cảm thấy mí mắt nháy nháy vài cái dường như có một dự cảm không lành.