Editor: Tuna
Mạnh Manh thập phần đắc ý.
Kỳ thật theo lý thuyết, cô cũng chỉ là một tiểu minh tinh chưa ra mắt, muốn bàng thượng một người cao phú soái đã rất khó, chính là, cô chính là vận khí tốt không phải sao?
Chẳng qua là trà trộn vào một cái hội nghị cao cấp, liền đụng vào Thượng Quan Vũ.
Mà Thượng Quan Vũ, chỉ cùng mình nói hai lời, liền đối nhất kiến chung tình với cô, thậm chí còn chủ động an bày nơi chốn cho cô.
Mạnh Manh đời này, còn chưa từng ở qua biệt thự a!
Đặc biệt là, hôm nay biết được cô cùng bằng hữu tới chúc mừng mình tiến vào “Thiếu nữ thời gian”, thế nhưng muốn lái xe tới đón cô!
Mạnh Manh đột nhiên có cảm giác giống như là một bước lên mây vậy.
Đầu cô khẽ nhếch, nhìn Diệp Đồng Đồng cùng An Mộc, rất có một loại dương mi thổ khí cảm giác.
Đặc biệt là An Mộc!
Tuổi còn trẻ liền ra mắt, lại còn được xuất hiện trong ‘Chìm nổi’ của Lý Đông Thịnh, một lần là nổi tiếng, ở thành phố C, đều có thể nghe được tiến thảo luận của mọi người với cô.
Nhưng cho dù nổi thì thế nào?
Cho dù có là minh tinh đứng đầu, còn không bằng chính mình bàng thượng một cái phú nhị đại đâu!
Theo cô quan sát, sản nghiệp trong nhà Thượng Quan Vũ, chính là nhiều không kể xiết, hơn nữa anh lại là con trai độc nhất, còn chưa cưới vợ, xem mức độ anh đối chính mình vừa ý, chẳng lẽ mình thật sự phải gả nhập hào môn?!
Mạnh Manh kéo Thượng Quan Vũ cánh tay tay, càng thêm dùng sức.
Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của An Mộc, lại như cũ tròng mắt co rụt lại, rõ ràng bộ dáng thực khϊế͙p͙ sợ, Manh Manh càng là hưng phấn.
Cô đà thanh đà khí mở miệng:
“Thân ái, em giới thiệu cho anh một chút, đây đều là bằng hữu của em.”
“Cái này là Diệp Đồng Đồng.”
“Vị này chính là Đường Hạ.”
Thượng Quan Vũ đối An Mộc vươn tay:
“Nhận thức Đường tiểu thư, cũng thật cao hứng.”
An Mộc nheo nheo mắt, cười lạnh một chút, cố ý giống như không thấy cánh tay kia, vẫn ôm cánh tay Diệp Đồng Đồng, châm chọc mỉa mai mở miệng:
“Đồng đồng, chúng ta về nhà đi.”
Mạnh Manh sắc mặt trầm xuống, đang muốn tức giận, lại phát hiện Thượng Quan Vũ thế nhưng cười tủm tỉm đem tay anh tự thu lại, còn sờ sờ đầu tóc, che dấu vẽ xấu hổ vừa rồi.
Mạnh Manh rõ ràng nhận thấy được, Thượng Quan Vũ đối An Mộc bất đồng, lập tức cắm ở hai người trung gian:
“Thân ái a ~ anh là tới đón em về nhà sao? Chúng ta đi thôi.”
Thượng Quan Vũ chân chó đối An Mộc cười:
“An, Đường tiểu thư, có muốn tôi đưa cô…… Nhóm các cô trở về sao?”
An Mộc ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng:
“Nga, không cần, chúng tôi có xe.”
Lời này vừa nói ra, Âu Dương Sát Sát lái xe đến, Âu Dương Sát Sát hạ cửa sổ xe, cũng không thèm nhìn tới Thượng Quan Vũ, trực tiếp đối An Mộc mở miệng:
“Lên xe.”
An Mộc cùng Diệp Đồng Đồng lên xe rời đi.
Thượng Quan Vũ thấy Âu Dương Sát Sát, khϊế͙p͙ sợ tột đỉnh, anh thậm chí hoài nghi chính mình nhìn lầm rồi, dò hỏi Manh Manh
“Người tài xế vừa rồi, em nhận thức sao?”
Mạnh Manh hoảng sợ, Âu Dương Sát Sát đích thực lớn lên rất xinh đẹp, Thượng Quan Vũ sẽ không coi trọng cô ta đi?
Mạnh Manh ha hả cười:
“Cô ấy là bảo tiêu của Đường Hạ.”
“Bảo tiêu?” Thượng Quan Vũ tức khắc hít hà một hơi.
Ông trời của tôi a!
Âu Dương Sát Sát từ khi đi theo lão đại, người này trong nhóm bọn họ, luôn tỏ ra vẻ tiểu thư cao ngạo a!
Bọn họ là nam nhân, đương nhiên là sẽ không đấu khẩu với nữ nhân rồi, vẫn luôn không cùng cô chấp nhặt, ách, thôi được, kỳ thật là bọn họ đánh không lại cô ta, chính là như vậy!
Khi nào Âu Dương đại tiểu thư, lại đi làm bảo tiêu cho người ta??
Thượng Quan Vũ tức khắc cảm thấy, mình đã xem nhẹ địa vị của chị dâu trong lòng lão đại rồi!
Thượng Quan Vũ đem Manh Manh đuổi về biệt thự, sau đó liền tính toán lái xe đi tìm An Mộc nhìn xem tình huống.