Editor: Quỷ Quỷ
Phong Kiêu vừa nói, bên kia giọng nói của Vệ Uy liền được truyền tới, “Gần đây có một dự án bên Trung Đông, cậu ta chủ động đợi chờ lệnh mà đi thẳng tới đó rồi ạ.”
Phong Kiêu lạnh lùng đáp, “Tôi có cho phép anh ta đi sao?”
Vệ Uy khựng lại một chút, “Thiếu gia, cậu ta nói đã phạm sai lầm, muốn tự trừng phạt mình mới có thể làm ngài không thất vọng, hơn nữa còn không dám nghe điện thoại, cho nên…”
“Ừ.” Phong Kiêu nhếch môi, đôi mắt hẹp dài xẹt qua tia nguy hiểm, “Mấy hôm trước bác trai có trao đổi với tôi về hôn sự của anh ta, tôi nghĩ, chờ anh ta về đây thì tổ chức hôn lễ luôn đi.”
Vệ Uy bên kia không khỏi nghĩ, chiêu này của thiếu gia quả thực nham hiểm.
Thượng Quan Vũ ghét nhất là cuộc sống bị ràng buộc, bắt cậu ta kết hôn….còn không bằng giết phứt cậu ta đi!
Vệ Uy thành thật mở miệng, “Tôi nghĩ Thượng Quan Vũ rất nhanh sẽ trở về thôi ạ.”
Phong Kiêu hừ lạnh một tiếng.
Vệ Uy tiếp tục báo cáo, “Ngoài ra, ông chủ tung scandal ra ngoài, hôm nay đã lên các trang nhất rồi, Lưu Tử Kỳ được coi là người phụ nữ mới của Phong tổng, thiếu gia, ngài tính sao bây giờ? Có cần làm sáng tỏ hay….?”
Phong Kiêu liếc An Mộc một cái, “Không cần, cứ mặc cho nó nhạt nhòa đi.”
An Mộc đứng ở cửa cứng đờ người, giống như người đang lơ lửng trên mấy rơi thẳng xuống đất..
Cuộc điện thoại này rốt cuộc cũng làm sáng tỏ chuyện gì đang xảy ra rồi!
Hóa ra tổng giám đốc trong văn phòng hôm đó, không phải là Phong Kiêu, mà là ba anh.
Ngày đó ở C thị, Thượng Quan Vũ đã ám chỉ rất rõ ràng.
Cho nên cô…vẫn luôn hiểu lầm anh.
An Mộc mở to mắt nhìn, nhớ đến việc mình đã chửi rủa người đàn ông này từ đêm qua đến giờ….
Lúc đó giận quá mất khôn, sao cô lại quên mất con người này không phải là người dễ gây sự?
Cô chọc giận anh, anh sẽ buông tha cho cô sao?
Trong đầu rối rắm, liền nghe thấy tiếng Vệ Uy trong điện thoại.
“Vâng, còn nữa, thiếu gia, ông chủ nói nếu cậu còn không nói ra tung tích của phu nhân, ông ấy sẽ không chỉ tung scandal về cậu, mà sẽ….” Vệ Uy ngưng lại một chút, “Ông ấy sẽ đăng ảnh lộ mông của cậu lên mạnh.”
Phong Kiêu nghe vậy liền đanh mặt lại.
An Mộc ở bên cạnh cười rộ lên.
Sao cô lại cảm thấy ba của Phong Kiêu quả thật vô cùng khí phách? Trên thế giới này, người dám uy hϊế͙p͙ Phong Kiêu cũng chỉ có ông thôi!
Tâm trạng liền thay đổi, An Mộc bày bộ dáng xem kịch vui nhìn chằm chằm Phong Kiêu.
Quả thật, cô cực kỳ mong đợi ảnh ngày trước của người nào đó….
Phong Kiêu là ai chứ? Cho dù có là ba, sao có thể uy hϊế͙p͙ được anh?
Anh nhận ra ai đó đang sung sướng khi người khác gặp họa, thâm hiểm liếc cô một cái, liền mở miệng đáp lại, “Nói với ông ấy, nếu ông ấy dám đăng ảnh của tôi, tôi cũng sẽ tung ảnh tuổi trẻ thác loạn của ông ấy lên mạng,”
“……” Vệ Uy trong lòng cả kinh, nếu thực sự đến mức ấy, chỉ e Hoàng thái hậu vĩnh viễn không về nhà rồi.
“Còn việc gì sao?” Phong Kiêu có chút không kiên nhẫn.
“Còn một việc cuối cùng, thiếu gia, khi nào cậu đi làm?”
Phong Kiêu lại liếc An Mộc một cái, “Không phải ba tôi đang ở công ty sao? Để ông ấy vất vả mấy ngày đi.”
Vệ Uy lắp bắp nói, “Ông chủ chỉ e sẽ không…..”
“Nói với ông ấy, nếu con trai của mẹ tôi mà mệt đến chết, bà ấy sẽ đau lòng không về nhà.” Phong Kiêu nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó quay lại nhìn An Mộc, miễn cưỡng dựa vào sô pha, con ngươi híp lại, khóe môi tươi cười nham hiểm, “Sao em còn chưa đi?”