Editor: Tuna
An Mộc cười gật đầu:
“ Được, tôi đây đi ra ngoài đón.”
Ngắt điện thoại, An Mộc liền đi về hướng đoàn phim, cô cảm thấy có chút đau đầu.
Người quản lý chính là để giải quyết các vấn đề của cô, nhưng mà cấp bậc của cô bây giờ còn chưa thể có người quản lí riêng được, cho dù là có ký hợp đồng với Ngôn Phi Thần lão sư thì trước mắt mọi chuyện vẫn để cho Mễ Kỳ giúp cô xử lí, hơn nữa, theo như cô biết, thủ hạ của Mễ Kỳ cũng là đem theo bảy tám người mới.
An Mộc thở dài, cô biết là mình đã gây họa rồi. Từ phòng nghỉ đi ra, cô vừa đi được hai bước bổng nhiên bị người túm chặt!
An Mộc hoảng sợ, còn chưa kịp la lên liền có một bàn tay ấm áp bịt miệng của cô lại!
Tiếp theo liền kéo cô vào nhà vệ sinh!
Phanh!
Cửa phòng bị khóa, vang lên một tiếng cạch! Lúc này người đàn ông mới buông cô ra, tiếp theo, một cổ áp lực cùng thanh âm giận dữ truyền đến:
“ An Mộc, vừa rồi trái ôm phải ấm, cảm giác thế nào?
Trái ôm phải ấm?
Là nói lúc cô cùng Đường Cảnh, Dung Trạch diễn cảnh cướp người sao?
Ô ô ô!
Con mắt nào của anh thấy tôi trái ôm phải ấp? Rõ ràng tôi là người bị hại có được không?
Người đàn ông này, lại đánh đổ bình dấm chua rồi?
An Mộc xoa xoa tay mình, nhìn người đàn ông đang lửa giận ngút trời, trong lòng tuy thấp thỏm nhưng trên mặt lại cười hì hì nói lái sang chuyện khác:
“ Chú út, hôm nay anh tới là để khảo sát sao?”
Phong Kiêu đứng trước mặt cô, sắc mặt âm tang bất định, đôi mắt hẹp dài lóe ra ánh sáng khϊế͙p͙ người, thân hình to lớn đem cô áp đến bên bồn rửa mặt. An Mộc cảm thấy hoảng loạn vô cùng.
Nghe thấy cô nói, khóe môi Phong Kiêu câu lên, anh vươn ngón tay thon dài của mình đặt lên môi cô:
“ Vừa rồi, cảm giác thế nào hả?”
Độ ấm của ngón tay, dán lên môi cô, xoa xoa nắn nắn làm cho An Mộc cảm thấy bầu không khí thật ái muội.
Bất quá…..
Cái gì mà cảm giác thế nào?
An Mộc sửng sốt, cuối cùng mới phản ứng lại, người đàn ông này là nói cảnh hôn lúc nảy của cô đi!
An Mộc lập tức dở khóc dở cười:
“ Chú út, đó là diễn thôi mà, tôi….”
Lời còn chưa nói xong đã thấy người đàn ông áp bách xuống một luồng áp lực:
“ Tôi nói rồi, tôi không thích người khác động đến đồ của tôi, em nghe không rõ sao?”
An Mộc theo bản năng nhướng người lên, hiểu? Hiều cái rắm!
An Mộc cảm thấy cô bây giờ không biết phải nói gì cả!
Thân là một nữ minh tinh hiện đại, cảnh hôn cùng giường chiếu là chuyện hết sức bình thường, cũng bởi vì đây là một bộ phim cổ trang cho nên yêu cầu đối với cảnh tình yêu nam nữ không quá nghiêm khắc, cho nên mới nhắm một mắt mở một mắt! Nếu như là đóng cảnh hiện đại, chắc chắc phải lên giường! Thân là ông trùm ngành giải trí, chút chuyện cỏn con này chẳng lẽ Phong Kiêu không biết?”
An Mộc trừng to mắt, tức giận nhìn Phong Kiêu, cô cảm không bảo giờ có thể nói đạo lý với người đàn ông này!
Chính là!!!
Cố tình là cô lại không dám to tiếng với anh, không còn cách nào khác, ai bảo anh ta là người lo cơm ăn áo mặc cho cô làm chi?
An Mộc cười hắc hắc:
“ Chú út, tôi hiểu rồi, lần sau chắc chắn sẽ không làm như vậy nữa!”
Miệng cam đoan nhưng lời này cô đã nói quá nhiều rồi!
Cũng không biết người đàn ông có tin những lời này hay không, nhưng ánh mắt anh bổng nhưng trầm xuống, tầm mắt nhìn chằm chằm môi cô, tỏ vẻ dò hỏi:
“ Rửa sạch rồi?”
Ách….
“ Chú út, anh xem, tôi đã sớm tẩy trang, đã sớm rửa sạch sẽ rồi, anh yên tâm….ngô!”
Lời còn chưa nói xong đã bị người đàn ông ngăn lại!
Nụ hôn của anh, bá đạo lại dã man, gặm cắn môi của cô, đầu lưỡi duổi thẳng mà xâm nhập, mang theo áp lực của lửa giận, dùng sức quấn quýt.
An Mộc cảm thấy môi của cô sắp bị hút đi rồi, đau đến hít hơi, mơ hồ không rõ, nói:
“ Chú út….”
Một bên kêu, một bên lại dùng tay chặn lại người đàn ông.
Anh rốt cuộc cũng buông cô ra.
An Mộc cắn môi, liền cảm giác được một cổ đau đớn!
Cái người đàn ông này!
Nhất định là muốn phá cô!
Khuôn mặt An Mộc tức giận đỏ bừng, nhưng tiếp theo liền trừng to hai mắt!