Editor: Quỷ Quỷ
Híp một con mắt, An Mộc thầm xem xét, liền nhìn thấy người đàn ông đang nhìn cô chăm chú, nụ cười trên mặt càng lúc càng rộng hơn, đến mức bả vai cũng run lên.
Anh cười thoải mái như vậy, An Mộc lập tức cảm thấy trái tim đang run lên, hai tay ra sức giãy dụa.
“Đừng nhúc nhích.” Người đàn ông uy hϊế͙p͙ mở miệng, sau đó cười ghé sát vào tai cô, “Hóa ra cháu dâu đã không thể chờ được rồi?”
Không thể chờ được?
Có mà anh không chờ được ấy!
Cả nhà các người đều như nhau!
Người đàn ông ra vẻ tự hỏi, “Nếu cháu dâu đã ngỏ ý, tôi cũng nên đồng ý thôi.”
An Mộc:…. lời này chẳng phái ý muốn nói chính mình là đồ háo sắc sao?
Anh lại ghé sát tai cô, “Cháu dâu, tôi đã cứu em, vừa muốn hy vọng đêm mai sẽ giải quyết nhu cầu sinh lý cho em, cho nên, em phải cảm ơn tôi thế nào đây?”
Lại cảm ơn?
Hơn nữa giải quyết nhu cầu sinh lý không phải đã là cảm ơn rồi sao?
“Ôi, cháu dâu, tôi đói.” Người đàn ông đột nhiên mở miệng, vẻ mặt tươi cười, anh đổ người sang bên cạnh, liền buông lỏng vòng tay ôm An Mộc.
“Cho nên?” An Mộc có chút không hiểu ý tứ của người này, chuyển đề tài cũng quá nhanh rồi đấy!
“Ừ, dưới lầu, trong tủ lạnh có mỳ, đi nấu một bát đi.”
An Mộc: …….
Người đang đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!
Đành vâng lời đứng dậy, nhưng mới đi đến cửa cô liền quay đầu thật mạnh, “Đợi đã, cho nên ý anh là….anh muốn tôi nấu mỳ để cảm ơn anh?”
Người đàn ông vòng hai tay ra sau đầu, chân dài co lên, cả người thon thả tuấn dật, nghe nói như vậy, anh đảo mắt, “Bằng không thì em nghĩ là gì?”
An Mộc:…..”Cho nên, chú, tôi có thể thu hồi lại lời ‘ngỏ’ tối mai không?”
“Không.” Người đàn ông nghiêm túc nói, “Quân tử một lời nói đáng giá ngàn vàn, còn chưa kể cháu dâu hiện giờ còn đang nợ tôi một tỷ, cho nên em lại muốn nợ tôi vàng? Ầy, giá vàng thị trường là…”
“Chú, coi như tôi chưa nói gì.”
An Mộc u ám đi xuống lầu.
Ở nhà họ Phong, bởi vì giúp việc không làm 24/24, cho nên An Mộc thường xuyên bị Phong Tư Nguyệt bắt đi nấu cơm tối, An Mộc hay làm mỳ Riga cho Phong Tư Nguyệt, ví dụ như đến một nhiệt độ nhất định, ngẫu nhiên ném mấy thỏi chocolate vào, mỗi lần nhìn cô ta ăn, cô đều thầm mắng trong lòng: ăn cho béo chết cô đi!
Phong Tư Nguyệt rất chú ý việc ăn uống, nhưng có một khoảng thời gian cô không hiểu sao sẹo lồi bên hông không lành lại, vì thế cô đã buồn rầu rất lâu…
An Mộc nghĩ vậy, tay vẫn không dừng động tác, rất nhanh đều làm xong hai bát mỳ to.
Nhưng nghĩ đến cái tên vừa rồi trêu đùa mình.
An Mộc nham hiểm nở nụ cười, tiện tay lấy mù tạt đổ một ít vào bát mỳ Riga, rồi mới bưng lên bàn ăn.
Trên lầu, Phong Kiêu dường như ngửi thấy mùi mỳ nên đi xuống lầu.
An Mộc đưa đũa cho anh, cúi đầu, vụng trộm nhìn anh qua khóe mắt.
Ăn đi ăn đi, cay chết anh!
Sau đó nhìn thấy Phong Kiêu gắp mỳ đưa lên miệng, nhưng đột nhiên anh lại buông đũa, “Cháu dâu, em có thêm nguyên liệu gì vào mỳ Riga không đấy?”
An Mộc lập tức nói, “Tuyệt đối không, tôi lấy danh nghĩa mẹ tôi ra thề, nếu tôi bỏ thêm sẽ khiến cho bà ấy biến thành bà già!”
Đồng thời trong lòng lặng lẽ nói, mẹ ở đây chính là Hạ Tâm Băng.