Editor: Cà Chua
Nghe thấy yêu cầu của đối phương, mặc dù chỉ có một mình trong phòng, An Mộc cũng cảm thấy mặt đỏ tim đập, cô nhảy tách từ trên giường xuống:” Anh, anh là đồ vô sỉ!”
“Sao thế? Cháu dâu không đồng ý sao?” ngữ khí của đối phương đầy khiêu khích lại làm cho An Mộc cảm thấy cực kì áp lực.
Cái này gọi là cận kề cái ác!
Toàn thân An Mộc run lên:”Anh, anh, anh là đồ hạ lưu!”
Luôn luôn nhanh mồm dẻo miệng, thực ra đều rỗng tuếch.
Tên này còn dám dụ dỗ _______ dụ dỗ cô gửi ảnh qua!
Mẹ kiếp!
Lần này, cô thực sự xấu hổ!
Hình ảnh đẹp - ảnh chụp – tai tiếng, anh ta có nhận thức được điều này không cơ chứ?!
Mà hơn nữa, dẫu không có nguy cơ dính vào tai tiếng, An Mộc cũng tuyệt đối không chụp!
“A” đối phương bỗng bật lên một tiếng cười “Mà thân thể em thì còn chỗ nào mà tôi chưa thấy chứ?”
“Nhưng, nhưng lần này thì khác!”
Khuôn mặt An Mộc đã đỏ dựng lên, cảm giác như hôm nay ngoài cảm giác xấu hổ ra cô không còn cảm thấy gì khác.
“Không chụp!”
“Không chụp!”
Khoan nói đến vấn đề ngượng ngùng, gửi những tấm ảnh kiểu đó cho anh ta chẳng phải đã bị hắn nắm trong tay điểm yếu của bản thân rồi sao?
“Em làm tôi phải nghĩ lại đấy, Ngôn Phi Thần?” giọng nói của Phong Kiêu đột nhiên lại trở nên lãnh đạm, cảm tưởng như tên này, giây tiếp theo sẽ lôi cả sổ đen ra để uy hϊế͙p͙ cô.
Trái tim An Mộc bị rớt một nhịp, “Chú út à, chú…..”
“Anh ta là nam thần trong tim em à?” thái độ cuồng vọng, hỗn loạn của Phong Kiêu dường như không thể kiềm chế được:”Em thích anh ta?”
An Mộc vội vàng mở miệng:”Sao có thể như thế? anh ta đã lớn tuổi rồi!”
An Mộc vừa dứt lời, lập tức lại có âm thanh đối diện truyền tới:”Già?”
“Đúng vậy, anh ta năm nay đã hơn ba mươi tuổi, tôi không thích người già như vậy”.
“Vậy chắc hẳn là em thích chàng trai trẻ trung trong sáng, Đường Cảnh rồi?” Phong Kiêu thong thả phát ra từng thanh âm trầm ấm:”Để tôi nghĩ xem nào, cậu ta hình như là thành viên trong FAE….”
“Đương nhiên là không rồi!” An Mộc càng nóng nảy:”Cậu ta, cậu ta còn quá nhỏ! Tôi cũng không thích hình tượng ấu trĩ như cậu ta!”
“Mẹ kiếp” An Mộc lần này không còn bình tĩnh, đối phương dường như đã quen với thái độ này của cô, tiếp tục bình thản cất giọng:”Nhưng tôi không tin”.
“Là thật mà, tôi thích anh như vậy, tôi….”
“Vậy chụp hình để chứng minh đi”.
“…..”
“Ngôn Phi Thần hình như là người đại diện vàng của em? Còn Đường Cảnh, tôi nhớ rõ đó là anh trai nuôi của em!”
“…..Phong Kiêu!!”
“Có chụp không?”
An Mộc cắn răng:”Tôi chụp!”
Cái gã đàn ông đê tiện hiểm độc này!
Mọi tức tối trong lòng An Mộc chỉ có thể giải tỏa trong cú ném chiếc điện thoại xuống giường!
Tại sao cô lại dính vào cái tên tiểu ma vương như thế này cơ chứ?
Hốc mắt An Mộc đỏ dựng, tim và gan ruột đều đau, đúng là kẻ xấu xa mà! Con sói hung dữ xấu xa!
Hung tợn mắng anh ta trong lòng vài câu, cô lập tức ngắt điện thoại.
Bình tĩnh lại tâm trí, lúc này cô mới bắt đầu suy nghĩ, cần những bức ảnh đầy khiêu gợi đó để làm gì?
Nghĩ ngợi một lát, An Mộc giơ di động lên, vươn đầu lưỡi, ɭϊếʍƈ môi một chút.
“Răng rắc!”
Quay ngược lại để xem lại ảnh vừa chụp, hiệu quả không tồi.
Cô cầm lấy di động, lập tức nhắn tin cho Phong Kiêu:” Gửi anh qua cho anh như thế nào? QQ? WeChat? Weibo?”
Đợi một lúc, đối phương nhắn lại ba chữ: “ Đều không có!”
An Mộc nhìn thấy ba chữ này bất giác bật cười.
Thật là!
Anh ta cả ngày làm việc, tuổi trẻ như vậy đã làm chủ tịch FAE, làm gì còn thời gian mà lên mấy trong mạng thế này?
Tiếng cười của An Mộc vừa bật ra, điện thoại lại có tin nhắn:”Gửi tin nhắn màu!”
“Chú út, anh sẽ không có ý kiến gì chứ!