Ông Trăm Tuổi Trèo Qua Cửa Sổ Và Biến Mất

Chương 11

1945-1947
Cố gắng hết sức để tỉnh táo lại trong một giây sau khi đã quất hết một chai tequila, đó là những gì Phó Tổng thống Harry S. Truman đã làm. Sự ra đi đột ngột của Tổng thống Roosevelt có nghĩa là tất nhiên, phó Tổng thống phải bỏ bữa ăn tối dễ chịu với Allan và ra lệnh đi ngay lập tức đến Washington và Nhà Trắng. Allan bị bỏ lại ở nhà hàng và phải tranh luận mất một lúc với trưởng nhóm bồi bàn để khỏi phải tự trả hóa đơn. Cuối cùng, trưởng nhóm bồi bàn chấp nhận lập luận của Allan là Tổng thống xứng đáng được coi là tài sản tín chấp và dù sao anh ta cũng biết Truman đang sống ở đâu.

Allan đi bộ trở lại căn cứ quân sự và tiếp tục nhiệm vụ của mình như một trợ lý cho các nhà vật lý, nhà toán học và các nhà hóa học quan trọng nhất của Mỹ mặc dù bây giờ họ cảm thấy khá lúng túng trước sự có mặt của Allan. Bầu không khí có một chút kỳ quặc và sau một vài tuần Allan nghĩ rằng đã đến lúc ra đi. Một cuộc trò chuyện điện thoại từ Washington gọi cho ông Karlsson đã giải quyết vấn đề đó:

Hi, Allan, Harry đây.

Harry nào?

Truman, Allan. Harry S.Truman. Tổng thống, đồ chết tiệt!

A, hay quá! Chúng ta đã có một bữa tối rất ngon lành, ngài Tổng thống, cảm ơn ông. Tôi hy vọng ông không ngồi ở buồng lái trên chuyến bay về nhà chứ?

Không, tổng thống đã không làm điều đó. Dù tình hình nghiêm trọng, ông đã lịm đi trên ghế sofa trong chiếc Air Force 2 và chỉ tỉnh dậy khi nó hạ cánh năm tiếng sau đó. Nhưng bây giờ, tình hình là thế này, Harry Truman có một số thứ phải lo, thừa hưởng từ người tiền nhiệm của mình, và một trong những thứ tổng thống cần có lẽ là sự giúp đỡ của Allan, nếu Allan nghĩ rằng có thể?

Allan chắc chắn là có, và sáng hôm sau, ông rời khỏi căn cứ Los Alamos lần cuối cùng.

**

Phòng Bầu dục có hình bầu dục đúng như Allan đã tưởng tượng. Và bây giờ ông đang ngồi ở đó, đối diện với bạn nhậu của mình từ Los Alamos, lắng nghe những gì ông ta nói.

Chuyện là Tổng thống gặp rắc rối với một người phụ nữ mà ông – vì lý do chính trị – không thể bỏ qua. Tên bà ta là Tống Mỹ Linh. Có lẽ Allan đã nghe nói về bà ta rồi? Chưa à?

Thôi được, dù sao, bà ta là vợ của Tưởng Giới Thạch, nhà lãnh đạo Quốc Dân Đảng ở Trung Quốc. Bà cực kỳ xinh đẹp, được giáo dục ở Mỹ, là bạn thân của bà Roosevelt, bà đã thu hút hàng ngàn người nghe ở bất cứ nơi nào mình xuất hiện, và thậm chí đã có một bài phát biểu trước Quốc hội. Và bây giờ bà ta gần như theo đuổi Tổng thống Truman đến chết để đảm bảo rằng ông sẽ thực hiện lời hứa miệng mà bà đã buộc Tổng thống Roosevalt tuyên bố về đấu tranh chống chủ nghĩa cộng sản.

Tôi có thể đoán rằng nó lại dính tới chính trị một lần nữa, Allan nói.

Khó khăn mà tránh được nếu là Tổng thống Mỹ, Harry Truman đáp. Nhưng dù sao, tạm thời có một khoảng lắng xuống trong cuộc đối đầu giữa Quốc Dân Đảng và những người cộng sản, vì họ ít nhiều đang đánh nhau với một phe ở Mãn Châu. Nhưng chẳng bao lâu Nhật Bản sẽ rút, và rồi Trung Quốc chắc chắn sẽ lại bắt đầu đánh lẫn nhau.

Làm sao ông biết người Nhật sẽ rút? Allan hỏi.

Nếu có một người phải làm cho ra việc đó thì đó chính là ông, Truman trả lời và ngay lập tức thay đổi chủ đề.

Tổng thống tiếp tục với một báo cáo mà Allan thấy rất nhàm chán về sự phát triển

Trung Quốc. Báo cáo của tình báo cho biết những người cộng sản đang chiếm ưu thế trong cuộc nội chiến, và tại Văn phòng Cục Chiến lược, họ đã chất vấn chiến lược quân sự của Tưởng Giới Thạch. Rõ ràng rằng Tưởng Giới Thạch đang tập trung vào việc nắm giữ các tỉnh thành, trong khi để mở khu vực nông thôn cho cộng sản tuyên truyền. Mao Trạch Đông, lãnh tụ cộng sản, sẽ sớm bị người Mỹ loại bỏ nhưng có một nguy cơ rõ ràng rằng những ý tưởng của ông ta có thể bám rễ trong nhân dân. Thậm chí vợ của Tưởng Giới Thạch, Tống Mỹ Linh đang rất bực dọc nhận thấy phải làm cái gì đó. Bà thậm chí còn có một phòng tuyến quân sự dự bị, song song với tuyến của chồng.

Tổng thống tiếp tục mô tả các tuyến song song, nhưng Allan đã ngừng lắng nghe. Thay vào đó, ông lơ đãng nhìn quanh quẩn trong Phòng Bầu dục, nghĩ xem liệu các tấm kính cửa sổ có chống đạn không, cánh cửa bên trái có thể dẫn đi đâu, tấm thảm khổng lồ này mà phải giặt thì chắc là không dễ dàng… Cuối cùng, ông đã ngắt lời trước khi bắt đầu bị tổng thống hỏi để kiểm tra Allan đã hiểu chưa.

Xin lỗi, Harry, nhưng ông muốn tôi làm gì nào?

Phải, như tôi đã nói, đó là việc ngăn chặn phong trào cộng sản tự do phát triển ở khu vực nông thôn…

Thế ông muốn tôi làm gì?

Tống Mỹ Linh đang đòi Mỹ tăng hỗ trợ vũ khí, và bây giờ bà ta còn muốn trang thiết bị hơn là chỗ đã được ta cung cấp.

Thế ông muốn tôi làm gì?

Khi Allan hỏi đến lần thứ ba, tổng thống trở nên im lặng, lấy hơi một lần nữa trước khi tiếp tục. Rồi ông nói:

Tôi muốn ông đi đến Trung Quốc và làm nổ tung các cây cầu.

Thế sao ông không nói thẳng ra luôn? Allan nói, mặt sáng lên.

Càng nhiều cầu càng tốt, gắng hết sức phá bỏ thật nhiều con đường cộng sản…

Được thấy một đất nước mới cũng hay, Allan nói.

Tôi muốn ông đào tạo cho người của Tống Mỹ Linh kỹ thuật nổ cầu và ….

Khi nào tôi sẽ đi?

**

Allan đương nhiên là một chuyên gia chất nổ, và đã nhanh chóng trong cơn say kết bạn với tổng thống tương lai của nước Mỹ, nhưng ông cũng vẫn là người Thụy Điển. Nếu Allan có một tí chút nào quan tâm đến trò chơi chính trị, có lẽ ông đã chất vấn tổng thống lý do tại sao chính mình được chọn cho nhiệm vụ này. Thực tế là tổng thống đã sẵn sàng để trả lời câu hỏi đó, và nếu được hỏi, ông sẽ nói thật rằng Hoa Kỳ không thể hỗ trợ hai dự án quân sự song song và có lẽ mâu thuẫn nhau ở Trung Quốc. Về mặt chính thức, họ hỗ trợ Tưởng Giới Thạch và Quốc Dân Đảng của ông ta. Bây giờ họ lặng lẽ ủng hộ thêm nguyên một tàu đầy thiết bị để làm nổ cầu trên một quy mô lớn, theo đòi hỏi và thúc giục của vợ Tưởng Giới Thạch, bà Tống Mỹ Linh xinh đẹp, nửa Mỹ hóa, nửa rắn (tổng thống nghĩ thế). Điều tồi tệ nhất là Truman không thể gạt bỏ được bất cứ điều gì mà Tống Mỹ Linh và bà Eleanor[9] đã thỏa thuận với nhau trong lúc uống trà.

Có trời mà giúp được – thật là một mớ bòng bong! Nhưng bây giờ tất cả những gì tổng thống phải làm là giới thiệu Allan Karlsson và Tống Mỹ Linh với nhau, thế là theo tổng thống, vấn đề đã được giải quyết xong.

Bước kế tiếp trong chương trình nghị sự của ông chỉ là hình thức, vì ông đã quyết định trong đầu rồi. Dù sao, ông cũng không cần phải nhấn cái nút đó. Trên một hòn đảo phía đông của Philippines, phi hành đoàn B52 đang đợi lệnh ra quân của tổng thống. Tất cả đã được kiểm tra. Không gì có thể sai trật.

Hôm sau là ngày mùng sáu tháng Tám năm 1945.

**

Allan Karlsson chưa kịp vui về điều mới mẻ sắp xảy ra trong cuộc sống của mình thì đã xìu ngay khi gặp Tống Mỹ Linh lần đầu tiên. Allan đã được hướng dẫn gọi cho bà ta từ một phòng khách sạn ở Washington. Sau khi cố gắng thương lượng để đi qua mấy hàng vệ sĩ, ông đứng ở trước mặt bà ta, chìa tay ra nói:

– Chào bà, tôi là Allan Karlsson.

Tống Mỹ Linh không bắt tay ông. Thay vào đó, bà chỉ vào chiếc ghế bành gần đó.

– Ngồi xuống! Tống Mỹ Linh nói.

Những năm qua, Allan đã bị cáo buộc là đủ thứ, từ điên đến phát xít, nhưng không bao giờ là một con chó. Ông định chỉ trích giọng điệu không phù hợp của bà ta, nhưng cuối cùng lại thôi mà để tâm xem cái gì sẽ xảy ra. Thêm nữa, chiếc ghế bành trông rất thoải mái.

Khi Allan ngồi xuống, Tống Mỹ Linh bắt đầu một thứ mà Allan cực kỳ ác cảm, đó là giải thích chính trị. Bà ta nhắc tới Tổng thống Roosevelt là người đứng sau toàn bộ chuyện này, và Allan thấy quái gở, vì chắc chắn là khó có thể lãnh đạo hoạt động quân sự từ thế giới bên kia?

Tống Mỹ Linh nói về tầm quan trọng của việc đặt một dấu chấm hết cho cộng sản, ngăn chặn gã hề Mao Trạch Đông rải chất độc chính trị của mình từ tỉnh này đến tỉnh kia, và rằng – Allan lấy làm lạ – Tưởng Giới Thạch không hiểu tí gì về việc này.

– Tình cảm giữa hai ông bà thực sự thế nào rồi? Allan hỏi.

Tống Mỹ Linh nhắc Allan rằng vấn đề đó không liên quan gì đến một người tầm thường như ông. Tổng thống Roosevelt đã chỉ định Karlsson dưới sự chỉ huy trực tiếp của bà trong chiến dịch này, và từ bây giờ ông chỉ nên trả lời khi được hỏi, nếu không thì im miệng.

Allan không tức giận, có vẻ như ông không có khả năng đó, nhưng bây giờ ít nhất thì ông đã trả lời bà ta.

– Điều cuối cùng tôi nghe nói về Roosevelt là ông ấy đã chết, và nếu có gì thay đổi thì nó đã được lên báo. Bản thân tôi làm điều này vì Tổng thống Truman đã yêu cầu tôi. Nhưng nếu quý bà cứ tiếp tục giận dữ thì tôi cũng chẳng bận tâm. Tôi luôn có thể thăm Trung Quốc vào dịp khác, và tôi đã làm nổ nhiều cầu hơn cần thiết rồi.

Tống Mỹ Linh chưa từng gặp ai dám chống đối bà, kể từ khi mẹ bà cố gắng ngăn cản con gái lấy một Phật tử, và đó là nhiều năm trước đây. Thêm nữa, mẹ bà sau đó đã phải xin lỗi vì điều này, bởi vì chính cuộc hôn nhân đó đã đưa thẳng cô con gái bà lên đỉnh cao.

Giờ thì Tống Mỹ Linh phải ngừng lại và suy nghĩ. Rõ ràng là bà đã đánh giá sai tình hình. Cho đến nay, người Mỹ nào cũng run lên khi cô nhắc tên bạn bè mình là Tổng thống Roosevelt và Đệ nhất Phu nhân. Nhưng bà phải đối phó với gã này thế nào nếu không theo cách giống như với mọi người khác? Gã bất lực Truman kia đã gửi cho bà thằng cha nào đây?

Tống Mỹ Linh tất nhiên không phải là một người sẽ kết thân với bất kỳ ai, nhưng quyết tâm của bà thì quan trọng hơn nguyên tắc. Vì vậy, bà đã thay đổi chiến thuật:

Tôi nghĩ rằng chúng ta đã quên giới thiệu bản thân, bà nói, và giơ tay ra theo kiểu phương Tây. Nhưng muộn còn hơn không.

Allan không phải là người thù dai. Ông nắm lấy tay bà chìa ra và mỉm cười khoan dung. Nhưng nói chung, ông không đồng ý là muộn còn hơn không. Ví dụ như bố ông đã trở thành người ủng hộ trung thành của Sa hoàng Nikolai một ngày trước Cách mạng Nga.

**

Chỉ hai ngày sau, Allan đã bay tới Los Angeles cùng với Tống Mỹ Linh và 20 vệ sĩ cá nhân của bà. Ở đó có con tàu chờ sẵn, đưa họ và chỗ thuốc nổ đến Thượng Hải.

Allan biết mình sẽ không thể tránh mặt Tống Mỹ Linh trong suốt cuộc hành trình dài trên biển Thái Bình Dương – đơn giản là tàu không đủ lớn. Vì vậy, ông tự nhủ thôi đừng cố gắng, và chấp nhận một ghế thường trực tại bàn của thuyền trưởng trong bữa ăn mỗi tối. Được cái thức ăn ngon, nhưng bất tiện là Allan và thuyền trưởng không được ngồi riêng mà còn có cả Tống Mỹ Linh, người dường như không có khả năng nói chuyện về bất cứ điều gì, ngoài chính trị.

Nói một cách trung thực thì còn có một bất lợi khác nữa, đó là phải uống rượu chuối màu xanh thay vì vodka. Allan chấp nhận những gì mình được phục vụ nhưng ông nghĩ rằng đó là lần đầu tiên mình uống một thứ gì đó mà đúng là nuốt không trôi. Thức uống có cồn nên trôi xuống cổ họng vào bụng càng nhanh càng tốt, tốt nhất là không giữ nó trong vào vòm miệng.

Nhưng Tống Mỹ Linh thích hương vị của thứ rượu đó và buổi tối càng uống nhiều thì bà ta càng lải nhải bất tận về chính trị.

Trong các bữa tối trên Thái Bình Dương, Allan khá vô tình biết được, ví dụ, gã hề Mao Trạch Đông và quân cộng sản rất có thể giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh dân sự và kết quả như vậy về cơ bản là tại Tưởng Giới Thạch. Chồng của Tống Mỹ Linh không đủ năng lực lãnh đạo. Chưa hết, lúc này đây, ông còn tham gia đàm phán hòa bình với Mao Trạch Đông ở Trùng Khánh, thành phố phía nam của Trung Quốc. Liệu ông Karlsson và thuyền trưởng đã nghe điều gì ngu ngốc như vậy chưa? Đàm phán với một tên cộng sản? Nó sẽ chẳng dẫn đi đến đâu cả!

Tống Mỹ Linh chắc chắn rằng các cuộc đàm phán sẽ thất bại.

Báo cáo tình báo của bà cũng tiết lộ rằng một lực lượng quân cộng sản đáng kể đang phục sẵn chờ lãnh tụ Mao ở các vùng núi hiểm trở tỉnh Tứ Xuyên cách đó không xa. Các đặc vụ do chính Tống Mỹ Linh tự tay tuyển chọn đã cho rằng, tương tự như ý kiến của chính Tống Mỹ Linh, gã hề và đội quân của gã sau đó sẽ di chuyển về phía đông bắc, hướng tới Thiểm Tây và Hà Nam, trong chiến dịch tuyên truyền ghê tởm của chúng trên toàn quốc.

Allan giữ im lặng tuyệt đối để những giải thích chính trị trong buổi tối không dài hơn cần thiết, nhưng thuyền trưởng quá sức lịch sự cứ hỏi hết câu này đến câu khác trong khi liên tục rót đầy ly của bà ta thứ rượu chuối màu xanh lá cây ngòn ngọt.

Thuyền trưởng hỏi Mao Trạch Đông thực sự đáng sợ đến mức nào? Dù sao thì Quốc Dân Đảng đã có Mỹ chống lưng và, như thuyền trưởng hiểu thì nó siêu mạnh về quân sự.

Câu hỏi đó khiến buổi tối thống khổ kéo dài thêm gần một giờ. Tống Mỹ Linh giải thích rằng vấn đề nguy hiểm là ở chỗ chồng bà về phẩm chất lãnh đạo thì chỉ thông minh và lôi cuốn ngang một con bò. Tưởng Giới Thạch đã hoàn toàn hiểu lầm về việc ai là người kiểm soát các thành phố.

Với dự án hỗ trợ nho nhỏ của bà cùng với Allan và một số vệ sĩ, Tống Mỹ Linh không có ý định chiến đấu với Mao, làm sao mà bà làm được? Hai mươi người đàn ông vũ trang sơ sài, cộng thêm ông Karlsson là 21, chống lại cả một đội quân hùng mạnh ở miền núi Tứ Xuyên… không, họ nên tính chuyện khác thì hơn.

Thay vào đó, kế hoạch là bước đầu ngăn chặn gã hề tự do vận động, gây ra những khó khăn bất tận cho quân cộng sản trong việc di chuyển quanh vùng, và bước tiếp theo là giúp ông chồng tội nghiệp của bà hiểu được rằng bây giờ ông phải nắm bắt cơ hội đưa các lực lượng của mình vào khu vực nông thôn và khiến người dân Trung Quốc thấy rõ Quốc Dân Đảng là cần thiết để bảo vệ họ khỏi cộng sản, chứ không phải ngược lại. Tống Mỹ Linh, cũng giống như gã hề, rất hiểu những gì mà Tưởng Giới Thạch cho đến giờ vẫn chưa chịu hiểu – tức là lãnh đạo một đất nước sẽ dễ dàng hơn nếu được cả đất nước ủng hộ.

Tất nhiên, đôi khi cả mèo mù cũng vớ được cá rán, và rất may là Tưởng Giới Thạch đã mời đối thủ của mình đến đàm phán hòa bình ở Trùng Khánh, phần phía tây nam của đất nước. Bởi vì với một chút may mắn, sau khi cuộc đàm phán thất bại, gã hề và quân của gã sẽ có mặt ở phía nam của sông Dương Tử vào đúng lúc các vệ sĩ của bà và Karlsson đến hiện trường. Và đấy là thời điểm mà Karlsson làm nổ tung các cây cầu! Và trong một thời gian dài, gã hề sẽ bị đẩy lên vùng núi nửa đường tới Tây Tạng.

Nhưng có thể hắn lại ở phía khác của con sông, nếu thế chúng ta chỉ đơn giản là tạo nhóm khác. Có 5.000 con sông ở Trung Quốc, do đó, gã ăn bám đó đi bất cứ nơi nào cũng sẽ gặp một con sông trên đường đi của mình.

Một gã hề và ăn bám, Allan nghĩ, đánh nhau với một kẻ hèn nhát, bất lực, có trí thông minh của một con bò. Và ở giữa là một con rắn say rượu chuối xanh.

Chắc chắn sẽ rất thú vị để xem điều gì sẽ xảy ra, Allan nói chân thành. Nhân tiện, thật không phải lúc lắm, thuyền trưởng ơi, nhưng liệu ông có tí rượu vodka nào để tráng chỗ rượu ngọt này không?

Không, không may là thuyền trưởng không có vodka. Nhưng có rất nhiều thứ khác nếu ông Karlsson muốn nếm: rượu cam quýt, rượu kem, rượu bạc hà …

Thật không phải lúc nhưng, Allan hỏi, ông nghĩ khi nào chúng ta sẽ đến Thượng Hải?

**

Sông Dương Tử không phải là một con sông tầm thường. Nó trải dài hàng ngàn dặm và có nơi rộng tới vài dặm. Một tuyến đường nội địa đủ sâu cho tàu hàng ngàn tấn.

Nó rất đẹp, chảy quanh co qua lãnh thổ Trung Quốc, qua thành phố, những cánh đồng và giữa các vách đá dựng đứng.

Allan Karlsson và hai mươi vệ sĩ của Tống Mỹ Linh đã sử dụng một chiếc thuyền đường sông để đi Tứ Xuyên, với mục đích gây khó khăn cho gã cộng sản mới nổi Mao Trạch Đông. Cuộc hành trình bắt đầu vào ngày 12 Tháng Mười 1945, hai ngày sau khi các đàm phán hòa bình đã thực sự thất bại.

Hành trình không được nhanh chóng lắm, bởi vì hai mươi vệ sĩ muốn vui vẻ mỗi khi thuyền cập cảng mới (khi mèo đã lỉnh đến nhà nghỉ mùa hè an toàn bên ngoài Đài Bắc thì lũ chuột nhảy múa trên bàn). Có rất nhiều điểm dừng. Đầu tiên là Nam Kinh, sau đó tới Vu Hồ, An Khánh, Cửu Giang, Vũ Hán, Nhạc Dương, Nghi Đô, Phụng Tiết, Vạn Huyện, Trùng Khánh và Lô Châu. Ở đâu cũng say xỉn, gái gú và thiếu đạo đức.

Sống kiểu đó rất tốn kém, hai mươi vệ sĩ của Tống Mỹ Linh đã nghĩ ra một thứ thuế mới. Nông dân muốn dỡ hàng của mình ở cảng phải trả một khoản phí năm tệ, hoặc là biến. Kẻ nào phàn nàn bị bắn.

Tiền thuế ngay lập tức được tiêu thụ trong khu đen tối nhất của thành phố, rất gần bến cảng. Allan thấy rằng nếu Tống Mỹ Linh nghĩ rằng lôi kéo dân chúng đứng về phía mình là quan trọng thì có lẽ đây là dịp bà ta nên nói điều đó với thuộc hạ thân tín của mình. Nhưng ơn trời, đấy là vấn đề của bà ta, không phải của Allan.

Phải mất hai tháng đi thuyền trên sông, Allan và hai mươi vệ sĩ mới đến tỉnh Tứ

Xuyên, và lúc đó quân của Mao Trạch Đông đã lên phía bắc từ lâu. Họ đã không lẻn qua đường núi, mà đi xuống thung lũng và chiến đấu với quân Quốc Dân Đảng đã được cắm lại để bảo vệ thành phố Nghi Tân.

Nghi Tân đang sắp rơi vào tay cộng sản. 3.500 binh sĩ Quốc Dân Đảng đã thiệt mạng trong trận chiến, ít nhất 2.500 người trong số đó quá say để chiến đấu. Trong khi đó, chỉ có 300 quân cộng sản chết, có lẽ là nhờ tỉnh táo.

Cuộc chiến ở Nghi Tân tuy thế lại kết thúc với thắng lợi về phe Quốc Dân Đảng, bởi vì trong số 50 tên cộng sản bị bắt có một viên kim cương. 49 tù nhân kia có thể đơn giản bắn bỏ và đẩy xuống mồ, nhưng số 50! Chà! Số 50 không ai khác chính là Giang Thanh xinh đẹp, nữ diễn viên đã trở thành người cộng sản Mác-Lê và hơn hết – thành vợ ba của Mao Trạch Đông.

**

Một cuộc hội đàm ngay lập tức diễn ra giữa bộ tư lệnh Quốc Dân Đảng ở Nghi Tân và những vệ sĩ của Tống Mỹ Linh. Cuộc tranh luận là về việc ai sẽ có trách nhiệm với “siêu sao” tù nhân Giang Thanh. Chỉ huy bộ tư lệnh cho đến lúc này chỉ giam giữ bà ta, đợi thuyền chở vệ sĩ của Tống Mỹ Linh tới. Ông ta đã không dám làm khác vì Tống Mỹ Linh có thể ở trên tàu. Và với bà ta thì đừng có tranh luận gì.

Nhưng hóa ra Tống Mỹ Linh đang ở Đài Bắc, nên chỉ huy bộ tư lệnh thấy vấn đề rất đơn giản. Đầu tiên là hãm hiếp Giang Thanh một cách tàn bạo nhất và sau đó, nếu bà ta vẫn còn sống thì bắn bỏ.

Các vệ sĩ của Tống Mỹ Linh thực ra chẳng có gì để phản đối chuyện hãm hiếp, mà còn muốn đích thân hiếp giúp, nhưng Giang Thanh tuyệt đối không nên chết vì chuyện đó. Bà ta nên được đưa đến chỗ Tống Mỹ Linh hoặc ít nhất là Tưởng Giới Thạch để họ quyết định. Đây là chuyện chính trị đại sự, các binh sĩ đầy kinh nghiệm quốc tế cao giọng giải thích cho chỉ huy bộ tư lệnh ở Nghi Tân.

Vị chỉ huy không dám làm gì khác hơn là nghe lời và chua chát hứa sẽ bàn giao viên kim cương của mình ngay chiều hôm đó. Hội nghị tan và cánh vệ sĩ đã quyết định ăn mừng chiến thắng của họ bằng một trận chè chén lu bù. Thử tưởng tượng xem họ sẽ được vui vẻ thế nào với viên kim cương trong suốt cuộc hành trình!

Cuộc đàm phán cuối cùng đã được thực hiện trên boong con tàu đường sông mà Allan và đám lính đi ra biển. Allan kinh ngạc vì ông hiểu hầu hết những gì được nói. Trong khi những người lính giải khuây ở các thành phố khác nhau, Allan đã ngồi ở sàn tàu với An Minh, cậu bé nhếch nhác dễ thương có tài năng sư phạm đáng kể. Trong hai tháng, An Minh đã giúp Allan gần như có thể tự xoay xở bằng tiếng Trung Quốc (đặc biệt là nói tục và chửi thề).

**

Từ lúc còn bé, Allan đã được dạy phải nghi ngờ người nào không uống rượu khi có dịp. Lúc Allan chưa đầy sáu tuổi, cha ông đã đặt tay lên bờ vai nhỏ của cậu bé và nói:

Hãy cẩn thận với các linh mục, con trai ạ. Và những người không uống rượu vodka. Tồi tệ nhất là các linh mục không uống rượu vodka.

Mặt khác, cha của Allan chắc chắn đã không tỉnh táo lắm khi một ngày kia đấm vỡ mặt một du khách vô tội, vì thế mà ông đã lập tức bị sa thải khỏi Đường sắt Quốc gia. Điều này khiến mẹ của Allan lại có cái để dạy khôn cho con trai mình:

Hãy cảnh giác với rượu chè, Allan ạ. Lẽ ra mẹ đã phải làm thế.

Cậu bé lớn lên và thêm ý kiến riêng của mình vào những lời khuyên nhận được từ cha mẹ. Linh mục và các chính trị gia đều xấu, Allan giờ đây nghĩ, dù là cộng sản, phát xít, tư bản hay gì gì đi nữa cũng thế cả. Tuy nhiên ông đồng ý với cha mình là người đáng tin cậy không uống nước ép trái cây. Và ông đồng ý với mẹ mình là nên cư xử thận trọng, nhất là khi phần say rượu mất khôn.

Nói một cách thực tế là Allan trong chuyến hành trình đường sông đã không còn quan tâm đến việc giúp đỡ Tống Mỹ Linh và 20 lính say rượu (đúng ra chỉ còn 19 vì một người đã rơi xuống biển và chết đuối). Ông cũng không muốn ở đó lúc những người lính hãm hiếp tù nhân đang bị nhốt dưới boong, dù bà ta là người cộng sản hay không và kết hôn với ai.

Vì vậy, Allan đã quyết định rời bỏ con tàu và đưa tù nhân dưới boong đi với mình. Ông nói với cậu bé nhếch nhác bạn mình về quyết định đó và khiêm tốn hỏi An Minh có thể giúp những kẻ bỏ trốn một số thực phẩm cho chuyến đào tẩu.

An Minh đồng ý với điều kiện là cả cậu cũng có thể đi theo.

Mười tám trong số 19 vệ sĩ của Tống Mỹ Linh cùng với đầu bếp của tàu và thuyền trưởng đang giải sầu trong khu ăn chơi huyện Nghi Tân. Người lính thứ mười chín, kém may mắn nhất, ngồi cau có ngoài cánh cửa ra cầu thang xuống nhà tù của Giang Thanh dưới boong.

Allan ngồi xuống trò chuyện với tên bảo vệ, và rủ rê uống với nhau. Bảo vệ trả lời rằng hắn được giao trách nhiệm gác tù nhân quan trọng nhất nước nên không thể ngồi nhâm nhi rượu vodka gạo được.

Ồ, tôi hoàn toàn đồng ý, Allan đáp. Nhưng mà một ly thì chắc không sao đâu?

Ờ, bảo vệ đáp. Một ly chắc không hại gì.

Hai tiếng sau, Allan và tên bảo vệ đã nốc sạch một chai, trong lúc cậu bé nhếch nhác An Minh chạy tới chạy lui phục vụ đồ nhắm từ kho thực phẩm. Allan đã ngà ngà say, còn bảo vệ (say lăn xuống gầm bàn), nhưng vì không có bàn để lăn nên đã ngủ ngay trên sàn tàu.

Thế đấy, Allan nói và nhìn xuống người lính Trung Quốc bất tỉnh dưới chân mình. Đừng cố gắng uống thi với người Thụy Điển, trừ khi anh là người Phần Lan hoặc ít nhất là người Nga.

Chuyên gia bom Allan Karlsson, cậu bé nhếch nhác An Minh và Giang Thanh – phu nhân của lãnh tụ cộng sản, đầy lòng biết ơn, đã rời khỏi con tàu dưới bóng đêm che phủ và nhanh chóng lên núi, nơi Giang Thanh từng ở khá lâu cùng với của đội quân của chồng mình. Dân du mục Tây Tạng trong vùng này đều biết Giang Thanh nên nhóm người chạy trốn kiếm thức ăn không khó khăn gì ngay cả sau khi nguồn thực phẩm của An Minh đã hết. Không có gì lạ là những người Tây Tạng rất thân thiện với quân đội giải phóng nhân dân. Ai cũng biết rằng chỉ khi nào cộng sản chiến thắng

Trung Quốc, thì Tây Tạng mới chính thức được độc lập.

Tưởng của Giang Thanh là bà, Allan và An Minh nên tiến nhanh về phía bắc, trong một khu vực rộng lớn do Quốc Dân Đảng kiểm soát. Sau vài tháng đi bộ ở vùng núi, cuối cùng họ sẽ đến Tây An ở tỉnh Thiểm Tây và Giang Thanh biết rằng chồng bà sẽ ở đó, nếu họ không quá chậm trễ.

Cậu bé nhếch nhác An Minh rất mừng rỡ nghe Giang Thanh hứa rằng sau đó cậu có thể phục vụ chính Mao Chủ tịch. Cậu bé đã bí mật trở thành người cộng sản khi thấy cách các vệ sĩ cư xử, do đó, cậu thấy đổi bên và thăng tiến sự nghiệp là rất phù hợp với mình.

Tuy nhiên Allan nói rằng, chắc không có ông thì cuộc chiến đấu của phe cộng sản vẫn tốt đẹp. Vì vậy, ông nghĩ Allan nên về nhà thì hơn, Giang Thanh có đồng ý thế không?

Giang Thanh cũng nghĩ thế. Nhưng ‘nhà’ chắc chắn là Thụy Điển và nó xa xôi khủng khiếp. Ông Karlsson biết cách nào để về không?

Allan trả lời rằng thuyền hoặc máy bay là thiết thực nhất, nhưng các đại dương trên trái đất nằm ở những vị trí éo le nên phương án đi thuyền khó khả thi và Allan không nhìn thấy cái sân bay nào ở vùng núi. Thêm nữa, ông cũng chẳng có tiền để mà nói chuyện đó.

– Thế thì tôi phải đi bộ vậy, Allan nói.

**

Vị trưởng thôn đã rộng lòng đón nhận ba kẻ đào tẩu có một ông anh từng đi du lịch nhiều hơn bất kỳ ai. Ông này đã đến những nơi xa xôi như Ulan Bator ở phía bắc và Kabul ở phía tây. Thêm nữa, ông từng nhúng chân mình xuống vịnh Bengal trong chuyến đi Đông Ấn, nhưng bây giờ ông đã về làng và trưởng thôn đến nhờ ông vẽ một tấm bản đồ thế giới cho ông Karlsson tìm đường về Thụy Điển. Ông anh hứa sẽ làm và ngày hôm sau đã hoàn thành nhiệm vụ.

Chẳng cần nhiều kinh nghiệm cũng có thể nói rằng băng qua Hy Mã Lạp Sơn với tấm bản đồ thế giới tự vẽ và la bàn tự chế là một dự án táo bạo. Thực ra, Allan đã có thể đi về phía bắc của dãy núi rồi đến phía bắc hồ Aral và biển Caspi, nhưng thực tế và bản đồ tự vẽ không khớp hoàn toàn với nhau. Vì vậy, Allan tạm biệt Giang Thanh và An Minh, bắt đầu chuyến đi bộ nho nhỏ của mình, qua Tây Tạng, trên dãy Himalaya, xuyên qua Ấn Độ thuộc Anh, Afghanistan, vào Iran, Thổ Nhĩ Kỳ và sau đó đi qua châu Âu.

Sau hai tháng đi bộ, Allan phát hiện ra rằng mình đã đi nhầm sang phía bên kia núi và cách tốt nhất để sửa chữa là quay trở lại và bắt đầu lại từ đầu. Bốn tháng sau (ở phía bên kia núi) Allan bắt đầu nghĩ đi thế này chậm quá. Vì vậy, trong chợ ở một ngôi làng miền núi, ông gắng hết sức mặc cả một con lạc đà, với vốn tiếng Trung và các ký hiệu mà ông biết. Allan và người bán lạc đà cuối cùng đi đến thỏa thuận sau khi người bán buộc phải chấp nhận rằng con gái mình không được bán kèm.

Thực ra Allan cũng thèm lấy cả cô con gái lắm. Không hẳn là để giao phối, bởi vì ông không còn bản năng nào sót lại theo hướng đó. Chúng đã nằm lại ở phòng mổ của Giáo sư Lundborg mất rồi. Nhưng ông muốn đồng hành với cô gái. Cuộc sống trên cao nguyên Tây Tạng lắm khi cũng cô đơn.

Nhưng vì cô con gái không biết nói gì ngoài phương ngữ Tây Tạng-Miến Điện đơn điệu mà Allan nghe không hiểu lấy một từ, ông nghĩ rằng về khoản kích thích trí tuệ, mình cũng có thể nói chuyện với con lạc đà. Thêm nữa, nhỡ ra cô con gái lại hi vọng sẽ có cả tình dục như thỏa thuận. Trong cách cô nhìn ông có cái gì đó khiến Allan tin là đúng thế.

Vì vậy, thành ra sau hai tháng cô đơn nữa, lắc lư trên lưng lạc đà, Allan gặp ba người lạ cũng cưỡi lạc đà. Allan chào đón họ bằng mọi thứ tiếng mình biết: Trung Quốc, Tây Ban Nha, Anh và Thụy Điển. May mắn thay, một trong số đó có tác dụng, và đó là tiếng Anh.

Một trong ba người hỏi Allan là ai và đang đi đâu. Allan đáp ông đang trên đường về nhà mình ở Thụy Điển. Mấy người đàn ông trố mắt nhìn Allan. Ông sẽ cưỡi lạc đà suốt dọc đường đến Bắc Âu ư?

– Có một chặng dừng nhỏ khi tàu qua Öresund, Allan đáp.

Ba người đàn ông không biết Öresund là gì vì vậy Allan nói với họ rằng đó là nơi biển Baltic gặp Đại Tây Dương. Sau khi xác định chắc chắn rằng Allan không trung thành với gã vua Iran, đầy tớ của Anh-Mỹ, họ mời ông đi cùng.

Ba người đàn ông kể với ông rằng họ đã quen nhau tại trường đại học ở Teheran, nơi họ học tiếng Anh. Trái ngược với các sinh viên khác trong lớp, họ đã không chọn ngôn ngữ này để có thể dễ dàng chạy việc vặt cho các nhà chức trách Anh. Học xong ngoại ngữ, họ đã qua hai năm cận kề với nguồn cảm hứng cộng sản Mao Trạch Đông, và giờ đang trên đường về nhà ở Iran.

Chúng tôi theo chủ nghĩa Mác, một trong ba người đàn ông nói. Chúng tôi đang theo đuổi cuộc đấu tranh vì công nhân quốc tế, nhân danh công nhân, chúng ta sẽ thực hiện một cuộc cách mạng xã hội ở Iran và trên toàn thế giới, chúng ta sẽ xây dựng một xã hội dựa trên sự bình đẳng kinh tế và xã hội cho tất cả mọi người, và trên nhận thức về khả năng cá nhân của mỗi người; làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu.

Chà, thế bây giờ, Allan hỏi. Các cậu may ra có tí vodka nào để chia sẻ không? Họ có. Cái chai được chuyển từ con lạc đà này sang con lạc đà kia và Allan lập tức cảm thấy cuộc hành trình bắt đầu dễ chịu hẳn.

Mười một tháng sau đó, bốn người đàn ông đã cứu sống lẫn nhau ít nhất ba lần. Họ đã cùng nhau sống sót dưới tuyết lở, cướp biển, giá lạnh khủng khiếp và đợt đói triền miên. Hai con lạc đà đã chết, con thứ ba bị mổ thịt để ăn, và con thứ tư để hối lộ một công chức hải quan Afghanistan cho họ nhập cảnh vào nước này thay vì bị bắt.

Allan chưa bao giờ tưởng tượng rằng vượt qua dãy Hy Mã Lạp Sơn là chuyện dễ dàng.

Sau này, ông vẫn nghĩ rằng mình may mắn được đi cùng với những người cộng sản Iran dễ chịu, bởi vì một mình vật lộn với những cơn bão cát ở thung lũng và các dòng sông, lũ lụt, nhiệt độ -40 độ C ở trên núi thì không dễ dàng gì. Phải, có lẽ ông đã quen với cái lạnh buốt cóng mà mình đã trải qua trong những mùa đông Thụy Điển. Nhóm đã cắm trại ở độ cao 2.000 mét để chờ mùa đông 1946-1947 kết thúc.

Ba người cộng sản tất nhiên đã cố gắng lôi kéo Allan tham gia cuộc đấu tranh của họ, đặc biệt là sau khi họ phát hiện ra rằng ông là một tay thiện nghệ về chất nổ và các loại tương tự. Allan đáp rằng ông chúc họ may mắn, nhưng về phần mình, ông phải về quê và chăm nom ngôi nhà của mình ở Yxhult. Trong lúc nói vội, Allan quên rằng mười tám năm trước, mình đã cho nổ tung ngôi nhà vừa nhắc đến.

Cuối cùng, những người đàn ông đã thôi không cố gắng thuyết phục Allan về chính nghĩa đúng đắn của mình, và chấp nhận ông là một đồng chí tốt, hơn nữa, là một người đàn ông không hé môi phàn nàn về tuyết. Vị trí của Allan càng được củng cố hơn khi, trong lúc cả nhóm đang chờ thời tiết tốt lên và chẳng có gì làm, ông đã tìm ra cách chưng cất rượu mạnh từ sữa dê. Những người cộng sản không thể hiểu ông làm nổi bằng cách nào, nhưng kết quả cuối cùng rất thuyết phục, nhờ thế mọi thứ trở nên ấm áp hơn một chút và đỡ nhàm chán.

Vào mùa xuân năm 1947, cuối cùng họ đã băng qua phía nam của dãy núi cao nhất thế giới. Càng gần đến biên giới Iran, những người cộng sản càng háo hức nói về tương lai của Iran. Đã đến lúc đuổi bọn nước ngoài ra khỏi đất nước vĩnh viễn. Bọn Anh đã ủng hộ tên vua tham nhũng trong nhiều năm, và thế đủ tệ lắm rồi. Nhưng khi rốt cuộc chính nhà vua cũng mệt mỏi vì phải làm chó cảnh cho chúng và bắt đầu phản đối, thì bọn Anh chỉ đơn giản là nhấc ông ta khỏi ngai vàng và đưa con trai ông ta lên thay thế. Allan có thể so sánh chuyện này với quan hệ giữa Tống Mỹ Linh và Tưởng Giới Thạch. Ông nghĩ rằng họ có quan hệ gia đình thật kỳ cục trong thế giới rộng lớn này.

Người con trai rõ ràng dễ mua chuộc hơn ông bố, và giờ thì bọn Anh và Mỹ kiểm soát dầu của Iran.

Theo gương Mao Trạch Đông, những người cộng sản Iran bây giờ sẽ chấm dứt chuyện này. Rắc rối là những người cộng sản khác của Iran lại có khuynh hướng nghiêng theo Liên bang Xô Viết của Stalin, và có rất nhiều yếu tố cách mạng pha trộn tôn giáo rất khó chịu.

– Hay nhỉ, Allan nói, và có nghĩa là ngược lại.

Ông được đáp lại bằng một bản tuyên ngôn Mácxít về chủ đề còn thú vị hơn! Bộ ba, nói ngắn gọn, sẽ chiến thắng hay là chết!

Ngay ngày hôm sau, hóa ra tình huống sau đã xảy ra, bởi vì bốn người bạn vừa đặt chân trên đất Iran thì đã bị bắt giữ bởi một nhóm tuần tra biên giới tình cờ đi qua. Ba người cộng sản không may có một bản sao của Tuyên ngôn Cộng sản (lại bằng tiếng Ba Tư), và họ bị bắn tại chỗ. Allan sống sót bởi vì ông chẳng mang theo chữ nghĩa gì. Thêm nữa, trông ông có vẻ là người nước ngoài và cần được điều tra thêm.

Với nòng súng trường dí ở lưng, Allan ngả mũ cảm ơn ba người cộng sản bị bắn đã đồng hành với mình qua dãy Himalaya. Allan nghĩ mình sẽ không bao giờ quen nổi với chuyện những người ông vừa kết bạn đều chết ngay trước mắt mình.

Allan chẳng có thời gian dài để thương tiếc. Thay vào đó, tay trói sau lưng, ông bị quẳng vào thùng sau của xe tải. Mũi dúi trong chăn, ông yêu cầu bằng tiếng Anh được đưa đến Đại sứ quán Thụy Điển tại Teheran, hoặc đến sứ quán Mỹ nếu Thụy Điển không có đại diện nào trong thành phố.

– Khafe sho! là câu trả lời, bằng giọng điệu đe dọa.

Allan không hiểu, nhưng dù sao ông cũng rõ. Có lẽ sẽ không hại gì nếu ông ngậm miệng một thời gian.

**

phía bên kia của địa cầu, tại Washington D.C., Tổng thống Harry Truman có vấn đề riêng của mình. Đã sắp tới thời gian bầu cử ở Mỹ, và giành đúng vị trí là rất quan trọng. Câu hỏi chiến lược lớn nhất là ông phải làm thế nào để lấy lòng người da đen ở miền nam.

Phải cân bằng trên cả hai mặt, một mặt thì tỏ ra cởi mở, nhưng mặt khác lại không được quá nhu nhược. Đó là cách để giữ được tín nhiệm.

Còn trên trường thế giới, ông đối phó với Stalin. Tuy nhiên, với trường hợp này, ông không sẵn sàng thỏa hiệp. Stalin đã có thể lôi cuốn một vài người, nhưng không phải là Harry S. Truman.

Về mọi chuyện khác thì Trung Quốc bây giờ đã vào dĩ vãng. Stalin nâng đỡ Mao Trạch Đông, còn Truman không thể không làm như thế với Tưởng Giới Thạch. Tống Mỹ Linh cho đến nay đã có những gì bà ta muốn, nhưng bây giờ thì hết rồi. Ông tự hỏi điều gì đã xảy ra với Allan Karlsson? Anh ta thực sự là một người tốt.

**

Tưởng Giới Thạch ngày càng thất bại. Còn dự án hỗ trợ của Tống Mỹ Linh thì không thành công vì chuyên gia chất nổ chịu trách nhiệm đã biến mất, thậm chí còn đưa vợ của gã hề đi theo.

Tống Mỹ Linh đề nghị hết lần này đến lần khác để gặp Tổng thống Truman, hy vọng để có thể tự tay bóp cổ ông ta vì đã giới thiệu bà với Allan Karlsson, nhưng Truman không bao giờ có thời gian để gặp. Thay vào đó, Mỹ quay lưng lại với Quốc Dân Đảng; ở Trung Quốc, lạm phát phi mã, tham nhũng, và nạn đói đều làm lợi cho Mao Trạch Đông. Cuối cùng, Tưởng Giới Thạch, Tống Mỹ Linh và thuộc hạ đã phải chạy trốn sang Đài Loan. Trung Quốc đại lục trở thành Trung Quốc cộng sản.