Ông Là Nhân Yêu, Ông Sợ Ai ?

Chương 42: Các bà các cô nhà con vịt

Thảo luận xong xuôi thì đến lúc ra cửa lại muộn mất rồi, lão tử muốn mua gì cũng không kịp nữa. Vì vậy tôi đi với Con Vịt, định bụng để lần sau mua bù.

Nơi này cách chỗ ở của bố mẹ anh không xa, chúng tôi cùng bước đi. Lúc ấy đang tháng 1, trời đã tối, ánh đèn đường vàng nhạt chiếu lên người qua đường phủ thành bóng kéo dài.

Anh đổi áo len màu xám, áo khoác trắng. Thậm chí tôi đã quên mất lần đầu bọn tôi gặp nhau trong trò chơi như thế nào, nhưng không lâu sau, những người này lại trở thành những người quen biết dài lâu.

Đi qua ngã tư đường, dọc theo cây cầu bắc qua sông, gió thổi mặt nước lao xao, mang theo chút hơi thở lạnh lẽo đầu xuân. Tiếng người bán hàng rong bên đường xôn xao ồn ã, người đi đường vội vã mau mau.

Anh đi trước một đoạn rồi bỗng nhiên quay lại nắm tay lão tử. Năm tháng trôi qua, lão tử tưởng mặt mình không còn đỏ được nữa, thế mà khi mười ngón tay đan vào nhau, Tô Như Thị ba mươi tuổi đầu, nhiệt độ cơ thể đã nhuốm màu thời gian, vậy mà lại có lúc động lòng như thưở thanh xuân.

Vì thế trên cây cầu nhỏ lát đá trắng, trong phố xá chạng vạng sầm uất, con người ta bỗng dưng lại có cảm giác như thiên trường địa cửu.

“Đang suy nghĩ gì đấy?” – Anh cao hơn tôi nửa cái đầu, giọng nói ôn hòa, tiếng nói rơi vào tai xuyên qua những tiếng động lớn ầm ĩ trên phố. Lão tử thành thật trả lời: “Không có gì, chỉ là tự nhiên cảm thấy như đang yêu.”

Anh mím môi cười, nắm tay lão tử chặt hơn một chút: “Vậy thì chúng ta duy trì loại cảm giác này đến khi 80 tuổi nhé?”

Lão tử ngẩng đầu nhìn: “Vậy nhỡ lão tử sống đến tận 81 tuổi thì sao?”

Con Vịt: “Bóp chết!!!”

|||

Sự thực chứng minh lão tử không mang quà cáp gì là đúng.

Ở nhà bố mẹ anh còn có cả 7 bà thím, 8 bà dì, tận hai mươi mấy người!!! Con Vịt, người thân của anh có mặt còn đông đủ hơn khi chúng ta đánh thành chiến đấy…

Con Vịt kéo lão tử vào nhà, đến chỗ mấy người phụ nữ. Tôi chỉ biết mỗi mẹ Con Vịt, định chào hỏi thì có một người phụ nữ trung niên ra cầm tay lão tử, mọi người vừa gặp lão tử đều tỏ vẻ kiểu: “Nhìn kìa! Máy bay đấy!”

Bà cô này cực kỳ nhiệt tình, vội vàng cầm túi lão tử rồi treo lên. Lão tử nào dám làm phiền bà, tốt xấu gì đó cũng là người lớn tuổi. Vì thế lão tử nhanh chóng qua giúp bà, bà vui mừng cầm tay lão tử: “Tiểu Tô à, cuối cùng cô cũng được thấy ngày này!”

Mọi người hai bên trái phải đều thở hắt ra: “Chị gái, anh rể ơi, hai người giờ yên tâm được rồi…”, “Cuối cùng không cần lo lắng mãi một chuyện nữa…”, “Mỗi chuyện này thôi mà bố với mẹ tốn biết bao công sức đấy…”

Chuyện lạ cảnh lạ, đầu lão tử hiện ra một màn:

Ánh mắt trời gay gắt trên cao, ruộng đồng nứt nẻ, mạ khô, mọi người quần áo tả tơi, lập đàn cầu mưa.

Đột nhiên có một đám mây ngũ sắc xuất hiện, tiên nhạc nổi lên bốn phía, một người mang cây thánh giá sau lưng xuất hiện trước mặt mọi người. Mọi người kinh ngạc, sau đó hoan hô: “Chúa vĩ đại nhân từ của ta, cuối cùng Ngài cũng nghe được lời cầu xin của ta.”

Tôi không biết có phải các bà đang hạn gặp mưa không, thế nhưng lão tử thấy mà sợ, sợ đâm ra nghi ngờ, vì thế lão tử mượn cớ kéo Con Vịt vào WC, chất vấn: “Anh hút thuốc phiện?”

“?” – Anh mờ mịt, sau đó lắc đầu.

Lão tử nghi ngờ rõ rệt: “Từng ngồi tù?”

“??” – Anh càng mờ mịt, lắc đầu

Lão tử đen mặt: “Từng giết người?!”

Anh cốc đầu lão tử: “Nghĩ cái gì đấy?”

Vì thế đến lượt lão tử mờ mịt: “Vì sao bố mẹ anh cứ làm như anh không ai thèm lấy thế?”

Bên ngoài, mẹ anh gọi anh. Anh vỗ đầu tôi mạnh hơn, vừa đáp vừa đi ra. Lão tử dựng ngón giữa!

Cuối cùng lão tử cũng ăn xong bữa này trong ánh mắt quan sát tinh tinh của các bà các cô, trong lúc đang trò chuyện với mẹ Con Vịt thì nhận được tin nhắn của lão Thánh: Đừng quên Thế lực chiến!!!

Lão tử đưa máy cho Con Vịt, anh chỉ nhìn rồi khẽ gật đầu.

Ăn cơm xong, mẹ Con Vịt rủ lão tử trò chuyện. Đối với mọi người trong phòng, lão tử quyết tâm cười và cười, cuối cùng mẹ Con Vịt quyết định một mình nói chuyện với lão tử. Nói về thái độ, rõ là càng nói càng yêu.

Lão tử cũng bó tay. Thật ra lão tử không phải dạng người hoa gặp hoa nở, người gặp người thích đâu (mỗ gật đầu khẳng định: đúng rồi, không làm người ta ngại đã là cảm ơn trời đất). Lẽ nào đây là lý thuyết nữ chính vô địch?!

Mẹ Con Vịt hỏi lão tử rất nhiều chuyện, kiểu như ở đâu, đang làm gì, quen Con Vịt thế nào, bố mẹ làm gì. Lúc trả lời nghề nghiệp của bố mẹ, lão tử hơi do dự – nếu như mười năm trước, Tô Như Thị không bốc đồng như vậy, có phải bây giờ bố mẹ tôi cũng sẽ kéo tay Con Vịt hỏi han ân cần thế này?

Lão tử tự cười thầm mình, tiếp tục chủ đề của mẹ Con Vịt. Có những chuyện người trẻ tuổi không thể hiểu rõ được.

Bà cứ nắm tay tôi hàn huyên như vậy. Bàn tay bà có một lớp chai mỏng; có lẽ do tuổi tác nên da hơi khô, áp lên tay tôi thì có vẻ hơi thô ráp. Thật ra tôi rất có cảm tình với bà: bà và tôi tính giống nhau, có gì thì nói, cư xử thẳng thắn dứt khoát, không dài dòng.

Hơn nữa tư tưởng bà cũng tương đối tiến bộ, hợp với tôi hơn tôi nghĩ rất nhiều. Vì thế hai người cứ nói chuyện, chỉ tiếc gặp nhau muộn, bà cứ lôi kéo lão tử hận không thể kết tình chị em.

Ều, đương nhiên là không kết rồi. Con Vịt không thể lấy cô trẻ của anh được.

Sau đó thì sao? Con Vịt giục, nói tôi mới đến từ thành phố S, bận rộn làm việc một ngày đêm, nói bà để tôi về. Trước khi ra khỏi nhà, bà tháo vòng tay ngọc ra – tôi không biết nhiều về ngọc, ngọc nào trong mắt tôi thì cũng là… ngọc mà thôi.

Tôi chỉ có thể đoán đó là vòng ngọc gia truyền, mẹ Con Vịt vội vàng đeo vào cổ tay tôi, sau đó đắc ý vỗ vai tôi: “Về nghỉ ngơi trước đi, mai mẹ nấu canh cho.”

Tôi hóa đá tại chỗ. Mẹ Con Vịt, bác thật mạnh mẽ!!!

Sau đó vuốt ve cái vòng trên cổ tay mình: vòng gia truyền?

Trước khi đi, các bà thím bà cô của anh, mỗi người tặng tôi một cái khăn bông mới.

Lão tử không hiểu, Con Vịt nói rằng đây là phong tục nhà anh: khi người vợ mới ra mắt người nhà, họ hàng đều phải đưa.

Cầm một đống khăn mặt, lão tử lập tức nghĩ tới chiếc giường gấm trắng thêu đêm tân hôn.