Liss cảm thấy kiệt sức – một phần bởi sự căng thẳng do phải chuẩn bị buổi tiệc chiêu đãi, nhưng cũng có nguyên nhân từ những đam mê siết chặt mà nàng chia xẻ cùng James.
Mặt khác, nàng cảm thấy mình cực kỳ biết ơn đối với chàng vì đã cho nàng một cơ hội thứ hai. Chàng thấy được mặt mạnh của người khác và tin tưởng vào họ, cũng như giúp họ bộc lộ ra thế mạnh xuất sắc nhất của bản thân chính họ.
Tuy vậy, nàng biết rằng đây chính là cơ hội cuối cùng của mình và nàng không muốn khiến James phải thất vọng. Và cho dù đối diện với chính mình, nàng e sợ thất bại, nhưng nàng cũng rất cương quyết thực hiện mọi nỗ lực có thể để buổi dạ tiệc thành công.
Nàng vẫn còn phải giải quyết vấn đề đặt ra về DJ. Sau khi đã đi hỏi thăm một vòng các người quen cũ, nàng đã nhận ra thật bực mình vì không ai có hứng thú quan tâm tới dự án của nàng cả. Vì thế nàng sẽ phải đi thăm dò một vũ trường mới mà người ta đã nói tới.
Nửa đêm, nàng đau khổ rời khỏi chiếc giường ấm áp, nơi James vẫn còn đang say giấc nồng. Chàng thật thoải mái và thư giãn, thật hấp dẫn… Lần này, nàng hoàn toàn không muốn đi ra ngoài và thấy mình ở giữa những cư dân bóng đêm.
Nhưng than ôi, người DJ hoàn toàn bất tài và nàng trở về trong nỗi bực mình và ngân ngấn nước mắt. Ngày hôm sau, nàng đi lang thang phố phường và, ở một nhà hát kịch nghiệp dư của thành phố, nàng rốt cục cũng tìm thấy một người sẵn sàng đảm nhận khâu ánh sáng. Một người đàn ông trẻ tuổi, khoảng chừng 16, người đã thực hiện được việc tuyệt vời cho một buổi diễn.
Khi nàng trở về khách sạn, nàng tình cờ gặp Stella, thư ký giám đốc, và để ý đến cái chân váy ngắn không đối xứng mà cô ta đang mặc.
- Chị đã tìm thấy cái chân váy ngắn này ở đâu thế?, Liss hỏi cô ta.
- Đó là do bạn trai tôi may đấy, Stella trả lời, có vẻ rất vui thích về chuyện đó. Anh ấy là nhà tạo mẫu.
Liss xem xét chất vải và đường may với sự chú ý hơn.
- Anh ấy có một cửa tiệm à ?
- Ồ không, không hề. Anh ấy chỉ vừa mới ra khỏi trường tạo mẫu thôi.
- Chị có thấy phiền nếu cho tôi số điện thoại của anh ấy không ? Stella nhìn nàng v ới sự ngạc nhiên, sau đó đưa cho nàng. 15 phút sau, Liss đã hẹn gặp được với anh ta – nàng có thể tới gặp anh ta ngay lập tức.
Anh ta chào đón nàng với sự rộng mở.
- Xin chào, công chúa Elissa, tôi là Tino. Xin mời cô, vào đi. Rồi anh ta cho nàng xem những bản ký hoạ và những bức ảnh các thiết kế mà anh ta đã thực hiện để lấy bằng tốt nghiệp khoá học. Liss quyết định ngay tức khắc.
- Chính xác thì cô muốn gì?, Tino hỏi nàng.
- Chiếc đầm buổi tối tuyệt đẹp nhất mà anh có thể tưởng tượng ra.
- Trong 2 ngày thôi sao?
Anh ta có vẻ không lúng túng nhưng tuy thế cũng hoài nghi đôi chút.
- Thông thường cô không gọi cho những nhà tạo mẫu vô danh. Thực vậy. Nàng đều liên hệ với những nhà tạo mẫu nổi tiếng – và đắt kinh khủng khiếp.
- Sau chuyện này, nàng mỉm cười lên tiếng, anh sẽ không còn là một người vô danh nữa. Vậy, đó là một lời đồng ý?
- Cô biết rõ là tôi không thể chối từ.
- Cảm ơn, nàng nói với anh ta một cách nồng nhiệt.
- Nhưng mà, cô phải để tôi tự do làm theo ý tưởng cảm nhận của tôi.
- Chỉ cần để tôi có vẻ đoan trang chỉnh tề, anh không bị giới hạn gì hết.
Đột nhiên Liss thầm nghĩ tới việc Tino có lẽ sẽ có thể giúp được nàng trong một lĩnh vực khác.
- Cho tôi biết với, tôi cần những người phục vụ của mình cũng có sức cám dỗ chết người. - Hãy đến văn phòng người mẫu, chàng trai trẻ lập tức đáp lại. Nếu những phương tiện truyền thông quốc tế có mặt, bọn họ sẽ làm việc hoàn toàn không công.
- Không, không phải không công, nhưng với bảng giá tối thiểu nhất.
- Đồng ý. Tôi có thể đảm nhiệm việc này nếu cô muốn. Cô muốn bọn họ mặc trang phục như thế nào? - Chúng ta không có tiền bạc cũng như thời gian cần thiết để thiết kế trang phục cho bọn họ. Tuy vậy bọn họ cũng phải có một sức lôi cuốn phi thường và người ta phải ngay lập tức hiểu được là bọn họ ở đó để phục vụ.
Anh ta suy nghĩ vài giây.
- Tất cả người mẫu sẽ phải tuân thủ mặc một cái áo phông Calvin Klein. - Một cái áo phông? Tôi muốn có vẻ đẹp huyền ảo mê hoặc, Tino. Trời ạ, anh ta sẽ thiết kế cho nàng chiếc đầm thế nào đây? Liss lo lắng tự hỏi.
- Cô không phải lo việc đó đâu, tôi sẽ đảm nhiệm mọi việc.
Nhìn khoảng thời gian ít ỏi còn lại của nàng, nàng thực sự không có sự lựa chọn… Chiều thứ sáu, rốt cuộc nàng cũng gặp được cô bạn Cassie của nàng. Cuộc gặp gỡ không kéo dài lâu, và khi nàng quay trở lại khách sạn, nàng hi vọng James sẽ không có mặt ở đó. Bởi nàng cảm thấy mình bị lay động nhiều hơn là đã trông đợi và nàng cần một chút thời gian để phục hồi trở lại trước khi đối diện với chàng.
Than ôi, chàng đã ở đó, cột chặt vào bàn làm việc của mình và đang chuyên tâm làm việc. Sau khi khẽ mỉm cười một cái với chàng, nàng đi về phía sân hiên để ngồi vào máy tính. Khi đang cố tập trung vào chuyện ngân sách, nàng bỗng chợt cảm thấy mình buồn rầu ghê gớm và phải khó khăn lắm mới gắng kìm được nước mắt, vốn đang tràn lên dưới mí mắt.
- Em ổn chứ?. Đột nhiên xuất hiện ở ngưỡng cửa sân hiên, James hỏi.
- Vâng, nàng nhìn chằm chằm vào màn hình và trả lời. Em chỉ hơi mệt một chút thôi.
- Em đã gặp cô bạn chưa?
Nàng chớp chớp mắt gật đầu.
- Vâng. Rất tuyệt. Không bao gi ờ nàng có thể nghi ngờ bi kịch mà Cassie đã trải qua. Những vết thương và những mối bận lòng của chính nàng thật quả là lố bịch nếu so với cô bạn của nàng.
Sau khi Cassie kể cho nàng đôi chút về những gì đã xảy đến với cô ấy, Liss hoài nghi là cô ấy đã không nói cho nàng nghe những thứ tệ nhất. May sao, giờ đây bạn nàng có vẻ vui tươi. Cô ấy đã tìm thấy tình yêu và hạnh phúc mà cô xứng đáng được hưởng – Sebastian đã thoái vị nhường ngôi và từ bỏ vương quốc vì cô ấy.
Nàng sẽ không bao giờ có cơ hội như thế. Không bao giờ sẽ có người đàn ông nào dâng tặng cho nàng một tình yêu vững bền và vô điều kiện như thế, nàng thầm nghĩ và buồn rầu. Nàng chắc chắn là không xứng đáng để có được điều đó.
Ngoài ra, Alex hi ện đang là hoàng tử nhiếp chính và viên kim cương Stefanie vẫn luôn không tìm thấy được (CT: đoạn về viên kim cương này mình cũng ko rõ lắm, có lẽ là ở cuốn 1 nói đến nhiều hơn). Sự bất ổn vẫn còn đang bao trùm Aristos, việc này khiến cho anh ấy sẽ không bao giờ để nàng quay lại cung điện, vì e sợ rằng nàng, cùng với những hành động kỳ quặc của mình, còn kéo theo một vài tờ báo nữa.
Dù gì đi chăng nữa, chuyện đó hiện đã diễn ra từ quá lâu đến nỗi Liss không còn muốn ở Aristos nữa, nàng không còn cảm thấy nơi đó là nhà mình nữa.
- Cô ấy chắc phải vui lắm vì được gặp em, James lại nói.
Vẫn luôn đứng ở ngưỡng cửa sân hiên, chàng nhìn nàng với sự chăm chú. Cassie có những mục tiêu thực trong đời mình, những việc ưu tiên thực sự. Cô ấy có đứa con trai và bây giờ, có tình yêu của chồng mình. Trong khi Liss, nàng đây, thì lại hoàn toàn cô độc.
- Vâng, thật vậy, nàng tán thành trong khi vẫn tập trung vào màn hình trước mặt. Bu ổi dạ tiệc, nàng cần phải tập trung vào buổi dạ tiệc. Nàng quá đỗi thất vọng khi nghĩ đến việc mình không tìm ra một người DJ nào, đến nỗi giờ đây nàng đang thật sự dự tính sẽ phải chuẩn bị một bản cóp nhặt trên máy đọc MP3 của mình và sử dụng nó để nuôi sống hệ thống âm thanh trong phòng chiêu đãi của khách sạn. Và ngay lúc này, nàng muốn James quay lại văn phòng làm việc của chàng và ngừng việc quan sát nàng như vậy hơn….
Ngay thời khắc đó, chàng vượt qua khoảng phân cách giữa bọn họ và tới đóng nắp máy tính của nàng lại. - Nó sẽ tự động ghi, chàng mỉm cười nói. Lúc này, Liss nhìn thấy cái nhìn của chàng rực sáng nóng bỏng. Khi chàng có cái vẻ như thế, chàng có vẻ thật quá gần gũi. Những nàng không thể cho phép mình tin tưởng phó thác vào chàng. Khi bọn họ quay lại Sydney, cuộc phiêu lưu của họ sẽ chấm dứt. Nàng không thể thú nhận với chàng kết cục không thể tránh được đó khiến nàng phát bệnh thế nào. Nàng cảm thấy mình như một đứa thiếu niên. Một đứa thiếu niên ngu ngốc.
- Anh cũng thế, anh thấy mệt quá, chàng nói trong khi cầm lấy tay nàng để giúp nàng đứng lên. Tới đây. Chúng ta cần nghỉ ngơi một chút. Ngay khi vào trong phòng ngủ, chàng không vội vã nhảy vào nàng như nàng đã trông đợi. Trái lại, chàng dịu dàng đẩy nàng về phía giường trước khi bắt đầu cởi quần áo nàng một cách chậm rãi và cực kỳ khéo léo tinh tế. Sau khi đã cởi bỏ quần áo của chính mình, chàng tới nằm dài bên cạnh nàng và vòng tay ôm nàng vào trong lòng mà không nói một lời nào.
Khi Liss quay v ề phía chàng, nàng nhìn thấy một tia sáng lạ lẫm chiếu sáng trong đáy mắt chàng. Nó cũng có sự ham muốn, nhưng là sự ham muốn bị kìm nén.
Nàng hôn chàng, và khi chàng hôn trả lại nàng, nàng cảm thấy mình tràn ngập một nhu cầu không mong muốn. Nàng cảm thấy mình lạc lối. Nàng không còn đủ năng lượng để chống lại nữa. Cái mà nàng cảm giác được là sự nguyên sơ, là thực tại. Sự sâu lắng của thứ tình cảm này hoàn toàn lạ lẫm đối với nàng. Không thể che giấu được việc chàng ảnh hưởng lên nàng thế nào, nàng ép sát vào chàng. Sẽ không bao giờ nàng có thể chán việc vuốt ve mơn trớn chàng.
- Em cảm thấy khá hơn chưa, công chúa?, Chàng hỏi, trong khi kéo nàng lại để nàng tới nằm lên chàng.
- Ôi, James… Chàng vừa xâm nhập vào trong nàng bằng một cú đẩy hông vừa dịu dàng lại vừa mãnh liệt. Liss say đắm cái cảm giác chàng tiến vào bên trong nàng như thế, Nàng yêu chàng. Nàng lại thì thầm tên chàng lần nữa, trong khi những giọt nước mắt đang dâng tràn, tích tụ lại dưới mí mắt khép lại của nàng. Nàng yêu chàng. Và điều xác thực đó đã hoàn toàn khiến nàng bị xáo trộn.
- Có việc gì?
Liss nhận ra âm sắc giễu cợt quen thuộc trong giọng chàng. Ngay lúc đó, nàng hận chàng, cũng sâu sắc dữ dội như nàng ham muốn chàng, như nàng yêu chàng. Dù chàng có thể giữ bình tĩnh như vậy trong một thời điểm siêu phàm như thế, chàng cũng không ngăn mình nói ra được sao.
Sau khi đã cả hai đã hưởng thụ và giữ im lặng vài giây trong lúc thư thái thả lỏng hậu khoái lạc, James nhổm dậy và cầm lấy cằm nàng. Rồi chàng kéo gương mặt nàng về phía chàng và nhìn vào mắt nàng.
Nàng cố che giấu đi thứ tình yêu mà nàng cảm thấy nó đang bốc toả từ cả cơ thể và tâm hồn mình. Nhưng chàng hẳn phải nhìn thấy có điều gì đó trong nàng khiến chàng phật ý, bởi cái nhìn của chàng rắn lại và đôi mắt chàng trở nên kín bưng.
Chàng bỏ cằm nàng ra và sau khi nhẹ nhàng đẩy nàng ra, chàng đẩy nàng nằm nghiêng, rồi ôm nàng vào trong vòng tay và siết chặt nàng vào chàng. Nhưng chàng đang ở sau lưng nàng, thật tốt là nàng không còn nhìn thấy gương mặt của chàng nữa. Và chàng cũng không thể nhìn thấy gương mặt của nàng.
Đột nhiên, Liss bật dậy ngồi lên gối. Làm sao nàng lại có thể ngủ quên đi mất? Đây là buổi tối cuối cùng để nàng có thể tìm thấy ai đó lo liệu về khoản âm nhạc. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay của mình – giờ là gần 21 giờ. Nỗi hoảng sợ xâm chiếm trong nàng, chắc chắn nàng cần có một người DJ, đó là điều cốt yếu để buổi tiệc thành công.
Nàng đứng dậy v à mau chóng mặc đồ. James đang đứng đó, trước cửa sổ phòng khách, tóc tai bù xù. Khi nàng đi vào trong phòng, chàng ngạc nhiên quay lại phía nàng.
- Anh đã nghĩ là em sẽ ngủ cho tới sáng mai.
- Em vẫn còn nhiều việc phải làm.
- Em có cần giúp đỡ không?, chàng hỏi trong khi đi về phía nàng. - Anh đã đưa ra cho em một sự thách thức, James. Hãy để em đi đến tận cùng.
- Em chắc là mình sẽ đạt tới đó chứ?, chàng đáp lại, có vẻ lo lắng. Em vẫn còn có vẻ mệt mỏi.
Có nhiều nguyên do dẫn tới sự mệt mỏi của nàng, nàng thầm nghĩ trong khi mỉm cười rộng mở với chàng.
- Đấy là bởi vì em không có trang điểm.
- Anh đã từng nhìn thấy em không hề trang điểm một chút nào rồi và vẻ mặt của em thật sự khá hơn nhiều. Th ực vậy, nàng cảm thấy mình đặc biệt kiệt sức tối nay, nhưng nàng sẽ đạt được tới thành công. Đã từ rất lâu rồi nàng quá đỗi mong muốn được cho tất cả mọi người thấy nàng có những khả năng gì. Không có chuyện nàng dừng lại bây giờ. Tất cả mọi chi tiết sẽ được thu xếp, giải quyết và có lẽ như thế, James sẽ không còn coi nàng là một người phụ nữ nông cạn, hời hợt nữa. Nếu nàng chứng tỏ được với chàng là nàng không quá không xứng đáng để được tin tưởng, và rằng chàng có thể tin ở nàng, nàng sẽ có thể buông lỏng bản thân và hạ tấm phòng vệ của mình xuống. Thậm chí có lẽ chàng có thể sẽ không muốn rời bỏ nàng…
- Em vẫn còn vài chi tiết nữa phải giải quyết. Hẹn gặp sau nhé, nàng nói trong khi gửi đến chàng một nụ hôn gió trên những đầu ngón tay trước khi đi về phía cửa.
James nằm dài trên giường, nửa ngủ nửa thức, mơ màng về nàng công chúa của mình. Chàng tưởng tượng nàng duỗi dài bên cạnh chàng, đang say ngủ, cánh tay để lên quá đầu như nàng vẫn thường làm, dâng hiến trọn vẹn cho chàng và hoàn toàn thả lỏng.
Một niềm ham muốn mạnh mẽ lạ thường xâm chiếm tràn ngập trong chàng. Tất cả nguồn năng lượng của chàng, tất cả mọi tình cảm của chàng có vẻ tập trung cả vào trong niềm ham muốn đó. Cái đang đảo lộn, xáo trộn chàng không chỉ là thứ ân ái tuyệt diệu mà họ đang chia xẻ, mà còn chính là nàng – sự bầu bạn, trò chuyện của nàng, tiếng cười của nàng.
Nhưng vừa nãy, nàng đã có vẻ quá mệt mỏi, và gần như buồn rầu. Nàng đã bám chặt vào chàng bằng tất cả sức lực của mình, và đói khát, nhưng không chỉ bởi tình dục. Sau đó, chàng đã nhìn vào đáy mắt nàng và tin rằng mình đã phát hiện ra trong đó có rất nhiều thứ hơn nữa mà chàng đã không trông đợi.
Việc này đã lay động chàng một cách sâu sắc. Bởi vì, bỗng nhiên, chàng nhận ra rằng mình cũng cảm nhận được điều tương tự.
Liss xinh đẹp và duyên dáng, nhưng nàng cũng dịu dàng, quyến rũ và độ lượng. Mặt khác, nàng trông chờ ở cuộc đời nhiều hơn nữa, chàng chắc chắn vậy. Và chàng muốn thật sự tin tưởng vào sự trung thành của nàng. Tuần này, nàng đã làm việc nặng nhọc và chàng đã muốn được giúp đỡ nàng. Liệu chàng có nhầm lẫn về nàng không? Liệu nàng có khác với hình ảnh mà nàng thể hiện mình ra không?
Chàng dậy sớm, một mình với tâm trạng càu nhàu. Ngay cả một tách cà phê đậm đặc, tinh thần cũng không tốt lên được. Liss đã không trở về buổi đêm và James phớt lờ việc đi gõ cửa phòng kia để xem nàng có vào trong đó ngủ hay không. Dần dần, chàng cảm thấy sự ngờ vực dần gieo vào tâm trí mình.
Vài giây sau, chàng bật máy tính lên. Bận rộn xem email và đọc các tít lớn trên các báo. Chàng đi xem các trang địa phương để coi người ta có nói về sự kiện tối nay trên đó không. Sững sờ, thế là chàng phát hiện ra bức ảnh.
Trong đó là ảnh Liss đang đi ra từ một hộp đêm, sát cạnh trong vòng tay của một gã. Công chúa Elissa đã quay lại những thói quen cũ, chàng thầm nghĩ, trong khi cảm thấy một làn sóng tối sầm giận dữ chiếm lấy chàng. Khuôn mặt tái nhợt, nàng xuất hiện trên những bức ảnh khác nhau khi ra khỏi vũ trường, có vẻ hơi ngà ngà chuếnh choáng say.
Tối qua? Chàng đọc lướt nhanh bài báo. Phải, là tối qua.
Chàng thốt ra một lời rủa, ngắn gọn và độc địa. Nàng đã lừa dối chàng. Vẫn chưa đủ với nàng sao? Cơn thịnh nộ bùng nổ trong chàng. Ngu xuẩn. Chàng đã cư xử như kẻ ngu nhất trong những kẻ ngu. Tuy vậy, chàng đã ngờ vực ngay từ ban đầu, không phải sao? Chàng đã nghĩ hôm qua nàng mệt mỏi vì do nhọc nhằn tự nàng chuốc vào để tổ chức buổi tiệc! Chàng đã thể hiện mình thật quá ngây thơ, quá ngu ngốc. Thêm một lần nữa.
Và lần này thì tệ hơn. Ngàn lần tệ hơn. Jenny đã làm chàng bẽ mặt trước mọi người, trong khi chàng thì lại quá đui mù. Tuy vậy, việc xảy đến với chàng bây giờ thì thuần tuý chỉ là nỗi đau. Chàng nhận ra mình chẳng thèm quan tâm tới việc tất cả mọi người đều đã biết. Tất cả những gì quan trọng với chàng, đó là Liss đã đi khỏi.
Chàng thọc hay tay vào tóc và kéo xuống, như để cảm nhận một nỗi đau đớn thể xác sẽ làm vợi bớt đi nỗi thống khổ tinh thần giày vò chàng. Tại sao lại quá đau đớn nhức nhối như thế? Chàng có cảm giác mình đã bị xẻ đôi ra thành hai nửa bởi một lưỡi gươm nóng đỏ.
Cố hít thở sâu, chàng để mình bước từng bước dài trong phòng. Rốt cuộc chàng đã nhầm, người đàn bà đó không hề có liêm sỉ, không hề có tự trọng gì hết. Đó là một con khốn với trái tim lạnh lùng, bị ám ảnh bởi một niềm ham muốn vô độ là được tất cả mọi đàn ông chiêm ngưỡng thán phục. Hoàn toàn đóng kín với tình yêu và lòng trung thành.
Làm sao chàng lại có thể đủ điên khùng tới mức đã tin tưởng nàng ta? Làm sao chàng lại có thể đã bắt đầu nghĩ rằng cô ta khác biệt?
Khi cánh cửa bỗng nhiên mở ra, chàng đột ngột quay lại và nhìn thấy nàng. Nàng đang mặc cùng một bộ váy tối qua.
- Em đã đi chơi vui vẻ chứ?, Chàng tàn nhẫn cất giọng hỏi trong khi đi về phía nàng.
Cái nhìn của nàng trở nên ngờ vực. Không cần phải chất vấn thêm nữa, nhưng chàng không thể ngăn mình làm vậy.
- Em có vẻ xanh xao. Hậu chứng say rượu sao?
- Thực ra thì…
- Phải rồi, tất nhiên. Em có vẻ đã say tới mức khó mà đứng thẳng nổi khi ra khỏi hộp đêm.
Câm lặng và bất động, nàng im lặng nhìn chàng. - Liếc mắt qua bức ảnh này đi công chúa, chàng nói trong khi chỉ vào màn hình máy tính. Không kinh khủng hả? Với một người quá kiêu căng như vậy, anh ngạc nhiên là em lại để mình bị chụp trong tình trạng đó đấy.
Vẫn luôn im lặng, nàng nhìn những tấm ảnh với một biểu hiện sững sờ.
- Em nghĩ là anh không biết chút gì về việc này sao?
Chàng cười lớn với một sự cay đắng kinh khủng. - Anh đã không tin là anh có thể tính chuyện nghiêm túc với em mà! Nói anh biết, có phải mỗi lần anh ngủ, tối nào em cũng trốn đi chơi phải không?
- Em…
- Những tối khác em cũng đã đi chơi, đúng vậy chứ?
Nàng lắc đầu không nói một lời. - Em không th ể bỏ qua những thú vui thượng lưu của mình được một tuần à? Chàng thốt lên hỏi với giọng chua chát. Tối nay chính là buổi tiệc chiêu đãi của khách sạn, Liss ạ. Em đã quên rồi sao?
- Không, em không có quên việc đó.
- Khi việc này kết thúc, tất cả sẽ chấm dứt. T ất cả. Chàng sẽ quên đi tất cả. Từng tiếng thở dài uể oải của nàng, từng cái vuốt ve. Nhưng trong giây phút này, cơn giận dữ đang thiêu đốt chàng.
- Anh đã tin rằng trong em còn có nhiều thứ hơn nữa, Liss ạ. Anh thực sự mong muốn như thế. Nhưng mà em chỉ là một đứa trẻ ranh được nuông chiều hư hỏng!
Đầu Liss vốn đã rất đau và giờ đây, nỗi đau nện mạnh vào đầu nàng. Nàng mệt lử. Sau khi tới thử hết vũ trường này đến vũ trường khác tối qua, cuối cùng nàng cũng đã tìm được một anh chàng lạ mặt sẵn sàng giúp đỡ nàng. Sau đó, nàng đã trở về khách sạn, và nàng đã làm việc nhiều giờ đồng hồ trong văn phòng dưới tầng trệt, để ghi lại những thông tin cuối cùng của cuốn sổ dành cho các phương tiện truyền thông. Vậy chàng nghĩ đêm qua nàng đã trải qua việc gì chứ? Cái nhìn cáo buộc của chàng hoàn thành việc khiến cho nàng xù gai nhọn lên.
- Em đã đi đâu?
Vậy chàng không thể để nàng yên được sao?
- Nếu em nói cho anh, anh sẽ tin em sao?
Cái cách mặt chàng tối sầm lại không báo trước bất cứ điều gì tốt đẹp cả. - Thế thì sao chứ?, nàng lại nói tiếp. Anh đã kết tội em rồi. Em thực sự đã tin anh, James ạ. Em đã nghĩ rằng anh muốn cho em một cơ hội. Và thậm chí là một cơ hội thứ hai.
Nàng chờ một giây, nhưng chàng vẫn im lặng, run rẩy kìm nén sự giận dữ.
- Nhưng mà em đã nhầm rồi. Anh đã không hề để em có một cơ hội dù nhỏ nhoi nhất. T ại sao nàng lại phải bận tâm bào chữa thêm cho mình nữa? Và tại sao nàng lại đi tin rằng chuyện của mình sẽ trở nên sáng tỏ? Nàng đã lo sợ rằng chàng đoán ra được những tình cảm của nàng đối với chàng…
- Vì sao anh lại nên làm thế ư? Em cũng hời hợt và ích kỷ như anh đã nghĩ.
- Nếu đó thật sự là điều anh nghĩ, James…
- Anh có thể nghĩ gì khác được đây? Nếu chàng vẫn muốn nhìn nhận vấn đề này một cách mù quáng, khỉ thật. Ít nhất hiện giờ, nàng biết chính xác mình phải trông chờ điều gì ở chuyện này.
Nàng cô đơn một mình.