Thông báo hôn lễ với mẹ và dượng, Thiên Lam liền yên tâm nghỉ ngơi, chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới. Chỉ khổ Alex, bị Jenny mỗi ngày ép buộc, muốn hắn chứng minh tình cảm của mình giành cho Thiên Lam. Ví dụ như lúc này:
"Alex, mau vứt bỏ vỏ quả trên bàn." Jenny vừa từ phòng bếp bước ra, nhíu mày nhìn đĩa nho chỉ còn vỏ. Ăn một lúc nhiều nho như vậy làm sao có thể ăn cơm.
Hôm nay, Jack có công chuyện phải ra ngoài, nhóc Bin đã đi học. Trong nhà cũng chỉ còn lại ba người. Bà ở trong bếp nấu cơm sẽ không ăn, Alex cũng không ăn ngọt, chỉ còn lại Thiên Lam. Có chút tức giận trừng mắt hai người. Một người ăn không kiềm chế, người còn lại cũng không biết ngăn cản.
Alex đúng là có chút oan uổng, hắn vừa rồi nhận được điện thoại của cấp dưới phải ra ngoài xử lí công việc. Khi trở lại, đĩa nho vừa bưng ra đã chỉ còn lại vỏ. Hắn còn chưa kịp giáo huấn Thiên Lam, đã bị Jenny bước ra trừng mắt.
Jenny quay lại phòng bếp, Alex liền bày ra gương mặt lạnh lùng đối diện Thiên Lam. Cô không biết tự chăm sóc bản thân như vậy, hắn làm sao có thể yên tâm để cô một mình.
Gặp Alex thực sự tức giận, Thiên Lam có chút sợ hãi, buông xuống đầu, so so hai đầu ngón tay, suy nghĩ nên nói như thế nào?
"Biết lỗi rồi?" Alex gặp cô giống con mèo nhỏ ngoan ngoãn, mềm lòng hỏi.
Nghe vậy, Thiên Lam như gà mổ thóc gật gật đầu. Sợ Alex còn không tin, vội giơ ba ngón tay lên thề.
"Nhất định không có lần sau."
Gặp Alex vẫn không bỏ qua, Thiên Lam liền dịch tới bên cạnh hắn, ôm tay làm nũng.
"Đừng giận nữa mà... Em hứa là không có lần sau đâu... Không giận nữa..."
Alex đúng là không có cách nào cứng rắn với Thiên Lam. Nhất là khi Thiên Lam làm nũng như vậy. Trong lòng đã mềm nhũn, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng, tránh cho cô lần sau lại tái phạm.
"Không có lần sau?"
Gặp Alex buông lời, Thiên Lam liền vội vàng gật đầu, nghiêm túc cam đoan.
"Không có lần sau."
Thiên Lam cam đoan, Alex cũng không tiếp tục làm mặt lạnh. Hắn vuốt tóc cô, dịu dàng nói.
"Ngoan, ăn nhiều đồ ngọt sẽ không ăn được cơm, không tốt cho sức khỏe."
Đây cũng không phải là lần đầu Thiên Lam ăn nhiều hoa quả như vậy. Với sở thích ăn đồ ngọt của Thiên Lam, rất nhiều lần cô ăn đồ ngọt thay cơm. Bởi vì không trực tiếp nhìn thấy, Alex cũng không nói. Lần này, hắn tức giận, còn thêm lo lắng Thiên Lam không biết quan tâm bản thân.
"Vâng" Thiên Lam ngoan ngoãn đáp ứng, tỏ vẻ hối lỗi, sau này nhất định sẽ thay đổi. Nhưng thực sự có thay đổi hay không thì không biết rõ. Bởi vì Eric cũng đã nhiều lần nhắc nhở, nhưng lần sau, Thiên Lam lại tái phạm.
Sau đó, Alex thực sự mang đĩa đi đổ bỏ. Chỉ qua một ngày, dưới sự giúp sức của Jenny, căn nhà đã bị Alex thăm dò hoàn toàn. Vị trí để rác càng là hiểu rõ. Hắn cũng là nể mặt Thiên Lam nên mới nghe lời như vậy. Thực ra thì đó toàn là do Thiên Lam bày ra, Alex mới dọn dẹp. Nếu là người khác, dù nể mặt Thiên Lam, Alex cũng không hạ thấp bản thân mà hầu hạ.
Gặp Alex hết giận, lại giúp cô đổ rác, Thiên Lam vui vẻ tặng Alex một nụ hôn, nịnh nọt nói.
"Alex tốt nhất."
Alex không đáp, chỉ đưa tay xoa đầu cô. Nhưng ánh mắt bất đắc dĩ nuông chiều đã bán đứng suy nghĩ trong lòng hắn.
* * *
Đối với cuộc thi thiết kế, Thiên Lam đã rất quen thuộc nên cũng không nhiều lo lắng. Cuộc sống hiện tại của cô đã rất thỏa mãn. Nếu chiến thắng cũng chỉ là thêm chút danh tiếng, thua cuộc cũng có một bài học. Qua mỗi cuộc thi, gặp gỡ thêm nhiều nhà thiết kế với nhiều ý tưởng khác nhau còn giúp tăng lên kiến thức thiết kế. Một cuộc thi chỉ có lợi ích như vậy đúng là không có gì phải lo lắng.
Ngày hôm nay chính là vòng thứ hai của cuộc thi. Ba mươi thí sinh chiến thắng trong vòng một đều tụ tập rất sớm phía sau hội trường để chuẩn bị.
Vòng hai là yêu cầu thiết kế theo chủ đề cho sẵn. Mỗi năm, giám khảo lại lựa chọn một chủ đề khác nhau. Các thí sinh đều bất an suy nghĩ, không biết chủ đề năm nay sẽ như thế nào? Họ có lí giải được đúng ý tác giả hay không?
Mặc dù không quan trọng kết quả cuộc thi. Nhưng xem gặp người xung quanh đều xao động bất an, Thiên Lam cũng bị lây nhiễm một chút cảm xúc.
Thiên Lam bỗng nhớ tới cô giáo Hanna. Tuy nói là cho cô đi thi học tập, nhưng đi thi ai mà chẳng mong muốn có giải trở về. Là học trò, cô phải biết phấn đấu không chỉ vì bản thân mà còn là danh dự của thầy cô. Để thầy cô có thể tự hào bản thân đã dạy ra một học trò xuất sắc.
Hay như nhóc Bin luôn coi cô là thần tượng. Cô cũng không thể làm cậu bé thất vọng...
Nghĩ tới những người thân xung quanh, nhớ tới hi vọng của mọi người, Thiên Lam lại sôi sục ý chí chiến đấu. Đúng vậy. Cô đi thi không chỉ vì bản thân mà còn vì những người yêu thương bên cạnh. Cô nhất định phải chiến thắng. Chiến thắng!
Mang theo quyết tâm, Thiên Lam cùng 29 thí sinh bước vào sân khấu. Theo hướng dẫn của MC Diana, các thí sinh đều đứng vào vị trí của mình, hồi hộp nhìn ban giám khảo.
Sau phần giới thiệu, một giám khảo liền đứng lên tuyên bố chủ đề năm nay.
"... Yêu cầu là các bạn hãy thiết kế một bộ trang phục mang ý nghĩa thuần khiết. Thời gian là một tuần."
Có chủ đề, Thiên Lam liền tập trung vào thiết kế. Thuần khiết? Trong sáng...
Bởi vì có công việc cần giải quyết nên Alex chỉ ở lại cùng Thiên Lam hai ngày. Ngày thứ ba, hắn liền lên máy bay trở lại Anh.
Tiễn chân Alex, Thiên Lam có chút buồn phiền. Ba vòng thi, mỗi vòng kéo dài một tuần, như vậy cô sẽ có hơn 20 ngày không được gặp hắn. Không biết hắn có lại rảnh rỗi qua đây cùng cô?
Để tránh bản thân tưởng niệm quá nhiều, Thiên Lam liền dồn tâm trí vào việc thiết kế. Mỗi ngày ngoại trừ ăn và ngủ, thời gian còn lại Thiên Lam đều tự nhốt mình trong phòng.
Cả nhà đều biết Thiên Lam vội vàng nên cũng không làm phiền cô. Ngoại trừ Jenny luôn nhắc cô phải biết kết hợp giữa công việc và vui chơi thì cả nhóc Bin cũng ngoan ngoãn tự chơi một mình.
Một tuần kết thúc, Thiên Lam mang sản phẩm của mình tới trường thi. Khác với lần trước chỉ có Alex đi cùng, lần này là cả gia đình đều đi theo cổ động Thiên Lam.
Ba mươi bộ trang phục màu trắng được trưng bày trên sân khấu. Tất cả mọi người đều nhận định màu trắng là màu sắc thuần khiết nhất.
Mỗi thí sinh đều có 15 phút đứng lên trình bày ý tưởng và thiết kế của mình. Mỗi người một suy nghĩ và quan điểm khác nhau. Thiên Lam đều nhìn vào đó mà học tập, tốt thì tiếp thu, sai để biết tránh mà làm.
Đến lượt Thiên Lam, Diana giúp cô mang tác phẩm lên, tươi cười hỏi thăm.
"Đây là bộ thiết kế đặc biệt nhất trong ba mươi bộ trang phục hôm nay. Tôi rất tò mò muốn biết tại sao bạn lại có ý tưởng làm ra nó?"
Đối với thiết kế của mình, Thiên Lam đều rất tự tin và trân trọng. Giống như lời của cô giáo Yumi đã dạy: "Sự khác biệt sẽ làm nên điều đặc biệt." Cô tin, thiết kế của mình sẽ gây ấn tượng mạnh nhất trong lòng giám khảo và khán giả.
"Lúc mới nghe chủ đề, tôi đã nghĩ những gì được xem là thuần khiết nhất. Ý niệm đầu tiên của tôi là giọt nước, trong trẻo, tinh khiết. Nhưng khi trở về nhà, tôi bắt gặp được một bé gái rất dễ thương. Bé mới 5 tuổi, rất ngây thơ, trong sáng. Lúc đó, tôi mới nghĩ tới, tâm hồn trẻ thơ là thuần khiết nhất, như một trang giấy trắng sạch sẽ...Bởi vậy, tôi đã thiết kế một chiếc váy trắng hình giọt nước dễ thương dành tặng cho các thiên thần bé nhỏ....."