Ôn Nhu Nữ Phụ

Chương 42: Hoàn mĩ

Hôn lễ được quyết định nhưng Thiên Lam cũng không có nhiều thời gian bận tâm về chuyện này. Bởi vì, Hanna đã giúp Thiên Lam đăng kí tham gia cuộc thi World Design Talent diễn ra vào ba ngày nữa tại Hoa Kỳ. Do đăng kí muộn nên Thiên Lam chỉ có hai ngày để hoàn thành vòng thứ nhất, nộp 5 bản phác thảo của một bộ sưu tập nhỏ.

Bởi vì thời gian không đủ nên Thiên Lam cũng không vẽ thiết kế mới mà chọn 5 mẫu trong bộ sưu tập sắp tới của công ty. Thật may là bộ sưu tập này cô vừa hoàn thành, lại chưa nộp lên, nếu không chỉ còn cách vẽ mới.

Hết ba ngày, kết quả được công bố. 30 bộ sưu tập của 30 nhà thiết kế xuất sắc nhất sẽ lọt vào vòng trong. Thiên Lam may mắn được nằm trong số đó.

Từ vòng hai sẽ trực tiếp thi đấu ở New York. Bởi vậy, Thiên Lam đã chuẩn bị sẵn sàng bay sang Mỹ. Theo ý của anh Eric, cô có thể nhân cơ hội này tới thăm mẹ và dượng. Hôn lễ của anh Eric và cô cũng nên báo với hai người một tiếng.

Nói tới chuyện này, Thiên Lam mới nhớ, cô vẫn chưa giới thiệu Alex cho ba mẹ. Dù sao cũng là bậc trưởng bối. Nhân lần này, Alex cùng cô đi gặp mẹ và dượng. Còn ba và dì Nhã Huệ thì đợi khi trở về sẽ gặp sau.

Lịch trình đã có sẵn, ngay ngày hôm sau, Thiên Lam cùng Alex lên máy bay.

Ngồi trên khoang hạng nhất, Thiên Lam có chút thấp thỏm không yên. Không biết chuyến đi lần này của cô sẽ như thế nào? Gia đình mẹ có thích hai người hay không? Mặc dù không sống cùng nhau, nhưng mang thân phận mẹ con, Thiên Lam vẫn để ý tình yêu của mẹ. Tuy có nói chuyện vài lần, nhưng dù sao không gặp người thật, Thiên Lam vẫn lo lắng mẹ không thích con người bây giờ của cô.

Thật ra, tính cách của Thiên Lam và cô khá giống nhau. Một người là công chúa quen được yêu thương bao bọc nên tính cách khá mềm mại. Một người cũng là tiểu thư nhà giàu nhưng tự lập sớm, hiểu sự đời nên đối với người khác đều rất ôn hòa, nhẹ nhàng. Cũng bởi sự tương tự này, nên dù Thiên Lam có chút thay đổi khác trước, mọi người cũng chỉ xem là do cô mất trí nhớ dẫn tới.

Nhìn Thiên Lam có chút phiền lòng, Alex ôm cô vào lòng, quan tâm hỏi.

"Làm sao vậy?"

"Em đang nghĩ không biết ở nhà mẹ như thế nào?"

Thiên Lam không nói rõ, Alex lại hiểu nhầm cô đang lo lắng mẹ sẽ không thích hắn. Chỉ cần Alex nhìn trúng, hắn không ngại dùng tất cả thủ đoạn để đoạt lấy. Bởi vậy, Alex hoàn toàn không quan tâm mẹ Thiên Lam nhìn hắn như thế nào. Nếu bà đối tốt với Thiên Lam, hắn còn cho bà chút tôn trọng. Nếu không, hắn không ngại tách bà ra khỏi cuộc sống của họ.

Nghĩ như vậy, nhưng giờ trấn an Thiên Lam mới là quan trọng nhất. Alex hôn nhẹ lên trán cô, bình tĩnh nói.

"Yên tâm. Mọi chuyện có anh lo."

Bị Alex đảo lộn như vậy, Thiên Lam cũng không còn tâm trạng lo lắng. Kiếp trước, cô không có tình yêu thương của bố mẹ vẫn sống rất tốt. Tại sao bây giờ cô lại vì một người chưa gặp mặt mà buồn phiền? Chỉ trách cô quá lòng tham, kiếp này những người thân đều yêu thương cô. Bởi vậy, Thiên Lam mới hình thành suy nghĩ muốn tất cả mọi người đều yêu thương mình. Nhưng đời người có người nọ người kia, làm sao cô có thể khiến tất cả mọi người đều thích mình?

Nghĩ thông suốt, Thiên Lam thấy mình đúng là luẩn quẩn. Dù sao cô cũng không sống mẹ và dượng, tại sao phải quan tâm họ thích hay không? Nếu vui vẻ thì qua lại nhiều, nếu không thì ngày lễ tết cô giữ đạo hiếu là được rồi. Chẳng phải trước kia, Thiên Lam vẫn làm như vậy hay sao?

Trong lòng thoải mái thì nhìn cái gì cũng thấy thoải mái. Nhớ tới lời nói đầy tự tin của Alex vừa rồi, Thiên Lam giữ lấy khuôn mặt đẹp trai kia, giả vờ tức giận nói.

"Anh đúng là tự tin. Không phải ai cũng dễ dụ như em đâu."

"Không phải anh tự tin. Nhưng người đàn ông hoàn mĩ như anh trên đời rất khó tìm." Alex vuốt tóc cô, chân thành nói. "Là em may mắn mới có được."

Nhìn vẻ nghiêm túc trên mặt hắn, Thiên Lam không biết nên khóc hay nên cười. Đây là Alex nói giỡn sao? Còn người đàn ông hoàn mĩ. Với cái tính cách độc đoán của hắn, mọi người có mà chạy mất dép. Chỉ khổ thân cô dễ tính bị hắn bắt chẹt.

"Em nên trả lại hàng. "Người đàn ông hoàn mĩ" như vậy, em tiêu thụ không dậy nổi."

Thiên Lam liếc xéo Alex, nhỏ giọng thì thầm. Hai chữ hoàn mĩ được cô nhấn thật mạnh, như để khẳng định sự chân thật của nó.

"Em dám." Sắc mặt Alex u ám rất đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi hăm he cô.

Thiên Lam cũng không bị dọa sợ. Cô đưa hai tay ôm lấy mặt hắn, cười hì hì nói.

"Đó, nhìn xem. Như vậy mà cũng gọi hoàn mĩ sao?"

Alex đúng là không có biện pháp với cô. Không muốn tiếp tục nghe cái miệng nhỏ nhắn kia thốt lên lời khó nghe, Alex đành chọn cách che nó lại. Quả nhiên, bốn cánh môi chạm nhau, Thiên Lam liền ngoan ngoãn để mặc cho Alex tùy ý xâm lấn.

Kết quả cuối cùng, Thiên Lam liền yên lặng suốt chặng đường còn lại. Bởi vì, cô ngượng ngùng tú ân ái trước mặt nhiều người như vậy. Lúc vừa ngẩng lên, đối diện với bao ánh mắt dò xét xung quanh, Thiên Lam xấu hổ chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống. Ngượng ngùng nở một nụ cười, Thiên Lam liền cúi mặt xuống, giả bộ không có chuyện gì. Bàn tay lại bấm bấm bàn tay Alex.

Alex cũng chỉ xem đó là trò đùa của Thiên Lam, hoàn toàn không để ý. Hắn bình tĩnh liếc xung quanh. Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của hắn, mọi người đều sợ hãi cúi đầu xuống.

Mặc dù vậy, Thiên Lam cũng không tiếp tục ngấy oai cùng Alex. Cô tựa đầu vào vai hắn , vừa nghe nhạc vừa lim dim ngủ.

Chuyến bay dài lặng yên kết thúc.

Khi Thiên Lam và Alex vừa bước ra cửa sân bay, một nhóc trai tinh nghịch liền phi đến ôm chặt lấy Thiên Lam.

"Chị."

Thiên Lam xoa đầu cậu nhóc, cười nói.

"Bin đây hả? Nhìn bên ngoài càng đẹp trai nha. Chị sắp không nhận ra rồi."

Đây chính là đứa em trai cùng mẹ khác cha của Thiên Lam, năm nay mới 10 tuổi. Hai người cũng từng chat video nên Thiên Lam rất dễ dàng nhận ra cậu nhóc. Nghĩ đến thằng bé ở đây, mẹ và dượng cũng nên tới.

Vừa nói đến, Thiên Lam liền gặp một đôi nam nữ tươi cười bước lại gần. Đây là lần đầu tiên, Thiên Lam gặp mẹ và dượng ngoài đời. Giống như trong hình, mẹ cô sở hữu một gương mặt búp bê trẻ con đáng yêu. Dù đã gần 40, nhưng trông bà vẫn còn rất trẻ. Đứng bên cạnh dượng, mẹ cô giống như một tình nhân nhỏ bé, mà không phải là một quý phu nhân đứng tuổi.

Còn dượng là một nam nhân thành thục. Thời gian khắc trên gương mặt dượng không phải sự già nua, mà là vẻ nam tính lắng đọng. Nụ cười của ông rất hiền hòa, vừa nhìn liền thấy rất thân thiết, thoải mái. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, mọi người đều sẽ hiểu lầm dượng là người đàn ông thật thà, ngay thẳng. Nhưng người quen thuộc mới hiểu rõ, dượng là một doanh nhân sáng suốt và thông minh. Ông không bao giờ để mình chịu thiệt trước mỗi cuộc đàm phán. Sự chân thật của ông chỉ dành cho người trong nhà. Đặc biệt là cô vợ trẻ con của mình.

"Con chào mẹ, chào dượng."

Jenny nhiệt tình cho Thiên Lam một cái ôm.

"Như thế nào, mệt mỏi không?"

"Con không sao?" Thiên Lam lắc đầu. Chỉ một chuyến bay nhỏ vậy đúng là không làm khó được cô. Kiếp trước, vì công việc cô cũng phải đi máy bay rất nhiều lần.

Thấy mẹ không nhìn Alex, cô vội vàng kéo hắn qua giới thiệu.

"Đây là bạn trai con, Alex."

"Chào hai bác." Alex bình tĩnh chào hỏi.

Lúc này, Jenny mới để ý đến người bên cạnh Thiên Lam. Nhìn gương mặt lạnh lùng của Alex, Jenny có chút sợ hãi. Mặc dù đã gần 40, nhưng từ nhỏ được chiều chuộng, Jenny vẫn rất ngây thơ. Trong suy nghĩ của bà chỉ có hai loại người. Tốt hoặc xấu.

Từ cái nhìn đầu tiên, Jenny đã linh cảm Alex không phải là người tốt. Bởi vậy, bà có chút lo lắng nhìn Thiên Lam.

Kết hôn đã nhiều năm, làm sao có thể không hiểu tính cách của vợ. Jack ôm vai Jenny trấn an. Vừa nhìn, Jack liền nhận ra thân phận của Alex. Cùng là doanh nhân, ông cũng có chút hiểu biết về Alex.

Bởi vậy, ông hoàn toàn không lo lắng về tương lai của Thiên Lam. Thậm chí còn có chút hài lòng.

"Chào cậu." Jack gật nhẹ đầu. Mặc dù so thân phận, gia tộc Luke rất là nổi tiếng. Nhưng bây giờ, Alex là bạn trai của Thiên Lam. Là dượng của con bé, ông cũng không thể tự hạ thân phận.