"Chị, mau xuống ăn cơm."
Thiên Lam bị tiếng đập cửa cùng giọng của Thiên Tuyết kéo ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô bất giác mỉm cười. Dù cô có lo lắng ra sao cũng không thể gặp lại họ. Chi bằng hãy để họ vào trong tim và cầu mong cho họ ở thế giới bên kia có thể thật hạnh phúc, vui vẻ.
"Chị..." Không thấy tiếng đáp lại, Thiên Tuyết tiếp tục gọi. Có phải là chị ngủ quên nên không nghe tiếng hay không ?
"Chị xuống ngay đây. Em xuống trước đi."
Thiên Lam vừa đứng dậy vừa nói. Không ngờ cô chỉ nằm một chút đã tới bữa tối. Thời gian qua thật nhanh.
Trên bàn cơm đã ngồi đông đủ, kể cả ba Dương hay vắng mặt hôm nay cũng xuất hiện.
Sau khi ông nội Dương nhấc chiếc đũa lên, mọi người bắt đầu gắp thức ăn.
Cả gia đình quây quần bên nhau, vừa ăn vừa nói chuyện. Không khí gia đình thật đầm ấm, vui vẻ.
Thiên Lam hạ mi mắt, miệng cười mà khóe mắt cay cay. Thói quen thật sự là một điều đáng sợ. Trước kia, hơn 10 năm, cô thói quen ở một mình. Nhưng từ khi tới đây, dù trong thời gian ngắn ngủi, cô lại quen cảnh một gia đình hạnh phúc. Bây giờ, cô thật luyến tiếc nếu phải rời đi, một lần nữa tự lập.
"Ba, ngày kia con sẽ trở về."
Dù luyến tiếc nhưng Thiên Lam vẫn quyết định rời đi. Giống như những đứa trẻ đã lớn cuối cùng cũng phải tự lập.
Lúc trước "Dương Thiên Lam" có thể cũng luyến tiếc gia đình hạnh phúc này, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi. Bởi gia đình này, không trọn vẹn với cô. Nếu cố giữ lại, có thể nó sẽ không còn tốt đẹp như vậy nữa.
Thiên Lam nhìn từng gương mặt quen thuộc, trong lòng rộng mở. Hôm nay cô rời đi, nhưng sau này cũng có thể quay lại. Gia đình hạnh phúc này cũng vẫn là của cô.
Nghe vậy, mọi người sửng sốt nhìn Thiên Lam. Dù chỉ ở cùng nhau một thời gian ngắn, mọi người cũng đã thói quen có thêm Thiên Lam ở trong nhà.
"Sao lại đột nhiên như vậy?" Kim Nhã Huệ kinh ngạc hỏi.
"Có chút chuyện cần con về xử lí." Cô quyết định đột xuất như vậy cũng cần một lời giải thích cho mọi người.
"Không phải chị vẫn chưa nhớ lại sao?" Sao lại có chuyện cần xử lí? Thiên Tuyết nghi hoặc nhìn cô.
"Là anh Eric nói cần chị trở về." Thiên Lam cười trả lời.
Người bình tĩnh nhất trong nhà chính là ba Dương. Mặc dù ông cũng luyến tiếc Thiên Lam, nhưng Thiên Lam từ nhỏ đã ở Anh quốc. Ở đó, con bé còn có Eric, bạn bè và cả công việc nữa. Ông vẫn biết con bé rồi sẽ trở về, chỉ không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
"Ở đâu cũng phải biết chăm sóc bản thân, giữ gìn sức khỏe. Có gì không hiểu thì hỏi Eric."
"Vâng, ba." Mặc dù ba rất nghiêm túc, lại ít nói. Nhưng cô biết trong lòng ba đều rất thương yêu mấy anh em.
"Thường trở về thăm ông nội." Cụ Dương mặc dù luyến tiếc, nhưng vẫn biết con cháu lớn cần bay ra khoảng trời riêng. Chỉ là già rồi, vẫn muốn có con cháu quây quần ở bên.
"Vâng. Con nhất định sẽ thường trở lại thăm mọi người."
Thiên Lam ngồi trên khoang hạng nhất máy bay, nhìn mảnh đất dần trở nên nhỏ bé qua ô cửa sổ. Đôi tay chậm rãi vuốt ve chiếc vòng nhỏ. Đây là chiếc vòng bình an ông nội đã lên chùa xin cho cô ngày hôm qua. Lúc nhận chiếc vòng Thiên Lam không biết phải nói gì, chỉ ôm lấy ông, im lặng rơi nước mắt. Cô biết, ông nội là quân nhân, cũng không tin phật. Nhưng ông vẫn vì cô mà cầu nhờ thần phật. Tình cảm này, dù không nói ra, cô cũng sẽ giữ mãi trong lòng, tự nhủ sau này phải thường xuyên trò chuyện, quan tâm ông nội.
Ba, dì Nhã Huệ, Thiên Minh và Thiên Tuyết cũng chuẩn bị rất nhiều đồ cho cô. Lúc đi, Thiên Tuyết còn khóc ôm lấy cô, dặn dò cô nhất định phải thường trở lại.
Khẽ lau giọt nước trên khóe mắt. Mọi người đều rất thương yêu cô. Cô nhất định phải sống thật tốt. Dù ở nơi đâu, cô cũng sẽ luôn nhớ về họ và cầu chúc họ những điều hạnh phúc.
Tạm biệt Việt Nam! Tạm biệt gia đình thân yêu!
* * *
Thiên Lam vừa bước xuống sân bay liền nhìn thấy một người giơ bảng hiệu " Chào đón tiểu thư Anna". Đó chính là người anh Eric nói tới đón cô đi.
Thiên Lam kéo vali lại gần. Lúc trước bị tấm bảng che khuất nên Thiên Lam không nhìn rõ mặt. Đó là một chàng trai tầm 25-26 tuổi, tóc nâu, da trắng, gương mặt góc cạnh rõ ràng.
"Chào Anna tiểu thư, tôi là Jon, thư kí của chủ tịch Eric." Jon lịch sự giơ tay, cười cùng Thiên Lam chào hỏi. "Chúng ta đã gặp nhau rất nhiều lần. Tiếc là tiểu thư đã quên."
"Chào anh, Jon." Thiên Lam bắt tay Jon. Nghe anh Eric nói sẽ cho người tới đón cô, không nghĩ tới lại là thư kí Jon. Giống như suy nghĩ trước đây của cô, Jon thực sự là một người đàn ông vừa đẹp trai vừa hài hước. Thật đáng yêu.
Đừng hỏi cô tại sao biết anh là người hài hước. Trực giác mách bảo cô như vậy, hoặc là, cảm quan còn sót lại của thân thể này cảm ứng như thế.
Đối với cô, những người hài hước đều rất đáng yêu, hơn cả những người có gương mặt đáng yêu.
"Chúng ta mau đi thôi." Jon vừa giúp cô kéo vali vừa nói "Tiểu thư muốn về nhà trước hay tới công ty gặp chủ tịch."
"Về nhà đi." Vừa trở lại chốn xưa, những tâm tình lúc trước cũng phút chốc ùa về. Bây giờ cô chỉ muốn một mình im lặng sửa sang lại tâm tình.
Nhận ra cảm xúc của cô không tốt, Jon cũng không nói gì, chỉ im lặng lái xe.
Bởi vì trong nhà chỉ có Eric và Thiên Lam, nên Eric không tiếp tục ở trong căn biệt thự lớn của gia tộc George, mà chuyển tới một căn biệt thự gần công ty.
Khi Thiên Lam tới nơi, trong nhà chỉ có một cặp vợ chồng trung niên đang chăm sóc sân vườn.
Jon vừa gặp hai người đã vui mừng hô lên.
"Quản gia Jill, mau xem ai tới này."
Người đàn ông nghe vậy khẽ liếc nhìn hắn, rồi cung kính cùng Thiên Lam chào hỏi. "Chào mừng tiểu thư trở về."
Thiên Lam nghe hai người đối thoại cũng biết cặp vợ chồng kia là ai. Quản gia Jill, vị quản gia trung thành nhất của gia tộc George. Nghe nói, ông đã làm quản gia cho nhà George hơn 30 năm, là người chứng kiến hai anh em Thiên Lam từ nhỏ tới lớn. Khi Eric quyết định chuyển tới nơi đây, cũng chỉ mang theo gia đình vị quản gia lâu năm này.
"Chào quản gia Jill, sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn."
"Không dám, tiểu thư có chuyện gì cứ việc gọi tôi." Quản gia Jill nghiêm túc nói. Là một quản gia đúng tiêu chuẩn, dù chủ nhân có đối xử như thế nào vẫn phải hiểu biết thân phận và trách nhiệm của mình.
"Chào mừng tiểu thư." Dì Jani đứng bên cạnh tươi cười nói.
"Chào dì Jani." Thiên Lam lễ phép chào.
Đây chính là những người cùng cô chung sống sau này. Hi vọng mọi người sẽ hoà đồng, vui vẻ.