Ôn Nhu Mười Dặm

Chương 96: Phiên ngoại 7

Dần dần bước vào mùa đông, nhiệt độ không khí ở Tấn Thành cũng thấp xuống. Nhiệt độ thay đổi đột ngột, Tô Dạng Nhiên xui xẻo bị cảm. Từ trường quay về nhà, cô cảm thấy cả người không cân bằng, lúc đi bộ cũng không vững. Cô cố kìm nén sự khó chịu để nấu cơm tối.


Tô Dạng Nhiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ đã gần tám giờ. Chắc là anh lại tăng ca, cô lục tìm từ dưới tủ ti vi được hòm thuốc, kiếm được thuốc cảm rồi uống vào. Sau khi ăn tối xong, Tô Dạng Nhiên ngồi trên ghế sa lon xem ti vi chờ Thẩm Quyến về nhà.


Có lẽ là vì bệnh cảm cộng thêm việc uống thuốc, Tô Dạng Nhiên cảm thấy mơ màng, mí mắt muốn khép lại, tiếng ti vi bên tai càng ngày càng nhỏ đi. Cuối cùng cả người cô vùi vào ghế salon.


Thẩm Quyến tan làm về nhà. Anh vừa mở cửa đã thấy Tô Dạng Nhiên ôm gối dựa vào ghế ngủ mất. Thẩm Quyến cười nhẹ, cất túi vào hộc tủ, rón rén đi tới. Anh ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng dùng tay cọ cọ gò má cô, “Em mệt sao không vào…”


Nói được một nửa thì ngưng, bởi vì Thẩm Quyến cảm thấy nhiệt độ trên gò má cô không như bình thường, hình như hơi nóng. Tiếp đó anh nhìn thấy thuốc cảm được đặt trên bàn trà.


Anh đưa tay sờ trán cô, mặc dù hơi ấm nhưng không nóng lắm, cô cũng đã uống thuốc rồi. Vì vậy Thẩm Quyến bỏ đi ý định đưa Tô Dạng Nhiên tới bệnh viện truyền nước.


“Đã bị cảm mà còn không biết chăm sóc mình.” Anh bất đắc dĩ nói, sau đó nhẹ nhàng ôm cô từ phòng khách vào phòng ngủ.


Thẩm Quyến đặt cô lên giường, kéo chăn đắp kín người cô. Tô Dạng Nhiên ngủ thật sâu, Thẩm Quyến khom người hôn một cái lên mặt cô rồi đi ra ngoài. Anh thấy thức ăn cô làm trong nhà bếp, không có chút hơi ấm nào, cũng không có dấu hiệu đã đụng tới.


Lúc Tô Dạng Nhiên tỉnh lại, mặt cô đang tựa vào eo của anh. Thẩm Quyến cảm nhận được sự động đậy, anh để sách xuống, cúi đầu nhìn cô, “Em tỉnh rồi à?”


“Ừ… anh về lúc nào thế…” giọng cô lúc nói chuyện hơi khàn khàn, Tô Dạng Nhiên không ngờ giọng mình lại thế này: “Giọng em….”
Thẩm Quyến bật cười, “Em bị sốt, đương nhiên là giọng nói hơi khàn rồi.”


“Hồi nãy em ngủ trên ghế salon mà?” Cô nhớ là mình ngồi trên ghế chờ anh về.
“Anh về thấy em nằm trên ghế sa lon, đến gần mới phát hiện em bị sốt nên ôm em vào đây.”
Tô Dạng Nhiên điều chỉnh tư thế cho thoải mái hơn, “Bây giờ…mấy giờ rồi?”


Thẩm Quyến nhìn thời gian, “Hơn mười một giờ rồi.”
“Trễ thế này rồi à?”
“Ừ, đúng rồi, buổi tối em chưa ăn cơm phải không. Anh có nấu chút cháo, em muốn ăn không?”


Nhắc đến cháo, Tô Dạng Nhiên lặng lẽ nuốt nước miếng. Cô ngủ lâu vậy rồi nhưng trong bụng vẫn trống trơn. Tô Dạng Nhiên đưa tay xoa bụng, “Ăn chứ.” Vừa nói cô vừa định ngồi dậy đi theo anh vào bếp.


Thẩm Quyến kịp thời đè vai cô xuống, “Em đang bị cảm mà, ra ngoài làm gì? Em ở đây chờ đi, anh mang vào cho.”
Tô Dạng Nhiên cười, ngồi yên, kéo chăn lên, “Vậy em ở đây chờ.”
Thẩm Quyến cưng chìu xoa đầu cô. Thẩm Quyến đi vào bếp, cháo nấu xong từ sớm còn ở trong nồi, anh múc đầy một chén.


Sau khi anh bước vào, Tô Dạng Nhiên lập tức nghe thấy một mùi vô cùng kỳ lạ, “Anh nấu cháo gì vậy, em nghe mùi hơi kì.”


“Em ăn thử đi rồi biết.” Thẩm Quyến ngồi ở mép giường, anh cầm muỗng, giống như là muốn tự mình đút cho cô. Tô Dạng Nhiên hít hít mũi, nói: “Em ngửi thấy mùi gừng, không lẽ anh cho gừng vào hả?”
Thẩm Quyến múc một muỗng, đưa tới bên miệng cô, “Em ăn thử đi.”


Tô Dạng Nhiên mím môi, ngại cái bụng trống trơn nên vẫn ăn thử. Đúng là gừng, ngoài gừng còn có gì đó lạ lắm, cô nuốt xuống rồi hỏi: “Ngoài gừng ra thì còn gì vậy anh?”
“Lá tía tô.”
“Lá tía tô?”


“Cháo gừng là tía tô đặc biệt chữa bệnh cảm nóng sốt, giúp đổ mồ hôi. Em ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ khỏe hơn.”
Tô Dạng Nhiên lại ăn một miếng, mùi thì kỳ nhưng ăn cũng không tệ, lại có cảm giác như hương thơm còn lưu lại trong miệng, “Cũng ngon đó.”


“Ngon thì em ăn nhiều vào, trong nồi vẫn còn đó.”
“Đúng rồi, em nấu cơm anh ăn chưa?”
“Anh ăn rồi.”
Tô Dạng Nhiên gật đầu. Thẩm Quyến đút một muỗng lại một muỗng, chén cháo cũng đã thấy đáy, “Anh đi múc thêm cho em.”


Tô Dạng Nhiên kéo anh lại, lắc đầu, “Không ăn đâu, em no rồi.”
“Mới đây mà no rồi?”
“Ừ, không ăn nữa.”
Sau khi ăn xong, dạ dày cô dần ấm lên, cảm giác khó chịu khi đói bụng cũng không còn. Tô Dạng Nhiên ăn không nhiều, sợ no quá buổi tối không ngủ được.
“Vậy anh đi rửa chén.”


“Ừm.”
Thẩm Quyến rửa chén xong đi vào, Tô Dạng Nhiên không có ở trên giường. Cửa phòng tắm đang đóng, bên trong có tiếng nước chảy, anh gọi một tiếng, “Nhiên Nhiên?”
Tiếng nói của cô từ bên trong vọng ra, “Em đang tắm.”
“Em tắm nhanh lên nhé không thì lạnh, có mở máy sưởi lên chưa?”


“Mở rồi.”
Tô Dạng Nhiên tắm xong đi ra, vừa mở cửa đã thấy anh đứng đó, cô sợ hết hồn, “Sao anh lại đứng đây, không lên giường à?”
Thẩm Quyến cầm lấy cái khăn đang trong tay cô, giúp cô lau tóc, “Đang đợi em.”
Tô Dạng Nhiên cười, “Đợi em? Đợi làm gì?”


“Lên giường trước đã.”
Tô Dạng Nhiên nghe lời lên giường, kéo chăn che lên. Thẩm Quyến ngồi ở mép giường, đầu tiên dùng khăn lông lau khô tóc cô, thoa tinh dầu xong lại dùng máy sấy làm khô lần nữa. Trong không khí phảng phất mùi hoa trong tinh dầu.


Ăn cháo nóng, còn được thư thả tắm nước ấm, Tô Dạng Nhiên cảm thấy sự khó chịu và dính dáp quanh người đều biến mất. Nếu lỗ mũi không nghẹt, họng không đau, chắc cô sẽ cảm thấy càng thoải mái hơn.


“Anh tắt đèn đây.” Thẩm Quyến nói với cô. Tô Dạng Nhiên vùi mặt vào vai anh, “ừ” một tiếng. Tắt đèn xong, đôi mắt cô vẫn mở thao tháo, có lẽ vừa nãy ngủ nhiều quá, bây giờ không ngủ được. Cô hỏi anh: “Thẩm Quyến, anh ngủ chưa?”


Bàn tay ôm vai cô hơi chặt hơn, giọng nói trầm thấp vang lên trên đầu, “Vẫn chưa.”
“Em không ngủ được, chúng ta trò chuyện một lúc đi.” Tô Dạng Nhiên hơi nhổm người lên nói với anh.
“Em muốn nói chuyện gì?”
“Em không biết nữa, nói cái gì cũng được.”


Thẩm Quyến cười khẽ, “Vừa nãy em ngủ no luôn rồi hả?”
“Chắc là vậy.”
“Vậy em thấy đầu mình thế nào?”
“Ừ…. hình như không cảm thấy nặng nề nữa.”
“Còn khó chịu không?”
“Hết rồi.”
“Em chắc chắn?”
Tô Dạng Nhiên nhíu mày, “Chắc chắn.”


Tô Dạng Nhiên vừa nói xong thì đột nhiên Thẩm Quyến bật người dậy, phủ lên người cô. Bàn tay anh thăm dò vào trong quần áo cô, môi cứ cạ vào cổ cô, “Nếu em không còn khó chịu nữa vậy thì chúng ta làm chút chuyện tiêu hao thể lực đi?”


Trước mắt mờ tối nhưng mùi hương mê người của cô vẫn chui vào mũi anh. Môi Thẩm Quyến chạm đến làn da mơn mởn trơn nhẵn, thậm chí anh nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng được mạch máu màu xanh nhạt đang ẩn giấu dưới làn da trắng nõn kia. Môi anh nhẹ nhàng ma sát gặm cắn nơi đó.


Tô Dạng Nhiên sững sốt hồi lâu mới phản ứng được, “Anh….anh biến thái, em còn là người bệnh mà.”
Thẩm Quyến cười nặng nề, “Anh vừa hỏi em đó thôi, đầu không đau, cũng không khó chịu, chỗ nào giống người bệnh đâu?”


Lúc này Tô Dạng Nhiên mới phản ứng được, ra là lúc đầu anh lừa cô, cố ý làm bộ để cô chui vào bẫy. Hèn gì anh cứ liên tiếp hỏi cô một đống vấn đề. Tô Dạng Nhiên bực bội chọc vào vai anh, “Vô sỉ.”


“Vậy anh làm tiếp một số chuyện càng vô sỉ hơn nhé?” Thẩm Quyến dùng môi mình trói buộc cô.


Đối với chuyện hôn môi, hai người không còn lạ lẫm gì nữa. Hai môi chạm nhau, công chiếm, cướp đoạt. Môi dưới của cô bị anh ngậm trong miệng, tỉ mỉ mơn trớn, lâu lâu sẽ nhẹ nhàng cắn lên một chút. Đầu lưỡi anh bắt đầu len qua hàm răng trắng tinh của cô, vừa chạm vào là giống như điện giật. Đầu óc cô không kịp nghĩ gì nữa, lập tức thả lỏng, thành trì thất thủ.


Cổ họng bị anh chiếm đoạt, đầu lưỡi mềm mại của anh chạm đến từng ngóc ngách, không cho cô chạy trốn. Ở nơi cực kỳ yên tĩnh như phòng ngủ, Tô Dạng Nhiên nghe tiếng môi lưỡi dây dưa một cách rõ ràng.


Cô không chịu nổi những nụ hôn dịu dàng thế này, ngón tay thon dài của anh nắm lấy, lúc nhẹ lúc nặng nắn bóp. Giọng nói cô không khống chế được vô thức bật ra, cảm giác quen thuộc trong nháy mắt xông thẳng lên ót. Ngay tại lúc cô định không chống cự nữa thì anh thắng lại.
“!”


Đôi mắt mông lung mê hoặc của cô mở ra, trong bóng tối nhìn anh. Đầu cô lúc này còn mơ màng, “Anh… anh không tiếp tục hả?”


Cơ thể Thẩm Quyến đè trên người cô chợt cứng đờ. Anh cần chút thời gian để khống chế nhịp thở. Sau đó Thẩm Quyến đưa tay giúp cô kéo vạt áo xuống. Tô Dạng Nhiên lại bị anh ôm vào trong ngực, Thẩm Quyến nặng nề thở ra một hơi.


“Không còn sớm nữa, ngủ đi.” Cuối cùng anh ôn tồn nói. Tô Dạng Nhiên, “”
Thẩm Quyến chợt nhận ra sự lạ lùng của cô, hỏi: “Chẳng lẽ em muốn làm xong ngủ tiếp?”
Tô Dạng Nhiên mím môi, sau đó yên lặng rúc vào lòng anh, giọng nói như có như không, “Bây giờ làm sao ngủ được?”