“Anh đã chuẩn bị xong chín đồng lâu rồi, vậy nên khi nào em mới cùng anh đi lãnh giấy đây?”
Tô Dạng Nhiên mím môi, nói: “Sổ hộ khẩu vẫn còn đang ở nhà mẹ.”
Thẩm Quyến cười, cúi đầu hôn một cái lên miệng cô, “Vậy chờ hai gia đình cơm nước xong, chúng ta mượn dì sổ hộ khẩu ngay được không?”
Anh vừa tắm xong, mùi rượu và thuốc lá cũng bay mất, mùi dầu gội đầu và sữa tắm thoang thoảng trước mũi, là mùi hương cô thích. Thẩm Quyến đến gần, sau đó cúi đầu xuống. Tô Dạng Nhiên cười ôm cổ anh, hôn một cái lên môi anh, sau đó cười đáp lại, “Được.”
Đuôi mắt cô cong lên, ánh mắt long lanh, môi đỏ răng trắng, yết hầu Thẩm Quyến hơi động, anh ôm chặt eo cô, giây tiếp theo dán môi xuống, muốn nuốt trọn toàn bộ con người cô.
Không khí dần nóng lên, Tô Dạng Nhiên mơ màng. Hai người càng hôn càng nhanh, càng hôn càng triền miên, lúc phản ứng lại được thì sau lưng đã là cái giường mềm mại. Ngực cô lành lạnh, Tô Dạng Nhiên đột nhiên nhớ một chuyện, vội vàng đưa tay cản lại, “Anh chờ…. chờ một chút.”
Thẩm Quyến không yên nhìn cô, ánh mắt anh hơi đỏ. Tô Dạng Nhiên nghiêng đầu nhìn chén canh giải rượu trên đầu giường, “Em nấu cho anh chén canh giải rượu, bây giờ uống được rồi đó, anh uống đi.”
Nghe vậy, Thẩm Quyến nhìn cái chén trên đầu giường, giọng nói khàn khàn, “Em nấu cho anh?”
“Chứ gì nữa? Anh uống nhanh đi, nếu không ngày mai sẽ nhức đầu đó.”
Thẩm Quyến bật người dậy, anh cầm chén, Tô Dạng Nhiên cũng ngồi dậy. Cô vừa chuẩn bị xuống giường đã bị anh nắm lấy mắt cá chân.
“Sao vậy anh?”
Thẩm Quyến uống một hớp rồi dừng lại, nhìn cô, “Em định đi đâu?”
“Tắm đó, em còn chưa tắm mà.”
Thẩm Quyến cúi đầu nhìn một bộ phận nào đó trong cơ thể đã thức dậy, Tô Dạng Nhiên cũng nhìn thử, gò má nóng lên, “Không biết xấu hổ, mau buông ra, em muốn đi tắm.”
“Vậy anh phải làm sao?”
Tô Dạng Nhiên vỗ mu bàn tay anh, “Anh tự lo đi.”
Buổi ăn cơm của hai gia đình đã được quyết định, hơn bảy giờ chiều chủ nhật tại nhà hàng Mãn Lâu. Theo tập tục, Tô Dạng Nhiên là đàng gái nên phải cùng người nhà tới. Vì vậy Thẩm Quyến đưa cô về nhà họ Cố trước, sau đó mới lái xe về, chờ đến bảy giờ tối mọi người sẽ gặp nhau ở trước nhà hàng.
Không biết có phải sau chuyện lần trước, Cố Xướng Thịnh đã nói gì với Cố Tư Dư không mà hôm nay thấy cô ta im lặng hiếm thấy. Cô ta càng như vậy Tô Dạng Nhiên càng cảm thấy tự tại, tốt nhất là nên thế, hai người nước sông không phạm nước giếng.
Tần Trăn nhìn Tô Dạng Nhiên, đột nhiên có cảm giác không chân thật, con gái bà đã lớn vậy rồi, đến lúc phải kết hôn rồi. Tô Dạng Nhiên nhận ra được bà đang nhìn mình, cô gọi một tiếng, “Mẹ.”
“Người nhà tiểu Thẩm có tốt với con không?” Tần Trăn lại hỏi.
“Vâng, chú dì rất tốt với con.”
“Bọn họ tốt với con, tiểu Thẩm cũng tốt với con, như vậy là mẹ yên tâm rồi.” Mặt bà vui vẻ.
“Đúng rồi, con lại đây với mẹ một chút.”
Tô Dạng Nhiên nghe lời đi theo bà.
“Cái này con cầm đi, mẹ nghĩ là con sẽ cần.”
Quyển sổ hộ khẩu này vốn là của nhà họ Tô. Lúc Tần Trăn tái giá dẫn cô đến Cố gia, cô chưa đủ mười tám tuổi nên phải mang theo sổ hộ khẩu, sau này cô trưởng thành, sổ hộ khẩu vẫn luôn ở chỗ Tần Trăn.
Tô Dạng Nhiên nhận lấy cuốn sổ, gật đầu một cái, “Vâng.” Hai người không nói gì nữa, có vẻ như là không biết nên nói gì. Nhưng vào lúc này, giọng nói của Cố Tư Liễm từ phía sau truyền tới, “Nhiên Nhiên.”
Tô Dạng Nhiên và Tần Trăn đồng thời nhìn sang, Cố Tư Liễm chào Tần Trăn một tiếng, bà gật đầu sau đó nói: “Anh gọi con kìa, con đi trước đi.”
Tô Dạng Nhiên “vâng” một tiếng, sau đó đi tới.
“Anh, anh tìm em ạ? Có chuyện gì không anh?”
Cố Tư Liễm nhìn cô cười, “Không có chuyện thì không thể tìm em à?”
“Đâu có ạ.”
Cố Tư Liễm thấy cô đang cầm sổ hộ khẩu, “Dì đưa em à?”
“Vâng.” Tô Dạng Nhiên gật đầu.
“Thời gian trôi nhanh thật, nhớ lúc đó em còn nhỏ nhắn như một củ cà rốt, ai ngờ chỉ chớp mắt một cái mà đã tới lúc phải lấy chồng rồi.” Cố Tư Liễm cười nói. Tô Dạng Nhiên cũng cười, “Vậy nên anh cũng phải cố lên mới được đó, anh là anh cả mà.”
“Ừm, chắc anh sẽ kết hôn cuối cùng quá.”
“Có lẽ là do mắt nhìn của anh cao quá, con gái thích anh đâu có ít.”
“Có nhiều hay không thì anh không biết, anh chỉ thấy rằng mình không thích họ.”
“Tại mắt nhìn của anh cao quá chứ gì?”
Cố Tư Liễm, “Có lẽ vậy….”
Mặc dù nhà cô đã đi trước 10 phút nhưng lúc đến nhà trai đã có mặt ở đó, điều này cho thấy nhà trai hết sức tôn trọng nhà gái. Sau khi vào cửa, hai gia đình chưa từng gặp mặt nhưng lại giống như đã quen biết từ lâu, thân thiết nói chuyện.
“Mọi người tới rồi à, mau ngồi đi.”
“Ngồi ngồi ngồi đi nào.”
Gia đình Thẩm quyến đến vô cùng đông đủ, chú dì, chị và anh rể, thậm chí tiểu Cà Chua và tiểu Chanh cũng tới. Khi nhìn thấy Tô Dạng Nhiên, hai đứa nhỏ vui vẻ hô lên, “Mợ, tụi con nhớ mợ lắm.”
Nghe xong câu này mọi người đều cười rộ lên, cô cũng cười, vừa cười vừa chọt nhẹ vào trán bọn nhỏ, “Mợ cũng nhớ mấy đứa nữa.”
Tần Trăn nhìn rất kĩ, bà thấy hai đứa nhỏ rất yêu thích và thân thiết với cô, tất cả cử chỉ của nhà bên kia đều lọt vào mắt bà. Bà biết con gái không lừa bà, tiểu Thẩm và người nhà đối xử với cô rất tốt. Tần Trăn càng cười nhiệt tình hơn với Thẩm Lan Du bên cạnh.
Thẩm Quyến đứng dậy cúi người hỏi thăm các thành viên nhà họ Cố. Sau khi chào hỏi, tất cả mọi người mới ngồi xuống, Tô Dạng Nhiên ngồi bên cạnh anh. Thức ăn được dọn lên, lúc này mọi người bắt đầu động đũa, vừa ăn vừa trò chuyện, không khí cũng không tệ lắm.
Cố Tư Dư nhìn Tô Dạng Nhiên một cái, cô ngồi bên cạnh Thẩm Quyến, anh thì đang mang bao tay lột vỏ tôm cho cô. Hai người lâu lâu sẽ nói mấy câu, quan tâm lại dịu dàng. Cố Tư Dư vốn cho là mình nhất định sẽ kết hôn trước, nhưng ai ngờ….
Cô ta càng nghĩ thì càng thấy chán, nhạt nhẽo dùng đũa đâm đâm chén cơm, không dám gây ra tiếng động quá lớn. Bản thân đã bị Cố Xướng Thịnh cảnh cáo một lần, huống chi cô ta cũng biết lúc này là lúc nào, cô ta không dám làm gì quá đáng. Càng nhìn càng ghét, không quan tâm thì hơn.
Nói chuyện thì nói chuyện nhưng ai cũng không quên mục đích chính của bữa cơm hôm nay. Nhà trai cần lên tiếng trước, Lục Trường Vĩ nói với Cố Xướng Thịnh: “Anh Cố, hôm nay hai nhà chúng ta ở đây ăn bữa cơm này cũng là vì muốn tính chuyện tương lai cho bọn nhỏ, tôi nói vậy đúng không anh?”
Cố Xướng Thịnh cười nói: “Anh nói không sai, chớp mắt một cái bọn nhỏ đều lớn cả rồi, cũng phải có gia đình của mình.”
“Sui gia, tôi gọi anh một tiếng sui gia, chúng tôi xin nói thật. Nhiên Nhiên thích A Quyến, mà gia đình chúng tôi cũng rất quý cháu. nếu cháu nó được gả đến nhà chúng tôi, tôi đảm bảo sẽ không có ai dám ức hϊế͙p͙ cháu.”
Sau khi Lục Trường Vĩ nói xong, Thẩm Lan Du cũng lập tức bày tỏ, “Đúng vậy, tôi đã coi Nhiên Nhiên như là con ruột trong nhà, cháu nó vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, A Quyến con tôi gặp được Nhiên Nhiên là con nó có phúc, đúng không anh?”
Cố Xướng Thịnh cười, “Đúng vậy, Nhiên Nhiên từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện, hôm nay con bé có thể thành tài như vậy, tôi cũng vì con mà thấy tự hào.”
Lục Trường Vĩ nhìn Thẩm Quyến, anh lập tức đứng dậy, nhìn Cố Xướng Thịnh và Tần Trăn nói: “Chú Cố, dì Tần, con thật tâm thật dạ thích Nhiên Nhiên, hôm nay con ở đây, ngay trước mặt gia đình hai bên mà bảo đảm, cả đời này con sẽ đối xử thật tốt với Nhiên Nhiên, hy vọng cô chú có thể yên tâm gả cô ấy cho con.”
Cố Xướng Thịnh và Tần Trăn cũng đứng lên, Cố Xướng Thịnh nói: “Đương nhiên là chú Cố tin tưởng con, Nhiên Nhiên nhà chú thích con, cô chú tự nhiên cũng quý con. Lời bảo đảm của con hôm nay cô chú sẽ khắc ghi vào lòng, tự con cũng phải nhớ, nếu sau này con dám ức hϊế͙p͙ Nhiên Nhiên, cô chú đành phải trở mặt với con để bảo vệ con gái.”
Thẩm Quyến cong cong khóe môi, “Chú Cố, dì Tần, cô chú yên tâm, con nhất định sẽ không bạc đãi Nhiên Nhiên.”
Thẩm Lan Du cũng nói: “Anh chị sui gia yên tâm, có chúng tôi ở đây, chúng tôi đều đứng về phe Nhiên Nhiên, A Quyến tuyệt đối không dám làm bậy.”
Tiểu Cà Chua và tiểu Chanh cũng thêm vào, “Nếu cậu dám ức hϊế͙p͙ mợ, tụi con sẽ giúp mợ đánh cậu.”
Hai đứa nhỏ đồng thời lên tiếng khiến bầu không khí dễ chịu hơn chút, mọi người đều cười rộ lên. Cuối cùng hai nhà đạt thành nhận thức chung, y như ý của anh và cô, đi đăng kí trước, chờ đến năm sau chuẩn bị hôn lễ.
Lúc sắp kết thúc bữa cơm, Thẩm Lan Du nói với Tô Dạng Nhiên: “Nhiên Nhiên, con lại đây với dì.”
Tô Dạng Nhiên đứng dậy đi tới, Thẩm Quyến cũng đi theo sau lưng cô.
Thẩm Lan Du móc từ trong túi xách ra một hộp gấm nhỏ, sau đó mở hộp, là một cái vòng tay phỉ thúy trong xanh, nhẵn nhụi trơn lán. Mặc dù cô không hiểu những thứ này nhưng cũng biết đây chắc hẳn là cái vòng quý giá.
“Dì…”
Thẩm Lan Du lấy vòng tay ra, “Cho tới bây giờ dì chưa từng cho con món quà nào. Đây là phỉ thúy gia truyền nhà dì, vốn là có hai cái, một cái lúc Hi Hòa gả chồng dì đã đưa xem như quà cưới. Bây giờ còn cái này dì muốn tặng cho con dâu tương lai của dì, cái vòng tay này dĩ nhiên là của con.”
“Dì, cái vòng này quá quý giá.”
“Nhưng ở trong lòng dì con còn quý hơn nó nhiều, dì đưa cho con dâu của dì, chẳng lẽ con không phải sao?”
Câu này của Thẩm Lan Du làm Tô Dạng Nhiên không từ chối nổi nữa, chỉ có thể để bà đeo vòng vào cổ tay mình, “Đẹp quá, thật là đẹp.”