Buổi chiều tiếp tục gõ chữ, lúc cô vừa đi ra khỏi phòng thì nhận được điện thoại của anh.
"Alo, Nhiên Nhiên."
"Thẩm Quyến, anh sắp tan làm rồi hả?" Tô Dạng Nhiên nhẹ nhàng vặn vặn cổ tay.
"Không phải, buổi sáng quên nói với em, hôm nay là thứ ba."
Tô Dạng Nhiên là loại người không có khái niệm thời gian, "Thứ ba? Thì sao?"
"Em quên rồi hả? Thứ ba anh phải trực đêm."
"À, em nhớ ra rồi, đã thứ ba rồi à, vậy hôm nay anh không về nhà hả?"
"Ừm, sáng mai anh mới về được, buổi tối không được nhịn không ăn cơm đó nha, em tự làm đồ ăn đi, trong tủ lạnh có ức gà, xào chung ớt xanh là được rồi, bí, khoai mỡ, bắp cũng có sẵn."
Tô Dạng Nhiên cười một tiếng, "Em biết rồi, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ ăn cơm tối."
"Được, vậy anh không nói nữa, anh phải đi kiểm tra phòng rồi, cúp máy nha."
"Ừ, bái bai."
Bữa tối Tô Dạng Nhiên ăn rất đơn giản, ít nhất không có bữa ăn tinh xảo như khi Thẩm Quyến ở nhà, sau khi cơm nước xong cô nhận được tin WeChat của Mạnh Điềm.
—— Nhiên, cậu mau giúp tớ xem thử đi, coi bộ áo cưới nào đẹp.
—— [Hình ảnh].
—— [Hình ảnh].
—— [Hình ảnh].
Tô Dạng Nhiên mở ra, tấm nào cũng nghiêm túc xem thử.
—— Tớ thấy bộ nào cũng đẹp hết, sao giờ
—— Vậy cậu lựa bộ đẹp nhất đi!
—— Vậy tớ chấm bộ thứ hai!
—— Tớ biết là mắt nhìn của tụi mình giống nhau mà!!! Tớ cũng thích bộ thứ hai!!!
—— Vậy thì chọn bộ thứ hai đi
—— OK!! Phải chọn bộ này! Đẹp quá!!!
—— [khả ái] jpg.
—— Đúng rồi, bây giờ cậu tha hồ đắc ý nha, suốt ngày ở chung với bác sĩ Thẩm quên mất chị em rồi.
—— Sao cậu biết chuyện này, tớ chưa nói cho cậu biết mà?
—— Tớ là ai chứ, đương nhiên là có người nói cho tớ biết rồi.
—— Chu Dương hả?
—— Cậu thật thông minh.
——...
—— Được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, tớ muốn đi ra ngoài ngắm cảnh đêm, chờ về nước đi tớ sẽ mời cậu đi ăn khuya.
—— Được.
Tô Dạng Nhiên viết bản thảo đến hơn hai giờ mới xong, chương này quá nhiều yếu tố kinh dị, cô cứ nằm lăn qua lộn lại trên giường mãi không ngủ được, trong đầu đầy hình ảnh ghê rợn, chỉ cần phòng khách có chút xíu động tĩnh nào là cô liền vểnh tai lên nghe.
Khi trước cô cũng từng lâm vào tình huống thế này, lúc đó không có cách nào, chỉ có thể cố dỗ bản thân mình ngủ, nhưng bây giờ cô đột nhiên rất nhớ Thẩm Quyến, từ khi sống chung với anh Tô Dạng Nhiên luôn có một loại cảm giác dựa dẫm, lúc này cũng rất nhớ anh.
Tô Dạng Nhiên do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được gọi WeChat cho anh, cô nghĩ chỉ cần mười giây, nếu trong mười giây này mà Thẩm Quyến không bắt máy thì thôi, đúng lúc ngay khi trong lòng cô mặc niệm đếm đến giây thứ chín.
"Tít —— " một tiếng, đầu kia bắt máy.
Thẩm Quyến mới vừa đi kiểm tra phòng xong, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung rung, anh vội vàng lấy ra nghe.
"Nhiên Nhiên, sao vậy?"
Tô dạng nhiên để điện thoại di động dựa vào đầu giường, nằm sấp ở trên giường, khi nhìn thấy mặt mũi của anh thì cảm giác sợ hãi trong lòng bị xua tan đi mất, "Thẩm Quyến, em không ngủ được."
"Sao thế?"
"Em sợ." Cô nhỏ giọng nói.
"Sợ cái gì?"
"Em vừa viết xong một bản thảo vô cùng đáng sợ, nhưng bây giờ làm sao cũng không quên được, nên hơi sợ."
Thẩm Quyến nhẹ nhàng cười một cái, "Em lớn rồi mà còn sợ gì nữa."
"Chắc là bị ám ảnh."
"Đừng sợ, không có gì đâu, em mệt không?"
"Có hơi hơi."
"Vậy em nhắm mắt lại nói chuyện với anh nè, anh dỗ em ngủ."
"Anh đừng cúp máy nha."
"Ừ, anh không cúp, em nhắm mắt lại đi."
Thẩm Quyến ngồi ở cạnh bên giường, đặt điện thoại trên bàn làm việc, lúc đầu Tô Dạng Nhiên còn có thể anh một câu em một câu nói chuyện với anh, sau đó anh nói ba bốn câu thì cô trả lời một câu, xem ra là sắp say ngủ rồi, đến khi đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, cô đã ngủ, truyền tới tiếng hít thở đều đặn.
Lại thêm một lúc nữa, Thẩm Quyến cầm hồ sơ bắt đầu ghi chép, viết một lúc thì ngẩng đầu nhìn người trong video, thấy cô ngủ yên ổn thì cúi đầu tiếp tục viết, đến rạng sáng gần sáu giờ anh mới cúp video, chờ bác sĩ Lục qua giao ca thì anh có thể đi về rồi.
Sau khi vào nhà Thẩm Quyến cố ý bước nhẹ chân, tiểu cầu đang ngủ thì tỉnh dậy, nó chạy tới, Thẩm Quyến vỗ đầu trấn an nó mấy cái, bảo nó yên lặng, dẫn nó ra cầu tiêu giải quyết, cho ăn sáng xong thì tiểu cầu mới về ổ ngủ tiếp.
Anh cho bữa sáng vừa làm xong vào lò vi sóng, dán lên cửa tủ lạnh một tấm ghi chú, vì để không đánh thức cô nên Thẩm Quyến tắm ở phòng tắm bên ngoài, xong xuôi mới mở cửa vào phòng ngủ, trong phòng mờ tối, không sáng lắm, trên giường gồ lên một cục, Tô Dạng Nhiên còn đang ngủ, Thẩm Quyến rón rén vén chăn lên giường.
Trong giấc mơ, Tô Dạng Nhiên đột nhiên cảm thấy giường hơi lún xuống, ý thức mơ hồ xoay người, bàn tay mò tới thân thể ấm áp kia, không mở mắt nhưng trong lòng vẫn biết đó là ai, cô nhẹ nhàng "ưm" một tiếng, nhích lại gần, quần áo lạnh cóng khiến cô hít một hơi.
"Anh về rồi?" Cô mơ màng hỏi.
Thẩm Quyến cười ôm người vào trong ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, ôn nhu trả lời, "Ừ, anh về rồi, được rồi ngủ tiếp thôi, còn sớm lắm."
".... Ừ." Tô Dạng Nhiên ôm chặt, khép đôi mắt vốn đang nửa mở nửa nhắm tiếp tục ngủ. Lúc Tô Dạng nhiên tỉnh anh vẫn còn đang say ngủ.
Rèm cửa sổ che đi ánh mặt trời bên ngoài, trong phòng mờ tối nhưng cũng không đến nổi đưa tay vẫn không thấy được năm ngón, ít nhất cô có thể nhìn rõ khuôn mặt của anh khi ngủ, Tô Dạng Nhiên nhìn một hồi, cuối cùng vẫn không kìm được đưa tay ra vuốt ve theo đường cong gương mặt, lông mày anh rậm mà ngay ngắn, sống mũi cao, môi mỏng đỏ thắm, càng nhìn càng sinh ra cảm giác thỏa mãn, người đàn ông này cuối cùng đã thuộc về mình.
Tô Dạng Nhiên ngủ đủ rồi nhưng anh thì chưa, sáng sớm mới về, chỉ vừa chợp mắt được một lúc thôi, cô không muốn làm anh tỉnh vì vậy nhẹ nhàng dời cánh tay đặt ngang hông mình qua một bên, cuối cùng rón rén xuống giường, đi thẳng ra phòng tắm bên ngoài rửa mặt.
Khi đi qua tủ lạnh vô tình nhìn thấy một miếng ghi chú nhỏ, Tô Dạng Nhiên đưa tay lấy xuống.
—— Bữa sáng ở trong lò vi sóng, khi ăn em nhớ hâm lại.
Ký tên, Quyến.
Khóe môi cô cong cong lên, cẩn thận cho giấy ghi chú váo túi mình.
Cô hâm nóng đồ ăn trong lò vi sóng, mấy phút sau lại bưng ra, ăn sáng xong Tô Dạng Nhiên lại lặng lẽ về phòng ngủ nhìn Thẩm Quyến một cái, anh còn đang ngủ.
Lúc anh tỉnh lại cả phòng vẫn tối, nhưng anh biết không phải tại rèm cửa chắn sáng mà là bên ngoài tối thật, Thẩm Quyến ngủ một giấc thật dài, nửa đêm hôm qua có một bệnh nhân đột ngột phát bệnh, anh bận rộn đến nổi không có thời gian nghỉ ngơi.
"Két ——" Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Tô Dạng Nhiên thận trọng ló đầu đi vào, cũng không biết là anh đã tỉnh hay chưa, cô bước nhẹ chân tới cạnh giường, đến gần thì nghe tiếng hít thở đều đều, xem ra anh vẫn chưa dậy, cô nhấp môi xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, cháo còn đang nấu ngoài bếp.
Vừa mới xoay người, cổ tay lại bị một đôi bàn tay thon dài ấm áp cầm lấy.
"A!"
Tô Dạng Nhiên hoảng sợ thét lên, người bị lôi ngã xuống mặt giường mềm mại.
"Chạy đường nào nữa?" Anh vừa tỉnh ngủ, giọng nói khàn khàn phả vào bên tai. Cô cảm thấy cả người đột nhiên mềm nhũn, giọng nói này thật có sức dụ dỗ, như đang gọi cô mau nằm xuống giày xéo anh vậy!
"Anh dậy rồi hả?"
Lời vừa hỏi ra đã cảm thấy thân thể bị kéo tới, chờ khi phản ứng kịp thì cô đã bị anh cho vào trong chăn, dép đã rơi lúc ngã xuống giường.
"Thẩm Quyến?" Cô gọi tên anh.
"Ừm, Nhiên Nhiên, người em thật là thơm."
Gò má cô nóng lên, "Ừm... Thật hả?"
"Ừ, thơm quá làm anh muốn ăn sạch em."
Tô Dạng Nhiên, "..." Ngủ đã rồi lại bắt đầu lưu manh hả!!
"Anh đói đụng đúng không?" Cô đưa tay nhẹ nhàng chọt chọt cánh tay vắt ngang hông mình.
Anh lại càng ôm chặt hơn, gò má tựa vào ót cô, có dụng ý khác hàm hồ nói: "Đói, bây giờ có thể ăn không?"
Không biết tại sao cô lại hiểu ý tứ trong câu nói, xoay người lại, Thẩm Quyến cũng phối hợp buông lỏng người, xoay người cong môi nhìn vào mắt anh, "Cơm nước xong ăn nữa."
Anh nhếch miệng, nhích lại gần khẽ mổ lên đôi môi đỏ mọng kia, "Em nói rồi đó nha."
Tô Dạng Nhiên nhìn nháy mắt, "Ừ, em nói, cho nên anh mau buông ra đi, nồi cháo còn đang nấu ở bếp kìa."
"Cháo thịt hả?"
"Đúng vậy, ăn không?"
"Ăn." Thẩm Quyến không nữa làm khó cô nữa, thả lỏng vòng tay.
Lấy được tự do xong Tô Dạng Nhiên nhanh nhẹn chui ra ngoài, "Anh sửa soạn xong thì đi ra ngoài nha."
Trong mắt anh toàn là vẻ cưng chìu, "Được."
Tô Dạng Nhiên trở lại phòng bếp, nồi cháo sôi lên tỏa ra hương thơm nồng, cô cầm muỗng nhẹ nhàng khuấy đều, cuối cùng nhấn nút giữ ấm.
Thẩm Quyến sảng khoái ra khỏi phòng ngủ, anh đi tới tủ lạnh trước, sau khi mở ra thấy trong tủ lạnh nhét đầy đồ ăn thì xoay người nhìn cô, "Hôm nay em đi siêu thị hả?"
"Đúng vậy." Tô Dạng Nhiên múc cháo ra, bưng tới bàn.
"Vậy thì tốt, anh còn nghĩ là em sẽ làm thức ăn đóng hộp...."
Tô Dạng Nhiên kêu anh, "Thẩm Quyến."
"Hả?"
Cô ngoắc ngoắc tay, "Anh lại đây."
Thẩm Quyến đóng cửa tủ lạnh đi tới, "Sao vậy?"
Vừa dứt lời, ánh mắt anh sững sốt nhìn qua bàn trà, ngoại trừ cháo thịt ra còn có ba món mặn một món canh.
"Em làm?"
"Đúng vậy." Cô tiến đến mấy bước, "Anh rất tốt, luôn luôn chăm sóc em đầy đủ, cho nên em cũng muốn làm như vậy, em cũng có thể chăm sóc chu toàn cho anh."
Tất cả sự quan tâm của cô khiến nội tâm Thẩm Quyến xúc động, anh không có quan niệm đàn ông làm chủ, chắc là do gia đình ảnh hưởng, từ cha mẹ đến anh chị luôn khiến trong đầu anh có ý niệm phải vô điều kiện cưng chìu con gái, ở trong nhà họ, mẹ và chị có quyền lợi tuyệt đối, như vậy cũng không hề có ảnh hưởng gì đến hôn nhân của họ, ngược lại tình cảm càng ngày càng tốt.
Trước giờ không tự trải qua nên Thẩm Quyến vẫn không hiểu, nhưng lời nói hôm nay của cô đã khiến anh hiểu vì sao tình cảm giữa cha mẹ và anh chị lại vững chắc như vậy rồi, không chỉ có đàn ông bỏ ra yêu thương, anh thấy cha và anh rể rất tốt nhưng hai người họ lại thấy thấy mẹ và chị tốt hơn, tất cả bọn họ yêu thương lẫn nhau, giống như lời nói của cô vậy, làm anh cảm thấy ấm áp.
Tô Dạng Nhiên thấy nửa ngày anh không trả lời, nhẹ nhàng nhíu mày, anh phải vô cùng cảm động mới đúng chứ? Không phải người ta nói cái chiêu khống chế chồng này lúc nào cũng hiệu quả sao?!!!
"Nhiên Nhiên?"
"Hả?"
Thẩm Quyến đi tới, dang tay ôm cô vào trong ngực, "Anh yêu em."
Tô Dạng Nhiên sững sốt, trong lòng ấm áp, nụ cười trên khóe miệng càng sâu hơn, cô cũng đưa tay ôm lấy anh, "Em cũng rất yêu anh." Cô lại yên lặng nói thêm một câu, "Sau này anh sẽ tốt với em, như vậy em cũng phải tốt với anh hơn nữa."
"Được, anh bảo đảm, anh sẽ tốt với em."
"Vậy chúng ta ăn cơm đi, chút nữa là cơm nguội lạnh đó."
"Được."
Khi trước cô đã nấu một nồi canh nhưng lần này làm ba món, món nào cũng là món đơn giản, khẩn trương nhìn anh ăn, đây coi như là lần đầu tiên cô nghiêm túc nấu cơm cho anh.
"Sao rồi? Có ngon không?" Cô hỏi.
Bữa tối nay anh ăn hai chén cơm, tất cả đồ ăn cũng giải quyết không còn chút nào, đây chính là câu trả lời. Sau khi ăn xong Tô Dạng Nhiên thu dọn chén đũa chuẩn bị đi rửa chén, bị Thẩm Quyến cản lại, "Để anh rửa chén cho."
Tô Dạng Nhiên lắc đầu, "Nhưng mà em đã nói rằng em sẽ chăm sóc anh mà." Dù sao diễn cũng phải diễn tới cuối, nếu không anh hết cảm động thì sao?
Thẩm Quyến cầm tay cô, đưa nhẹ lên môi mình khẽ hôn một cái, "Tay con gái phải biết giữ gìn thật tốt."
Tô Dạng Nhiên nhìn xuống tay anh, lại thấy rõ ràng tay anh còn đẹp hơn tay mình, tay cầm dao giải phẫu cũng phải giữ thật tốt mới được, cô nghĩ một chút rồi nói: "Bằng không chúng ta mua một cái máy rửa chén đi, tay anh cũng đẹp, em cũng muốn anh phải bảo dưỡng nó thật tốt."
Xem này! Cô đúng là có tài ăn nói! Bác sĩ Thẩm nhất định là sẽ cảm động không thôi!!!
Quả nhiên, ánh mắt anh nhìn cô lại càng thêm dịu dàng, "Ừ, được, nghe lời em."
Cuối cùng chén vẫn để cho anh rửa, Tô Dạng Nhiên tỉ mỉ đeo bao tay cho anh, ở trong nhà bếp cho tới khi rửa xong, sau đó cô tiến lên chủ động ôm lấy Thẩm Quyến, "Anh thích em làm đồ ăn cho anh hả?"
Thẩm Quyến ôm eo cô, trán kề trán, "Thích, vô cùng thích."
"Vậy sau này em sẽ làm nhiều bữa hơn, được không?"
"Được."
Tô Dạng Nhiên cười, trong mắt lấp lánh ánh nước, xinh đẹp như một bầu trời sao vậy, anh không kìm lòng được lấy tay vuốt ve đuôi mắt cô, lẩm bẩm nói: "Lời khi nãy em nói còn tính không?"
"Nói cái gì?" Tô Dạng Nhiên chưa kịp hiểu.
Thẩm Quyến mỉm cười, ngón tay theo đuôi mắt di chuyển đến đôi môi hồng nhẹ nhàng ma sát, ánh mắt thâm thúy lại thâm tình, "Em trả lời thế à, yêu tinh lừa gạt."
Tô Dạng Nhiên lại thấy ánh mắt nhuốm màu sắc dục quen thuộc, gò má đỏ ửng, theo bản năng nuốt nước miếng, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: "Em đã nói thì sẽ giữ lời, anh phải phục vụ cho thật tốt đó, làm em hài lòng mới được."
Thẩm Quyến bật cười, nâng cao cằm lên rồi hôn xuống, anh ôm thật chặt cô vào trong ngực mình, vừa hôn vừa đi đến phòng ngủ, chân của hai người cuốn vào nhau, hơn nữa người anh cao quá, Tô Dạng Nhiên đi theo không kịp, ngay tại lúc cô thiếu chút nữa trượt chân té thì cơ thể đột nhiên bay lên không, Thẩm Quyến ôm eo nhấc người lên.
"Ngoan, bám chặc vào, nếu không là té đó."
Vừa nghe nói sẽ té là cô luống cuống, lập tức kẹp chặt chân vào hông anh, sau động tác này là tiếng rên của Thẩm Quyến, trong đầu anh toàn là hình ảnh cờ bay phấp phới, bàn tay anh nâng người cô lên, lần nữa dán môi xuống.
Tô Dạng Nhiên cảm giác được sự biến hóa của anh, trong lòng âm thầm đắc ý, đây chính là mị lực cám dỗ của cô, anh có sức kìm nén kinh người nhưng đã đến đến trước mặt Tô Dạng Nhiên thì thất bại trong gang tấc, nộp vũ khí đầu hàng, sự khắc chế biến thành số không.
Cô cứ nghĩ rằng mình có thể giống như ngày đó chiếm thế chủ đạo, nhưng anh vừa vào là cô lập tức bị động, bị anh đè làm thở dốc cũng không nổi, động tác còn vừa nhanh vừa mãnh liệt, ngay cả tìm đường chống đỡ cũng không thể.
Tô Dạng Nhiên bị anh lật người lại, nhẹ nhàng cắn vành tai cô, "Ngày đó là lần đầu tiên của em, anh nương tay."
Mặt Tô Dạng Nhiên đỏ tới mang tai, "Anh.... A..."
"Này, anh.... Được rồi... Không được...." Cô không yên nói.
Anh vẫn cần mẫn, "Thế này vẫn chưa được, em đã nói anh phải phục vụ thật tốt mà?"
"Em.... Em.... A... Khốn khϊế͙p͙!"
"Ừ, anh là thằng khốn."
"Thẩm Quyến!"
Tô Dạng Nhiên không nhớ nổi rốt cuộc bọn họ tận hứng bao nhiêu lần, cô chỉ có một ý nghĩ, người này chính là cầm thú, người đội lốt thú, giả lịch sự, giống như lời Mục Cầm nói vậy, người ra vẻ nghiêm túc thật ra là người phong trần nhất, từ ngày được ăn mặn thì biến thành lang sói hổ báo luôn!
Thẩm Quyến nhìn người đang vùi trong chăn hầm hừ, anh kề sát vào tai cô, "Em còn tức giận hả?"
Cô "hừ" một tiếng, "Anh sảng khoái lắm rồi đúng không?"
"Chẳng lẽ em không thấy thế à?"
"Anh!!" Tô Dạng Nhiên kích động vén chăn lên, đưa tay chặn miệng anh, "Anh im miệng cho em, im miệng."
Cô chểnh mảng không chú ý, sau khi nhào qua nghe Thẩm Quyến kêu một tiếng mới để ý, định bỏ trốn thì đã không còn kịp nữa rồi, lúc bị chặn lại Tô Dạng Nhiên tức đến mức muốn khóc, người này hết lần này tới lần khác còn nói bên tai cô mấy câu hạ lưu vô sỉ, sau này cô phải ghi nhớ thật rõ, thận của người đàn ông này tốt lắm, không chọc nổi không chọc nổi.
Sau khi lăn lộn xong, cả người Tô Dạng Nhiên đổ mồ hôi bị Thẩm Quyến ôm vào phòng tắm nước nóng, lần trước khi tắm cô vẫn còn chút sức lực, nhưng lần này thật sự là xụi lơ thành bùn luôn rồi, như mì sợi nấu đến rục, ngay cả sức khóc sức mắng người cũng không còn!
Coi như là anh còn chút lương tâm, yên phận tắm cho cô chứ không làm càn làm bậy, nếu không chờ cô khôi phục sức lực, nhất định sẽ bóp chết anh.
Cô được anh hầu hạ lau khô thân thể, mặc quần áo ngủ vào, sấy khô tóc, cuối cùng bị nhét vào chăn, anh nhét mấy góc chăn thật chặt, "Chờ anh, anh sẽ nhanh quay lại."
Tô Dạng Nhiên trừng mắt một cái, rất muốn nói anh không cần quay lại đâu, nhưng bây giờ thật sự ngay cả nói cô cũng lười, Thẩm Quyến thu hết cái liếc sắc lẹm vào mắt, không chỉ không nổi cáu mà còn cúi người hôn một cái vào mắt cô, sau đó mới hài lòng vào phòng tắm.
Tô Dạng Nhiên trợn mắt nhìn bóng lưng anh. Cầm thú!
Tô Dạng Nhiên vừa mở mắt đã thấy Thẩm Quyến đưa lưng về giường thay quần áo, chắc là anh đã dắt chó di dạo về rồi, chuẩn bị đi làm, nhìn tấm lưng bền chắc của anh, cô không ngừng nhớ lại cảnh tối qua anh dày vò mình một trận, càng nghĩ càng bực bội, ngày hôm qua vậy mà mình lại ngủ mất, dường như cũng không chờ anh tắm xong, vừa mở mắt đã thấy con người kia sảng khoái thay quần áo.
Thẩm Quyến cài nút tay áo, vừa quay người đã thấy cô dậy rồi, anh cười cười ngồi cạnh giường, đưa tay xoa đầu cô, "Em tỉnh rồi à, chào buổi sáng."
Tô Dạng Nhiên bất mãn đẩy tay anh ra, lăn lộn là cả hai người vậy mà lần nào anh cũng tươi vui hơn mình là sao? So với tinh thần của cô thử coi, càng so càng thấy tức, cô phải tăng cường sức khỏe thân thể thôi, tranh thủ vượt qua anh.
"Tại sao em không nói chuyện?"
"Không thấy em đang muốn bơ anh sao?" Tô Dạng Nhiên liếc anh một cái.
"Bởi vì chuyện tối hôm qua?"
"Người đội lốt thú." Tô Dạng Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng.
"Em nói anh hả?"
"Không nói anh chẳng lẽ em tự nói em?" Thật là không tự giác gì cả.
"Vậy tối nay anh cho em chiếm vị trí chủ đạo nhé?"
Tô Dạng Nhiên: "..."
"Cho em ở phía trên?"
Tô Dạng Nhiên: "..." Đừng tưởng rằng cô không biết, dù là ai ở phía trên thì anh cũng vẫn thoải mái phải không, nghĩ cô ngu à?
"Anh dài dòng quá, không phải còn phải đi làm à, đi nhanh lên đi."
"Bữa sáng anh làm xong rồi, ở trong lò vi sóng đó, lát nữa em nhớ ăn đó."
"Ngày nào anh cũng nói có mấy câu này, lải nhải nhiều quá."
Khóe miệng Thẩm Quyến hiện lên nụ cười bất đắc dĩ, "Anh đi thật đó, ngoan."
Tô Dạng Nhiên xua xua tay, thiếu chút nữa là bảo anh cút đi.
Thẩm Quyến không nhịn được lần nữa xoa xoa đầu cô, lúc này mới đứng dậy, "Anh đi thật đó, tối gặp."
"Ừ."
Đợi Thẩm Quyến xoay người cô mới vén chăn đắp lên, đang chuẩn bị làm một giấc nữa, đôi mắt vừa nhắm đã nghe thấy giọng anh hỏi: "Nhiên Nhiên, anh hỏi em một câu cuối."
Mắt không thèm mở, "Hỏi."
"Hôm qua anh phục vụ như vậy em đã hài lòng chưa?"
Tô Dạng Nhiên mở mắt ra, tức giận phồng má, "Anh nói thử xem?"
"Anh không biết, cho nên anh mới phải hỏi em."
"Anh đừng hòng gài hàng em, em mà nói hài lòng thì khẳng định lần sau anh sẽ tiếp tục như vậy, còn em mà nói không hài lòng thì anh lại nói lần sau cố gắng hơn mới được, anh mau cút đi, năn nỉ đó." Mặc dù không phải là motip tổng tài nhưng chắc có thể thuộc loại kinh dị lãng mạn chứ?!
Thẩm Quyến bật cười, "Được, anh cút thật đây."
"Cút."
- --------------------------------
Hơn 5000 chữ lận đó, hu hu.