Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Chương 54

Kỳ Tiểu Nguyên cấp tốc moi ra quyển sổ nhỏ dùng để ghi chép món ăn cùng với cây bút tùy thân, rồi xoa xoa tay, vẻ mặt vui sướng bảo: “Có thể cho anh xin cái chữ ký không? Ách… Thẩm tiên sinh khi nào mới trở về trong nước biểu diễn vậy? Anh từ nhỏ đến lớn đều nghe chú ấy hát, tối thích nhất bài ‘Năm tháng đó’ còn có ‘Nhiệt huyết cùng vinh quang’ của Thẩm tiên sinh. Thời điểm chú ấy trở về nước, cậu có thể mời chú ấy đếnthôn họ Cao ngồi một chút không? Anh muốn xin một bức ảnh và chữ ký của chú, có thể chứ?”

Sắc mặt Kỳ Tiểu Bân bỗng trở nên sáng sủa hơn. Không nghĩ tới, anh hai của hắn đi ra ngoài nhập ngũ ba năm, rồi ở nhà mở trang trại ba năm, nhưng tình yêu cuồng nhiệt với thần tượng khi còn bé vẫn không hề thay đổi. Bất quá, hắn chỉ không ngờ Uất Trì Cẩn lại là con trai của Thẩm Kính Ngôn? Hắn vẫn luôn biết gia đình của học trưởng rất hiển hách, mỗi lần đến ngày nghỉ đều có xe hơi đến chở hắn về nhà. Tuy rằng Uất Trì Cẩn đều ở ký túc xá, cũng luôn hòa mình cùng các bạn học, về phương diện ăn mặc chi phí cũng không có gì đặc biệt. Nhưng các bạn học đều lén bàn luận sau lưng, chuyện mỗi lần tới kỳ nghỉ đều sẽ có đoàn xe chuyên biệt dừng ở phố kế bên để chờ hắn.

Uất Trì Cẩn tiếp nhận giấy ghi món ăn của Kỳ Tiểu Nguyên, sau khi lật qua hai trang lại trả về cho cậu. Ngược lại, hắn còn từ trong túi lấy ra một quyển sách đã được ký tên nhét vào tay Kỳ Tiểu Nguyên: “Tiểu tẩu tử, anh trước nhận cái này nhé! Cái này vốn là tập kí tên do nữ nhân đại vương nhà em chỉ đích danh, dùng để xin chữ ký mấy cặp… siêu sao. Sau này, em mới thay nhỏ sắp xếp cho chỉnh tề. Nếu sớm biết chị dâu thích như vậy, em nhất định sẽ sưu tập một bộ chữ ký còn đầy đủ hơn.”

Kỳ Tiểu Nguyên cảm động đến rơi nước mắt, một bên lật xem sách kí tên, một bên bảo: “Năm đó lúc bọn anh nhập ngũ đều không có gì để giải trí. Hằng ngày, anh đều nghe Thẩm tiên sinh hát, một bên nghe anh ấy hát một bên nấu ăn. Điều khiến anh ngoài ý muốn chính là Thẩm tiên sinh vậy mà đã có con trai lớn như vậy rồi, ha hả… A, sao mấy nhân vật trong sách này đều là từng đôi từng đôi? Còn có…” Còn ái muội ôm nhau, đây là ý gì vậy? Trọng điểm là hai người đang ôm nhau này đều là nam.

Uất Trì Cẩn ho khan một tiếng: “Cái kia… đều là các nghệ sỹ đã hợp tác cùng nhau. Thuyết minh… quan hệ của bọn họ rất tốt, hơn nữa về sau còn có khả năng tiếp tục làm việc chung, hoặc là đang làm cùng dự án…” Hắn mới không nói ra mấy người này thật ra CP định mệnh trong cảm nhận của Uất Trì Bảo Nhi đâu!

Kế đó, Uất Trì Cẩn lại bắt lấy cánh tay Kỳ Tiểu Nguyên, vui vẻ nói: “Tiểu tẩu tử, giữa trưa em mời các anh đi ăn cơm! Không nghĩ tới anh và Tiểu Bân lại là hai anh em, bất quá hai người lớn lên thật chẳng giống nhau chút nào. Mà nhị ca của em đâu? Không lẽ ảnh lại ra ngoài làm nhiệm vụ nữa? Người đã thành gia lập nghiệp mà cả ngày lại chẳng chịu ở nhà.”


Quý Hoành nhẹ nhàng khụ khụ: “Quả nhiên chúng ta đã già rồi, người trẻ tuổi ở cùng một chỗ… tương đối có nhiều chuyện để tán gẫu à!”

Diệp Thần cũng lên tiếng: “Tốt lắm, cứ để bọn trẻ đi trò chuyện! Chúng ta hai lão già vẫn là để cho chúng có chút không gian tự do mới tốt. Đi thôi! Đi xem hai nhóc con kia, mấy người chúng ta hẳn là có tiếng nói chung hơn đấy.”

Sau, Quý Hoành cùng Diệp Thần dắt tay nhau rời khỏi. Uất Trì Cẩn bên này lại nhất quyết phải mời Kỳ Tiểu Nguyên cùng Tiểu Bân đi ăn cơm. Vì phòng ngừa gặp được người quen, Uất Trì Cẩn đã mang hai anh em đi đến một quán ăn khá bí mật. Nơi này được trang hoàng với phong cách thực cổ kính, bàn ghế giả cổ được làm từ rễ cây đằng, ngoài ra còn có bàn bằng đá, nhìn qua thực thích hợp cho nhóm thanh niên nho nhã tới đây ngẩn người. Trong sân của quán ăn còn nuôi vài chú mèo. Chúng còn không ngừng kêu tới kêu lui, cũng rất dễ dàng thân cận người. Bà chủ cửa tiệm là một phụ nhân chừng bốn năm mươi tuổi, đã ở góa nhiều năm. Có lẽ do cõi lòng đã tĩnh lặng, bà mới chọn khu phố nơi đầu thôn không quá nhốn nháo, mở một quán ăn nhỏ đặc biệt thanh tĩnh. Mỗi ngày trong quán chỉ bày từ bốn đến năm bàn, mỗi bàn đều có giá cả khoảng 2300 trăm. Khó có được một hoàn cảnh u tĩnh như nơi này, mỗi bàn đều được xếp tại một đình nghỉ chân độc lập, cũng không sợ có người đến quấy rầy.

Kỳ Tiểu Nguyên hiện tại đang cảm thấy rất hứng thú với cách trang hoàng cùng với phong cách đặc biệt của quán ăn này. Cậu nay cũng đang ra sức học tập các loại phong cách bố cục nhà ăn, nhằm để áp dụng cho chính quán ăn của mình.thôn họ Cao tuy có nhiều khách sạn nhà ăn, nhưng lại cung không đủ cầu, tuyệt đối còn chưa đến mức hoàn toàn bão hòa. Có đôi khi du khách đến đây, tìm không thấy nhà hàng, chỉ có thể mua một bao mì ăn liền giải quyết qua bữa. Cho nên, các loại món ăn lề đường ở khu này phát triển cũng rất thịnh vượng.

Ba người ngược lại tán gẫu rất tùy ý, cũng không có gò bó lẫn nhau. Kỳ Tiểu Bân là đàn em dưới khóa của Uất Trì Cẩn. Bởi vì Uất Trì Cẩn là hội trưởng hội học sinh, thời điểm đón tân sinh viên là do hắn phụ trách an bài vấn đề chỗ ở cho Kỳ Tiểu Bân. Cũng vì Kỳ Tiểu Bân nhìn qua chất phác thành thật, làm cho hội trưởng hội học sinh mới phá lệ quan tâm người ta nhiều hơn bình thường, mà kỳ thật cũng chỉ có vậy thôi. Mà Kỳ Tiểu Bân cũng rất cảm kích sự chiếu cố của học trưởng dành cho mình, trừ anh của hắn ra, cũng chỉ có một người trẻ tuổi duy nhất là học trưởng đối hắn quan tâm chiếu cố.

Trải qua thời gian trò chuyện vui vẻ, Uất Trì Cẩn biết được nguyên lai Kỳ Tiểu Bân vừa mới ly hôn, khó trách thằng nhỏ mới biến thành bộ dạng như vậy. Bất quá Uất Trì Cẩn vẫn trêu chọc đối phương hai câu: “Tiểu sư đệ, không nghĩ tới cậu vậy mà đã kết hôn? Ha hả, anh thật quá bất ngờ.”


Kỳ Tiểu Bân đỏ mặt: “Khiến học trưởng chê cười rồi, em… cũng không biết vì sao sẽ biến thành như vậy. Xem ra, em quả thật không thích hợp kết hôn.”

Kỳ Tiểu Nguyên vỗ vỗ tay em trai: “Tiểu Bân, đừng nói như vậy. Cuộc sống còn phải tiếp diễn, chuyện nhân sinh luôn không như ý tám chín phần. Không cần vì một chút suy sụp nho nhỏ liền nản lòng thoái chí, em phải nhìn về phía trước chứ!”

Uất Trì Cẩn cũng chêm vào: “Đúng vậy, ly hôn không phải là thất bại mà là tăng thêm cho nhân sinh của em một ít vốn sống mà thôi.”

Kỳ Tiểu Bân thở dài: “Kỳ thật, em sớm biết lúc trước nên cùng đi với học trưởng. Cũng vì kết quả thi nghiên cứu thất bại, không thi được vào trường học mong ước, em mới nản lòng thoái chí. Về quê, em chỉ muốn tìm công tác ổn định, tính toán cứ thế kiên định sống tới cuối đời. Chiếu cố cha già, rồi chờ anh của em trở về. Ai biết…” Kỳ Tiểu Bân là người luôn nhẫn nhục chịu đựng đối với an bài của vận mệnh. Hắn sẽ không tranh đoạt, mà vốn hắn cũng không biết nên tranh giành như thế nào? Người như hắn, hẳn nên tìm một người có mục tiêu cuộc đời rõ ràng để dẫn đường chỉ lối. Đáng tiếc đáng tiếc, đến tận giờ, vẫn cũng không có ai tình nguyện trở thành đạo sư dẫn lối cho cuộc đời của hắn. Bởi lẽ nhân sinh chính mình cần phải do tự mình bước đi, dù là ai cũng chẳng thể nhận trách nhiệm thanh toán nợ thay mình cả.

Uất Trì Cẩn vỗ vỗ bả vai Kỳ Tiểu Bân, bảo: “Học đệ cũng đừng nản lòng, em nếu muốn theo anh thì hiện tại cũng không muộn! Bên anh vĩnh viễn có vị trí cho em.”

Không biết có phải là do mình đã được gả cho một người đàn ông hay không mà khi nghe được Uất Trì Cẩn nói những câu này, cậu lại cảm thấy có chút không được tự nhiên. Kỳ Tiểu Nguyên hắng giọng một cái, uống một hơi trà lúa mạch, nhằm hòa tan sự mất tự nhiên trong lòng.

Kỳ Tiểu Bân khẽ thở dài: “Ý tốt của học trưởng em xin nhận, nhưng tình trạng hiện giờ của em thật sự không thích hợp cùng học trưởng gây dựng sự nghiệp. Vừa vặn, anh của em đã đến bên này, khẳng định đang rất cần người phụ. Em trước là trợ thủ cho anh ấy, chờ ảnh ổn định lại, em sẽ tiếp tục cầm sách ôm vở. Lần trước thi thất bại, nhưng lần này em sẽ không thể để chính mình thất vọng.”


Uất Trì Cẩn gật gật đầu: “Cũng tốt, tiểu tẩu tử đã mang thai, cũng cần người chiếu cố.”

Kỳ Tiểu Bân cúi đầu trầm mặc, rồi vẫn nhịn không được hỏi một câu: “Học trưởng, anh cứ nói anh trai của em mang thai, anh của em làm sao có thể mang thai? Anh ấy là nam, không có tử cung, anh nhất định là đang nói giỡn phải không?”

Kỳ Tiểu Nguyên lập tức nói: “Tiểu Bân, chuyện này là do anh không nói cho em biết… Kỳ thật, Tử Tử… là do anh mang thai rồi sinh hạ. Anh biết em khẳng định cảm thấy chuyện này bất khả tư nghị, nhưng đây chính là sự thật. Trong bụng anh, hiện tại lại hoài thai một đứa… còn có Tiểu Bân, ba ba của đứa nhỏ là trung úy trong đơn vị của anh trước kia. Bọn anh… vừa mới đính hôn, chưa kịp thông báo cho em là do sự tình làm quá vội vàng. Em đừng giận anh nhé…” Kỳ Tiểu Nguyên càng nói càng lo lắng. Ở trong lòng cậu, Kỳ Tiểu Nguyên trừ bỏ phụ thân là thân nhân duy nhất, thì cậu chưa bao giờ giấu em mình nhiều chuyện như vậy. Trước không nghĩ nói, một là bởi vì người làm anh không thể quá yếu đuối trước mặt em trai, hai là bởi vì, vị em dâu kia thật sự đã khiến cậu không dám quá thân cận với em trai mình.

Kỳ Tiểu Bân trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, sửng sốt chừng hơn mười giây, cuối cùng mới bật cười: “Anh, em chỉ ly hôn thôi, anh cũng không cần nói mấy chuyện này chọc cười em đấy chứ? Em không có việc gì, mấy ngày nữa thì tốt rồi.”

Kỳ Tiểu Nguyên không biết nên giải thích như thế nào, chỉ đành nói: “Tiểu Bân, anh không có nói giỡn với em!”

“Được rồi anh, em biết anh thương em, rất tốt với em. Anh dù có cùng nam nhân kết hôn thì vẫn vĩnh viễn là anh trai kính yêu của em, em thật sự không có việc gì…”

“Học đệ!” Uất Trì Cẩn đột nhiên hô một câu.


“Ân? Làm sao vậy học trưởng?” Kỳ Tiểu Bân xoay người nhìn về phía Uất Trì Cẩn.

Uất Trì Cẩn nghiêm túc nói: “Tiểu tẩu tử không lừa em, anh ấy thật sự có thể mang thai. Tuy rằng anh không biết, anh ấy vì cái gì có thể hoài thai. Bất quá anh biết chắc một điều anh là như thế nào sinh ra.” Nói xong hắn mới mở một tấm ảnh trong điện thoại di động lên, trên ảnh chụp là Thẩm Kính Ngôn đang ôm chiếc bụng bầu khoảng bảy tám tháng, thực hưởng thụ ngồi ở bên cửa sổ sát đất phơi nắng. Bên người hắn vây quanh mấy chú mèo con vừa mới sinh. Đây là mèo nhà Quý Hoành, có con màu trắng, có màu đen, còn có con có bộ lông y như bò sữa.

Uất Trì Cẩn lại nói tiếp: “Diệp bá bá là bác sĩ, ông ấy đã phá giải được nan đề sinh con ở đàn ông. Bất quá, đến nay ông vẫn phải dùng đến gene của người song tính tự nhiên. Đây là ba ba của anh, Thẩm Kính Ngôn, đây là phụ thân anh Uất Trì Thiều Khải, anh chính là vì thế mới được sinh ra. Mà ở trong bụng của ba lúc này, là anh, còn có em gái sinh đôi. Nhỏ chính là nữ vương đại nhân khiến mọi người sợ hãi… Thôi, vẫn không nên nhắc đến nhỏ. Bất quá, những gì chị dâu nói đều là sự thật. Có lẽ trong lúc nhất thời không tiếp thụ được, nhưng từ từ sẽ được thôi!” Nói xong hắn vỗ vỗ bả vai Kỳ Tiểu Bân, sau đó nhíu nhíu mày: “Buổi tối, nếu không có chỗ ở liền theo anh qua bên chú Đại Giang đi! Anh biết, chỗ ở của nhị ca rất nhỏ, khẳng định không có chỗ ở cho em ở tạm đâu. Bên chú Đại Giang điều kiện không tồi, bất quá gần đây đang là mùa du lịch thịnh vượng, phòng trọ khan hiếm, anh may mắn vớt ngay được căn phòng cuối cùng, nếu không để ý thì cứ tới đấy cùng anh chen chúc.”

Kỳ Tiểu Bân đáp: “Em đương nhiên không để ý, đã lâu không gặp mặt học trưởng, vừa vặn chúng ta có thể chạm gối hàn huyên. Đúng rồi, bài luận văn lần trước của em, đã khiến cho anh chỉ bảo không ít, nếu không em cũng không có khả năng lấy được thành tích tốt như vậy.”

Uất Trì Cẩn lập tức bày vẻ mặt uể oải: “Học đệ em tha anh đi! Học trưởng biết em học văn học cổ đại của Trung Quốc, nhưng từ lâu anh đã không còn nghiên cứu mấy thứ này. Anh hiện tại làm đạo diễn, trong nhóm thuộc hạ có một biên kịch kim bài, nếu em đối mấy thứ này cảm thấy hứng thú, ngược lại có thể cùng hắn chạm gối hàn huyên.”

Nhờ nói sang chuyện khác, ngược lại đã thành công đem lực chú ý của Kỳ Tiểu Bân dời khỏi chuyện mang thai của anh trai. Tuy rằng ở mặt ngoài hắn không nói cái gì nữa, nhưng đợi đến khi có cơ hội, hắn lại bắt đầu hỏi liên miên không dứt. Cơm nước xong, Uất Trì Cẩn đi lấy xe, từ thôn tây đến thôn đông phải đi mất nửa giờ. Hiện tại diện tích thôn rất lớn, không thể so với trước kia, mới mười mấy phút đồng hồ đã đi được một vòng lớn.


Kỳ Tiểu Bân không ngừng quan sát bụng của anh trai, nhìn chăm chú đến mức khiến người sợ hãi.

“Anh, anh thật sự mang thai? Anh… có kiểm tra qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gìhay không?”