“Con trai, những năm này con cực khổ rồi.” Đường Thu Diệp vỗ cánh tay Thẩm Đường Cửu, phát biểu một chút cái nhìn của bà
“Không cực khổ.” Thẩm Đường Cửu ôm Đường Thu Diệp, nói lời an ủi bà.
“Vậy.. Con có muốn để Tiểu Triết tới đây tâm sự hay không?” Đường Thu Diệp thử dò hỏi.
“Đều đã trễ thế này, ngày mai nói sau đi.” Thẩm Chương Niên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đứng dậy kết thúc cuộc nói chuyện này, “Đi ngủ đi. Nói với cậu ấy chúng ta không phải người bảo thủ, để cho cậu ấy yên tâm.”
“Cảm ơn cha, cảm ơn mẹ.” Thẩm Đường Cửu vô cùng thành khẩn mở miệng.
Sau đó lại trở về phòng của mình.
Thẩm Đường Cửu trở lại phòng ngủ của mình, còn chưa đi tới liền thấy Đàm Minh Triết và Thẩm Duệ hai cha con đang thò đầu ra quan sát. Một lớn một nhỏ hai người từ sau cánh cửa thò đầu ra, cảm giác đặc biệt thú vị.
Thẩm Đường Cửu không nhịn được cười.
“Thế nào?” Đàm Minh Triết không kịp chờ đợi dò hỏi.
Sau đó cậu nhìn thấy Đường Thu Diệp và Thẩm Chương Niên cũng từ phòng sách đi ra, liền vội vã ôm Thẩm Duệ thu về.
Đường Thu Diệp cùng Thẩm Chương Niên làm bộ không nhìn thấy, trực tiếp đi xuống lầu.
Thẩm Đường Cửu nở nụ cười bước vào phòng.
Đàm Minh Triết dùng sức đem Thẩm Đường Cửu lôi vào bên trong, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
“Như thế nào?” Cậu sốt sắng hỏi.
Thẩm Đường Cửu cười nhìn cậu, giơ tay làm thủ thế ok “Đã xong rồi.”
“Nhanh như vậy, đơn giản vậy ạ?” Đàm Minh Triết trợn mắt lên, tiến lên tỉ mỉ kiểm tra Thẩm Đường Cửu, “Bọn họ không đánh anh đúng không?
“Làm sao có khả năng.” Thẩm Đường Cửu nghe cậu nói lung tung, không nhịn được nắm lấy tay của cậu, nghiêm túc nói, “Anh đã nói rồi, ba mẹ không phải người bảo thủ, bọn họ rất thông cảm cho chúng ta, cũng biểu thị... đã tiếp thu.”
“Quá tốt rồi!”
“Em ngày mai có thể đổi giọng gọi.”
Đàm Minh Triết nháy mắt mấy cái.
Thẩm Đường Cửu bổ sung: “Có thể đổi giọng gọi cha mẹ.”
Thẩm Duệ nhào lên trên giường, đem dép lê trên chân vung xuống đất, sau đó ngã nhào một cái lăn tới chính giữa, hoan hô một tiếng: “Ông bà nội là tốt nhất!”
“Ba ba và cha không tốt sao?” Đàm Minh Triết cố ý hỏi bé.
“Không tốt.” Thẩm Duệ che miệng cười phủ định.
“Tại sao?”
Thẩm Duệ chỉ là cười, không trả lời.
Đàm Minh Triết cũng bò lên giường, muốn đi cào chân của con trai, Thẩm Duệ hét lên một tiếng, nhanh chóng bò vào bên trong.
Hai cha con nhốn nháo loạn tùng phèo, Thẩm Đường Cửu đi qua làm người hoà giải: “Được rồi được rồi, đều đã trễ thế này, đừng làm rộn, nhanh lên một chút còn phải đi ngủ.”Thẩm Duệ trốn đến sau lưng Thẩm Đường Cửu, nhìn Đàm Minh Triết le lưỡi: “Ba ba đã có cha, con giờ chỉ đứng thứ hai, cho nên không được!”
“Thằng nhóc thúi.” Đàm Minh Triết bật cười, chửi một câu, không tiếp tục giày vò bé.
Ba người nằm ở trên giường, Thẩm Duệ chiếm cứ vị trí ở giữa, lúc này có thể quang minh chính đại chiếm lấy cha và ba ba.
Có lẽ là buổi chiều hai người cha đã tiến hành vận động, cho nên, buổi tối bị con trai gây rối, bọn họ cũng rất bình tĩnh.
Đương nhiên, cũng có thể là bởi vì đang ở nhà ba mẹ, tạm thời không thích hợp làm vận động...
Vô luận đến tột cùng là nguyên nhân gì, nói chung tất cả mọi người một đêm mộng đẹp.
Ngày thứ hai Đàm Minh Triết cố ý dậy thật sớm, muốn đi xuống nhà hỗ trợ nấu cơm, kết quả bị Thẩm Đường Cửu kéo trở về.
“Không cần em bận rộn, bây giờ cũng quá sớm.” Thẩm Đường Cửu xem còn trai còn đang ngủ, liền đem bé đẩy vào góc trong, sau đó hắn chiếm cứ vị trí chính giữa, ôm Đàm Minh Triết hôn một hồi.
“Mới có sáng sớm, đừng trêu chọc em!” Đàm Minh Triết nguýt hắn một cái, lại không hề có lực uy hiếp, trái lại càng nhiều thêm mấy phần mê hoặc.
Thẩm Đường Cửu đem chân để lên trên đùi Đàm Minh Triết, cố ý dùng nơi nào đó cọ cậu: “Anh muốn!”
“...”
Không nghĩ tới Thẩm Đường Cửu lại có ngày lưu manh như vậy.
Đàm Minh Triết nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn đưa tay ra nắm lấy nơi nào đó của Thẩm Đường Cửu.
Bên cạnh thằng nhóc còn đang ngủ, Đàm Minh Triết một bên hầu hạ Thẩm Đường Cửu một bên nhìn con trai phía bên kia, không quá chuyên tâm, Thẩm Đường Cửu cọ mặt của cậu, nói: “Chưa đến giờ con dậy, em không cần lo đâu.”
Trước đây không phải vẫn luôn câu dẫn hắn sao?
“Chỗ này không giống nhau, làm thân mật như vậy vẫn là có chút run sợ. Huống chi, em còn đang căng thẳng.” Đàm Minh Triết than thở, “Em muốn chúng ta kết hôn xong mới gọi cha mẹ, có phải là có chút ngốc không?”
“Vốn là ngốc.” Ngữ khí của Thẩm Đường Cửu vô cùng sủng nịch.
Đàm Minh Triết cười xấu xa, dùng tay bóp người anh em của Thẩm Đường Cửu, Thẩm Đường Cửu hít vào một ngụm khí lạnh, vươn mình đem hắn đặt ở dưới thân “Đừng nghịch.”
......
“Được rồi, anh nhanh chóng tránh ra, em muốn đi rửa tay.” Cuối cùng Đàm Minh Triết cũng coi như khiến người nào đó hài lòng, cùi chỏ đụng vào hắn, vươn mình nhảy xuống giường, đi buồng tắm.
Thẩm Đường Cửu thích ý nằm ở trên giường một hồi, sau đó mới đứng dậy đi buồng tắm rửa mặt.
Hắn nhìn thấy cửa phòng tắm đóng kín, không nhịn được gõ cửa: “A Triết? Có cần anh giúp em giải quyết không?”
“Không cần!” Đàm Minh Triết đứng ở bồn rửa tay đánh răng rửa mặt mà thôi, bởi vì mở cửa ra vướng bận, cho nên mới đóng lại.Mới không giống như Thẩm Đường Cửu nghĩ tới!
Hai người đều rửa mặt xong xuôi thay xong quần áo, mới đi xuống lầu.
Thẩm Duệ không tỉnh, bọn họ cũng không gọi, để cho bé ngủ tiếp.
Sau khi xuống dưới lầu, phát hiện Thẩm Chương Niên đã rời giường, ở trong vườn hoa luyện thái cực quyền.
Tiểu Lưu bọn họ cũng đang tập luyện.
Đàm Minh Triết và Thẩm Đường Cửu đứng ở trên cầu thang, cậu ghé vào tai Thẩm Đường Cửu nói: “Em có thể đi luyện quyền hay không?!”
Thẩm Đường Cửu nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt nhu hòa: “Muốn nhìn?”
Đàm Minh Triết còn chưa nói, hắn liền cầm tay Đàm Minh Triết đi đến vườn hoa.
“...” Đàm Minh Triết giật tay nhưng không rút ra, chợt cảm thấy quẫn bách. Bất quá việc đã đến nước này cũng chỉ có thể đối mặt.
Cậu nhìn Thẩm Chương Niên khẽ mỉm cười, còn chưa mở miệng, cha Thẩm đã lên tiếng trước, hỏi cậu một cậu: “Dậy rồi? Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
“Tốt vô cùng.” Đàm Minh Triết không gọi được tiếng cha trước tiên cũng chỉ trả lời ngắn gọn như vậy.
Ánh mắt Thẩm Chương Niên dừng lại ở trên người bọn họ, nhìn thấy bọn họ vô cùng thân mật tự nhiên, ở chung hài hòa, liền hài lòng thu hồi ánh mắt, tiếp tục đánh thái cực quyền.
Đàm Minh Triết thấy Thẩm Đường Cửu cũng bày ra tư thế, cũng theo bọn họ đồng thời luyện thái cực quyền.
Khụ khụ, kỳ thực thân thủ Đàm Minh Triết cũng cũng không tệ lắm.
Tuy rằng cậu học nhiều nhất chính là kỹ năng leo tường, thế nhưng nhìn Thẩm Đường Cửu tập luyện, động tác ngược lại rất ra dáng.
Trong vườn hoa, mấy người đàn ông cùng nhau luyện thái cực quyền, nửa giờ mới nghỉ ngơi.
Thẩm Chương Niên đưa cho Đàm Minh Triết một cái khăn lông, hỏi cậu: “Mệt không? Con mới ra viện, tập luyện như vậy có ảnh hưởng tới vết thương không?!”
“Sớm không sao rồi ạ. Không đau, lại nói chỉ là luyện thái cực, không liên lụy tới vết thương.
“Vậy là được.”
Đường Thu Diệp đã làm xong bữa sáng, Thẩm Duệ cũng ngáp một cái đi xuống lầu.
Đàm Minh Triết cùng Thẩm Đường Cửu vào nhà, Đường Thu Diệp nhìn bọn họ nở nụ cười: “Dậy từ khi nào vậy? Cùng cha con luyện thái cực quyền sao?”
Thẩm Đường Cửu gật đầu: “Dạ, dậy từ sáng sớm, liền cùng cha con luyện quyền một lát!”
“Có mệt hay không? Uống nước, ăn cơm.” Đường Thu Diệp rót một chén nước đưa cho Đàm Minh Triết, ánh mắt đánh giá cậu, tựa hồ là đang chờ mong cái gì.
“Cảm ơn mẹ.” Đàm Minh Triết tiếp nhận chén nước, thuận thế liền gọi một tiếng.
Đường Thu Diệp hài lòng, vỗ bờ vai cậu: “Ai, Tiểu Triết sau này chúng ta sẽ là người một nhà, đừng khách khí.”
“Con sẽ không khách khí.” Đàm Minh Triết uống hai ngụm nước, kín đáo đưa cho Thẩm Đường Cửu, sau đó cùng Đường Thu Diệp đi nhà bếp hỗ trợ mang đồ ăn ra ngoài.
Lúc ăn cơm, Đàm Minh Triết cung kính gọi cha mẹ, trịnh trọng cam kết: “Cha, mẹ, con sẽ đối xử thật tốt với Đường Cửu, cha mẹ cứ yên tâm ạ.”
Thẩm Đường Cửu khẽ mỉm cười, không lên tiếng.
“Đương nhiên chúng ta sẽ yên tâm, Đường Cửu con cũng phải đối xử tốt với Tiểu Triết. Hai đứa phải biết quan tâm lẫn nhau yêu thương lẫn nhau.” Đường Thu Diệp gắp rau cho Đàm Minh Triết, “Cái này đối với thân thể tốt. Con mới ra viện, ăn nhiều một chút. Còn có cái này bổ huyết.”
“Cảm tạ mẹ.” Đàm Minh Triết vui vẻ tiếp nhận.
“Mẹ nghe nói, hiện ở nước ngoài có thể làm chứng nhận kết hôn?” Đường Thu Diệp vừa ăn cơm vừa nói đến chuyện này, bà chuyển hướng sang Thẩm Đường Cửu, “Con trai, con có thời gian thì tìm hiểu một chút, tìm thời gian cùng Tiểu Triết đi đăng kí kể hôn đi. Thời điểm đó nhà chúng ta cũng sẽ mở tiệc rượu.”
“Việc cũng không cần đâu ạ?” Đàm Minh Triết biết đến nước B vẫn còn kì thị người đồng tính, cậu cười khuyên bảo, “Kỳ thực chúng con sống tốt là được, danh phận gì đó, con không cần.”
“Tại sao lại nói như vậy, phải để người nhà chứng kiến hạnh phúc của hai con.” Đường Thu Diệp không để ý đến ánh mắt người ngoài, bà nghiêm mặt nói, “Người ta yêu nhau thế nào, các con cũng phải giống thế ấy. Ở nhà chúng ta, không lo lắng vấn đề này.”
“Được, vậy thì cảm ơn ý tốt của mẹ.”
Sau khi ăn xong, Thẩm Đường Cửu đưa Thẩm Duệ đi học, Đàm Minh Triết không đi, cậu bị Đường Thu Diệp kéo lại, cùng bà nói chuyện khi còn nhỏ của Thẩm Duệ.
Đàm Minh Triết còn đem bức ảnh, video chụp khi Thẩm Duệ còn bé đưa cho Đường Thu Diệp xem.
Đường Thu Diệp vui mừng giống như nhặt được báu vật, sau đó hai người ăn nhịp với nhau, lái xe rời khỏi nhà, tìm hiệu chụp ảnh rửa ảnh.
Nếu nói, lần trước thời điểm ở suối nước nóng, Thẩm Đường Cửu cũng đã gửi bức ảnh sang máy hắn, chỉ là vẫn luôn không có thời gian đi rửa ảnh, bây giờ vừa kịp lúc, Đàm Minh Triết và Đường Thu Diệp đã thay hắn làm việc này.
Thời điểm lấy bức ảnh là thứ sáu, Thẩm Duệ được nghỉ nên cũng đi theo.
Sau đó Đường Thu Diệp đột nhiên hứng thú, kéo Thẩm Chương Niên đi cùng, một đại gia đình cùng nhau đến tiệm chụp ảnh.
“Không bằng chúng ta chụp bức ảnh cả gia đình đi.” Hôm nay Đường Thu Diệp ăn mặc rất trang nhã, bà cũng chuẩn bị cho Thẩm Chương Niên một bộ âu phục, một bộ âu phục, Thẩm Đường Cửu Đàm Minh Triết thêm vào Thẩm Duệ, một đại gia đình đều là người đẹp.
Một ông già đẹp lão, một người đàn ông điển trai, một anh chàng tuấn tú, một người phụ nữ trung niên tao nhã, thêm vào một đứa bé ngây thơ đáng yêu, cả một đại gia đình cùng nhau chụp hình, vừa náo nhiệt lại vừa hạnh phúc.
Dưới sự hướng dẫn của thợ chụp hình, bọn họ chụp rất nhiều bức ảnh, rốt cục Đường Thu Diệp cũng cảm thấy viên mãn.
Bất quá Thẩm Đường Cửu lại không cảm thấy, hắn thừa dịp mẹ Thẩm đi làm album, nghiêng đầu ở bên tai Đàm Minh Triết nói: “Anh cảm thấy nhà chúng ta phải có thêm một thành viên nữa, em cảm thấy thế nào?”
Đàm Minh Triết nhếch môi nở nụ cười, cặp mắt đào hoa lóe sáng, cố ý trêu chọc: “Việc này không thể nói trước được...”
Không thể nói có là có.
Hết chương 70.
Edit có lời muốn nói: Liệu có bé thứ hai không ta?