Trên du thuyền.
Trong một cái kho chứa đồ.
Tay của Lục Dương bị quấn vào trên cây cột, miếng vải đen che trên mắt bị lấy đi.
Phút chốc tia sáng làm hắn có chút không thích ứng, Lục Dương hơi nheo mắt lại, mới mở ra một lần nữa
Ở phía cột đối diện có một cô gái, hắn quen biết.
Lục Dương thở dài, quả nhiên là Vạn Dung.
Trên mặt Vạn Dung cũng bị buộc khăn đen, giờ khắc này bị kéo xuống, biểu tình hốt hoảng của cô liền rơi vào trong mắt Lục Dương.
“Là anh?!” Vạn Dung nhìn Lục Dương phía đối diện cũng bị trói lại, cô có chút sợ hãi nhìn quanh bốn phía, “Tại sao anh ở đây? Bọn họ là ai?”
Lục Dương không lên tiếng, Vạn Dung bỗng nhiên tỉnh ngộ lại: “A! Tôi biết rồi, bọn họ là vì anh mà tới!”
Lời nói này... thật sự không có cách nào phản bác.
Những người này bắt Vạn Dung, quả thật là vì hắn...
Thế nhưng bắt hắn... mục đích cuối cùng lại là Đàm Minh Triết.
Vạn Dung cũng không nói thêm, chỉ là yên lặng núp ở trong góc, âm thầm thương tâm.
Không nghĩ tới bạn trai mới của cô Lưu Hàng, dĩ nhiên là người xấu, hơn nữa còn đối với cô xuống tay độc ác.
Lúc trước cô cho là Lưu Hàng là thật lòng đối tốt với cô, vì thế còn bỏ qua Âu Dương Văn, một tiếng đáp ứng Âu Dương Văn nói lời chia tay, muốn cùng Lưu Hàng ra nước ngoài.
Kết quả kết cục lại thành như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt liền rơi xuống.
Lục Dương an ủi: “Đừng khóc, cô yên tâm đi, sẽ có người tới cứu chúng ta.”
Vạn Dung liếc hắn một cái, không lên tiếng, nhưng là lau nước mắt một cái, không khóc nữa.
Xác thực, sau khi Âu Dương Văn biết được chuyện này nhất định sẽ tới cứu cô.
Vạn Dung không biết mình trong lòng vì sao lại xác định như thế, nhưng cô biết Âu Dương Văn nhất định sẽ tới.
Cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài mở ra, tiến vào là một người đàn ông mặc áo khoác nỉ màu đen, người đàn ông chiều cao đại khái chừng một thước tám, mang kính râm, hơi mập, gã đạp lên sàn nhà bước chân nhẹ nhàng tiến vào trong phòng, trước tiên nhìn Vạn Dung liếc mắt một cái.
Vạn Dung vừa sợ sệt vừa tức giận lườm gã một cái: “Lưu Hàng đâu? Gọi anh ta tới gặp tôi!”
“Quả nhiên cũng xinh đẹp, không trách thằng nhóc kia giúp cô cầu xin.” Người đến cười lạnh một tiếng, nói xong câu đó không tiếp tục để ý Vạn Dung, mà là chuyển hướng về phía Lục Dương, hắn tháo kính mắt xuống, lộ ra một đôi mắt nhỏ khôn khéo, mang theo vài phần hung hăng, “Đã lâu không gặp, bác sĩ Lục.”
Vạn Dung vốn là nghe gã nói đến Lưu Hàng giúp mình cầu xin, muốn nhân cơ hội này nói hai câu, nói không chắc sẽ được thả đi, nhưng đối phương cũng không để ý đến cô.Nghe gã nói với Lục Dương câu nói kia, Vạn Dung càng thêm khẳng định —— quả nhiên là vì Lục Dương mà tới.
Cô không nhịn được nhìn chăm chú Lục Dương.
Bác sĩ Lục? Lục Dương dĩ nhiên là bác sĩ!
Lục Dương nhìn người đàn ông này nhếch môi cười: “Trần Viễn.”
“Còn nhớ tôi sao? Tôi nghĩ đến cậu mấy năm qua đã sớm quên người bạn cũ này rồi!” Trần Viễn vỗ bụi bặm không tồn tại trên người, cúi đầu nở nụ cười, lại tiếp tục ngẩng đầu, nhìn Lục Dương, “Không nghĩ tới mấy năm qua cậu dĩ nhiên quen được Đêm Khuya
Đêm khuya là xưng hô của Đàm Minh Triết, Lục Dương cũng biết. Thế nhưng vào giờ phút này là tuyệt đối không thể nhận thức.
“Nói cái gì đó? Tôi nghe không hiểu.” Biểu tình của Lục Dương không chút nào biến hóa.
“Thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu! Bất quá không sao, từ lúc cậu tiến vào tổ chức đến khi rời đi đều ở bên tổ nghiên cứu sinh hoá, chưa quen biết Đêm khuya cũng là chuyện dễ hiểu.” Trần Viễn sờ nhẫn trong tay, vòng tới vòng lui, nham hiểm nói, “ Nhưng trái đất tròn thật đấy, nếu cậu đã cùng cậu ta nhập bọn, liền giúp chúng tôi một chuyện đem cậu ta tới đây đi! Chúng tôi tìm cậu ta rất lâu!”
Lục Dương trầm mặc không nói.
Trần Viễn nắm cằm của hắn, ngữ khí vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại tàn nhẫn mấy phần: “Trầm mặc cũng vô dụng, Âu Dương Văn đã đáp ứng lấy con trai của Đêm khuya đến trao đổi bạn gái của anh ta rồi.”
Đồng tư của Lục Dương thu nhỏ lại, trong lòng thầm mắng Âu Dương Văn hồ đồ, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, hắn đã để lại tín hiệu theo dõi cho Đàm Minh Triết, chắc chắn cậu ta phải biết lai lịch và mục đích của nhóm người này, cho nên coi như bọn họ dùng Vạn Dung uy hiếp Âu Dương Văn, Đàm Minh Triết và Thẩm Đường Cửu nhất định sẽ nghĩ được biện pháp.
Vạn Dung sau khi nghe lời này ánh mắt sáng ngời, Âu Dương sẽ tìm người đến cứu cô?!
Quá tốt rồi!
Bất quá đêm khuya là ai? Con trai đêm khuya là người nào?
Chính mình tại sao xưa nay chưa từng nghe nói tới?
Bọn họ cùng Lục Dương quan hệ như thế nào?
“Bác sĩ Lục, nếu như cậu chịu trở về tổ chức, cũng tiếp tục vì tổ chức cống hiến... Chúng ta cũng là có thể bỏ đi hiềm khích lúc trước.” Trần Viễn cười nói.
Lục Dương khẽ mỉm cười: “Ồ! thì ra là thế, thời điểm nào tổ chức lại hào phóng như vậy?”
“Tổ chức vẫn luôn yêu thích nhân tài mà! Cậu cũng không phải không biết.”
“Vậy lúc nào thì giúp tôi đem sợi dây trên người này mở ra?” Lục Dương giật giật tay chân bị trói đến mức huyết dịch bị ứ đọng, “Nếu hào phóng như vậy, cũng nên tỏ rõ thành ý!”
“Vậy cũng không được. Cậu quá giảo hoạt, đánh giá cậu là Đêm khuya thứ hai cũng không quá đáng, dây thừng này trước hết cột đi!”Trần Viễn đang nói, điện thoại di động đột nhiên vang lên, sau khi gã nghe xong nhếch miệng lên, cười đến vô cùng đắc ý.
Hắn nhìn Vạn Dung liếc mắt một cái, liền thu tầm mắt lại rơi vào trên người Lục Dương: “Người trao đổi con tin đã tới.”
Đuôi lông mày Lục Dương nhảy một cái, rất nhanh lại nhắm mắt lại.
Biểu tình của Vạn Dung lại hết sức vui vẻ.
Là Âu Dương tới sao?
Lục Dương thấy Trần Viễn đi ra khỏi phòng, người trông coi bọn họ cũng đi theo.
Chỉ còn lại hắn và Vạn Dung.
Vạn Dung nhìn hắn lên tiếng dò hỏi: “Anh là người của bọn họ?”
Lục Dương không muốn nhiều lời, chỉ là lời ít mà ý nhiều nói: “Đã từng mà thôi.”
“Anh là bác sĩ?” Vạn Dung nghĩ đến lúc trước Lục Dương đoán được ngành học của mình, liền suy đoán khả năng hắn cũng ở trong lĩnh vực này.
“Đừng hỏi nhiều, biết nhiều hơn đối với cô không tốt.” Lục Dương liền dặn dò cô một câu.
Vạn Dung bĩu môi, quả nhiên không hỏi nhiều nữa.
Hừ, nếu cùng một phe với những tên kia, như vậy nói cách khác, không phải là người tốt lành gì!
Cũng không lâu lắm, hai tên trông coi dĩ nhiên đã trở lại, trong tay mỗi người đều cầm một cái ống tiêm.
“Này! Các anh làm cái gì? Các anh muốn làm cái gì!” Vạn Dung hét ầm lêm, cô một bên giãy dụa một bên tránh thoát.
Lục Dương lớn tiếng chặn lại nói: “Này, cô ta là con tin, các người làm sao có thể đối xử với cô ta như thế? Có cái gì cứ nhằm vào tôi đây này!”
“Yên tâm không để quên mày đâu!” Một người khác cầm ống tiêm đi về phía hắn.
Lục Dương thốt lên: “Cô ta chỉ là người vô tội, chờ một lúc còn phải làm con tin đi trao đổi người đại ca các người mong muốn, nếu như cô ta có mệnh hệ gì, e sợ trao đổi việc con tin sẽ không thuận lợi! Là tôi tự ý rời khỏi tổ chức, muốn trừng phạt thì trừng phạt tôi. Hai ống tiêm đều tiêm cho tôi đi!
“Đúng đúng đúng, anh ta là người trong tổ chức, các người có ân oán gì không có quan hệ với tôi a!” Vạn Dung nhân cơ hội khuyên nhủ, “Lưu Hàng lúc trước cũng nói chỉ là để tôi tới đây làm khách, chờ xong chuyện liền thả tôi đi!”
Người đàn ông cầm ống tiêm có hơi do dự, cửa đột nhiên bị người mở ra, Lưu Hàng đi vào.
Gã dầu gì cũng là chỉ là nhân vật mấu chốt trong lần hành động này, gã nhìn người đàn ông kia khoát tay áo một cái, người đàn ông kia liền hiểu ý lui ra ngoài.
Ánh mắt Vạn Dung lộ ra vui vẻ: “Học trưởng, cứu em! Em cũng không phải người các anh muốn bắt, có anh ta ở đây, các người cũng có thể đổi được người mong muốn mà, học trưởng!”
Lưu Hàng vô cùng gầy gò, gã đeo một cặp kính mắt rất dày, gã tiến lên đem dây thừng trên người Vạn Dung mmở ra, ho nhẹ một tiếng nói: “Trần ca để tôi đem cô ấy đi. Các người cố gắng trông coi anh ta!” Câu cuối cùng nhìn về phía Lục Dương.”Dạ!”
Lục Dương khẽ thở ra một hơi, cuối cùng cũng coi như đem Vạn Dung ra ngoài, bằng không thời điểm Âu Dương Văn biết được Vạn Dung bởi vì chuyện này bị liên lụy còn bị tiêm loại thuốc không biết tên, nhất định sẽ rất tự trách.
Hắn cũng tự trách, hắn không thể trơ mắt nhìn người khác bị hại trước mặt mình mà không giúp gì được... Quả nhiên tổ chức vẫn còn hoạt động ngày nào thì ngày đó bọn họ không thể thoải mái được.
Hi vọng Đàm Minh Triết có thể phát hiện máy theo dõi của hắn, mau chóng nghĩ ra biện pháp.
Hai người kia đem kim tiêm đâm vào cánh tay của Lục Dương, rất nhanh liền rời đi.
Trên trán của Lục Dương dính đầy mồ hôi, đầu hắn có chút choáng váng, còn rất buồn nôn, không biết đối phương tiêm cho hắn cái gì.
Rất nhanh, Lục Dương liền mất đi tri giác.
Lưu Hàng sau khi mang theo Vạn Dung đi ra ngoài cũng không đi đến boong tàu thực hiện giao dịch, mà là tiếp tục đi xuống dưới tầng hầm.
“Này, buông em ra!” Vạn Dung bị gã lôi kéo một đường xuống cầu thang, suýt chút nữa cô bị trượt chân ngã xuống, cho nên lửa giận trong lòng cô càng tăng lên.
“Xin lỗi, tôi biết không nên liên luỵ em, nhưng tôi thực sự không có biện pháp.” Lưu Hàng đứng lại, nghiêm túc nói xin lỗi.
“Xin lỗi? Xin lỗi thì xong?! Mới vừa bọn họ muốn tiêm cho tôi loại thuốc gì đó, chẳng may là ma túy, thì cả đời này của tôi liền xong!” Vạn Dung cả giận nói.
Lưu Hành nghe âm thanh của cô thoáng có chút sắc bén, nhanh chóng dùng tay bụm miệng cô ta lại: “Nhỏ tiếng một chút, tôi đến là vì muốn thả em ra, em lớn tiếng như vậy, cẩn thận bị người khác phát hiện.”
Vạn Dung lườm gã một cái, hất tay gã ra khỏi miệng mình.
Lưu Hàng biết cô sẽ không tiếp tục nháo nữa, nhưng cũng không buông lỏng: “Không phải ma tuý, chỉ là thuốc gây mê mà thôi.”
“Chúng ta đang ở trên thuyền, anh dự định làm sao để tôi đi?” Vạn Dung rất để ý đến chuyện này.
“Trước tiên chờ một lát, nơi này là tầng hầm, sẽ không có người đi đến đây. Tôi chuẩn bị chờ bọn họ dùng Lục Dương trao đổi người, sau đó sẽ đục nước béo cò để em cùng Âu Dương Văn bọn họ đi.” Lưu Hàng nói xong, liền chỉ về cửa sổ phía sau, từ cửa sổ có thể nhìn thấy phía ngoài hành lang cùng biển khơi.
“Được.” Vạn Dung không tiếp tục cãi nhau với gã, nói tóm lại có thể rời đi là tốt rồi, cô tìm cái góc tự mình ôm lấy vai ngồi xuống.
Lưu Hàng dặn dò cô không nên chạy loạn, hắn đi ra ngoài trước tìm hiểu tình huống.
Trên boong thuyền, Âu Dương Văn lôi kéo Đàm Minh Triết đứng ở một bên, Trần Viễn thì lại mang theo mấy huynh đệ đứng ở một phía khác, lẳng lặng đối diện bọn họ.
Đàm Minh Triết cố ý lộ ra biểu cảm sợ hãi, liên tiếp nhìn Âu Dương Văn, Âu Dương Văn thì lại an ủi cậu: “Không có chuyện gì, đây đều là bạn bè của chú mà thôi, đừng sợ.”
Đàm Minh Triết sau khi nhỏ đi, bộ dạng có phần giống Thẩm Duệ, thêm vào Trần Viễn bọn họ chưa từng gặp qua Tiểu Duệ, chỉ là mơ hồ dựa vào ấn tượng đối với Đàm Minh Triết phân tích, đứa bé này giống Đàm Minh Triết, nhất định là con trai của Đàm Minh Triết! Không sai!
“Lục Dương và Vạn Dung đâu? Để tao thấy mặt bọn họ.” Âu Dương Văn giương giọng hỏi.
“Đừng nóng vội, tôi đã sai người đi mang bọn họ tới rồi.” Trần Viễn nhìn Âu Dương Văn và Đàm Minh Triết một chút, “Mày thật sự chỉ dẫn theo đứa bé này? Thẩm Đường Cửu đâu?”
“Việc này cùng anh ta không liên quan, các người muốn tôi dẫn anh ta đến không?
“Lời này mày nói không đúng! Đứa bé này là con trai của Thẩm Đường Cửu, Thẩm Đường Cửu có thể yên tâm cho mày đem nó mang tới đây sao?”
“Mày cũng biết, Thẩm Đường Cửu là bạn thân tao, tao mang cháu trai đi ra biển chơi, cũng coi như là chuyện thường tình, anh ta sẽ không cự tuyệt.”
“Được, tao tin mày một lần.” Trần Viễn đang nói chuyện, bỗng nhiên có người lại đây thì thầm nói vào tai hắn gì đó, gương mặt hắn không khỏi biến sắc, rất khoái liền khôi phục, “Một người cũng được, mang tới.”
Hết chương 58.
Edit có lời muốn nói: Chỉ muốn nói một câu: Âu Dương Văn quyết định chia tay là đúng“. Chia tay sớm bớt đau khổ.