Ôm Ba Ba Tí Hon Đi Gặp Cha

Chương 43: Phòng ngự hay xuất kích

Trong phòng huấn luyện, các học viên mới gia nhập đang chia làm các tổ nhỏ tiến hành huấn luyện khác nhau.

—— những học viên này phần lớn là bộ đội xuất ngũ, hoặc là từ nông thôn địa phương xa xôi ra tới, còn có một ít là tuyển thủ quyền anh, tuyển thủ tán đả hành nghề võ thuật. Phụ trách huấn luyện học viên, cũng là công ty từ các nơi tìm kiếm đào tạo để làm huấn luyện viên hàng đầu.

Người có trụ cột và người không có trụ cột phương thức huấn luyện đương nhiên không giống nhau.

Bởi vì công ty vệ sĩ Thẩm gia vươn ra toàn cầu, cho nên liên tiếp huấn luyện người mới, quy trình tiếp thu nhiệm vụ đã vô cùng thuần thục, hết thảy đều là làm từng bước mà tiến hành.

Thẩm Đường Cửu và Âu Dương Văn chỉ đứng ở cửa tùy ý nhìn một chút, nhìn thấy mọi người huấn luyện rất chăm chỉ, cũng liền rời đi.

“Anh tính toán thời điểm nào nói cho bác trai bác gái?” Âu Dương Văn và Thẩm Đường Cửu sóng vai xuyên qua hành lang, đi đến phòng nghỉ ngơi.

“Nói cái gì?” Thẩm Đường Cửu còn đang suy nghĩ chuyện video kia, đồng thời mới vừa nhìn thấy người mới huấn luyện, trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái suy nghĩ đáng sợ, lúc này có chút mất tập trung. Nghe đến câu hỏi của Âu Dương Văn nhất thời không phản ứng lại, đợi khoảng một lúc, hắn mới biết Âu Dương Văn nói đến chuyện gì, liền nói “À, nói chuyện của Đàm Minh Triết a... Tôi còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào. Đợi một thời gian đi...”

“Hai ngày trước mẹ em nói với em, bà nói với bác gái để cho bà giúp anh tìm một số thiên kim tiểu thư, để cho anh đi gặp mặt.” Âu Dương Văn nhìn Thẩm Đường Cửu có chút hả hê mà mở miệng, “Anh biết, người già mà rất yêu thích làm mai kéo thuyền.”

“Tôi là người đã có con rồi.” Thẩm Đường Cửu sau khi nghe ban đầu có chút cau mày, nhưng rất nhanh liền nghĩ đến ưu thế của mình bây giờ.

Có Thẩm Duệ ở đây hắn cũng coi như là người có con. Tuy rằng hắn tài giỏi, cũng có người không thích làm mẹ kế.

Huống chi, hắn không thích phụ nữ.

“Đó cũng không nhất định.” Âu Dương Văn không để ý lắm, y nghiêm nghị nhìn Thẩm Đường Cửu, “Cho dù anh có hai đứa nhỏ, người ta cũng coi anh là cục vàng.”


“Đừng nói tôi, cậu thì sao? Cậu cũng đến tuổi lấy vợ rồi, dì không thúc cậu tìm đối tượng sao?” Thẩm Đường Cửu hỏi hắn.

“Em, em có đối tượng rồi a!” Âu Dương Văn vỗ tay độp một cái, “Nhưng dạo này em không có thời gian hẹn hò, em phải đi gọi điện thoại cho cô ấy đã.”

“...” Thẩm Đường Cửu biết hắn sắp xếp Âu Dương Văn bảo vệ Lục Dương đã chiếm dụng thời gian tư nhân của cậu ta, hắn cũng là không nói thêm gì nữa, chỉ vỗ vai Âu Dương Văn động viên, sau đó tự mình đẩy ra cửa phòng nghỉ ngơi đi vào.

Lưu lại Âu Dương Văn đi đến hành lang gọi điện thoại.

Âu Dương Văn thật sự có bạn gái, tên là Vạn Dung, còn đang đi học, là nghiên cứu sinh của trường đại học y.Vạn Dung là một cô gái đẹp, chỉ có duy nhất một khuyết điểm chính là dễ dàng giận dữ, thỉnh thoảng còn hay ghét bỏ học lực thấp của Âu Dương Văn.

Âu Dương Văn sau khi tốt nghiệp trung học liền đi bộ đội, trải qua mấy năm rèn luyện mới tiến vào bộ đội đặc chủng, cũng tiếp nhận qua không ít vụ án, sau đó được Thẩm Đường Cửu tìm kiếm đến công ty vệ sĩ của Thẩm gia, còn một đường leo lên tới vị trí người đứng thứ hai, theo lý thuyết cũng coi như y là một người tài giỏi.

Nhưng học lực, quả thật là không có cách nào so sánh với bạn gái nghiên cứu sinh, nhưng sau khi y tự mình gia nhập tập đoàn Thẩm gia, cũng cố gắng tăng cường năng lực tiếng Anh, dù sao lúc trước cân nhắc đến khả năng tiếp xúc đối tượng bảo vệ là người ngoại quốc, biết tiếng Anh sẽ dễ dàng giao tiếp hơn.

Trải qua nỗ lực, mấy năm học tiếng Anh của y hiện tại quả thật cũng đạt tới trình độ rất cao.

Hi vọng Dung Dung đừng dùng học lực ngắn hạn chế nhạo y.

Bất kỳ người đàn ông nào cũng không nguyện ở trước mặt người mình thích bị coi thường, Âu Dương Văn cũng giống vậy.

“Dung Dung, đoạn thời gian gần đây anh có nhiệm vụ, không có thời gian cùng em, em đừng giận nha ~” Âu Dương Văn một bên gọi điện thoại một bên trở lại phòng nghỉ ngơi của hắn, “Nhiệm vụ của anh phải bảo mật, em đừng hỏi... Anh biết sắp tới là sinh nhật em, anh đã lên mạng đặt trước bánh ngọt và quà tặng, em tìm bạn học đồng thời tổ chức sinh nhật đi, sinh nhật vui vẻ... Alo? Dung Dung?”

Âu Dương Văn có chút bất đắc dĩ thở dài.

Hai ngày nữa là sinh nhật Vạn Dung, Âu Dương Văn không phải là không thể đi, chỉ là y có chút bảo thủ, thời điểm có nhiệm vụ phải cẩn thận hoàn thành, thứ nhất là xứng đáng với công việc được giao, thứ hai cũng là đang bảo vệ người mình coi trọng.

—— dù sao thân phận y quả thật là có chút đặc thù, nếu như bị người có tâm ác ý lợi dụng, sẽ mang đến phiền phức và nguy hiểm.

“Bạn gái giận?” Lục Dương dọn dẹp xong hòm thuốc và máy móc, vào lúc này đang ngồi ở bên giường chơi điện thoại di động, thuận tiện tìm đọc một ít kiến thức y học.

Bất quá chỉ dựa vào điện thoại di động không thể điều tra toàn diện, vẫn là phải đi thư viện.


Hắn nghe đến nội dung điện thoại đứt quãng của Âu Dương Văn, cất điện thoại di động vào túi áo nói: “Anh đi với bạn gái đi. Ngày đó tôi đi thư viện, cũng không có việc gì.”

“... Nói sau đi.” Âu Dương Văn thần kinh thô, hắn cất điện thoại di động đi, cũng không nghĩ chuyện bạn gái nữa, ngược lại hỏi, “Cậu đi thư viện làm cái gì? Chân của cậu thương tổn còn chưa khỏe, tốt nhất nên ở nhà nghỉ ngơi đi.”

“Đi thư viện đương nhiên là điều tra tài liệu.” Lục Dương đứng dậy đi tới bên cạnh y, “Chân của tôi không sao, không thương tổn đến gân cốt, lại nói tôi ở thư viện cũng chỉ là ngồi đọc sách, giống như nghỉ ngơi mà thôi. Đúng rồi, chúng ta không phải nên về rồi sao? Sắp tới không có việc gì, Thẩm Đường Cửu cả nhà bọn họ khẳng định vẫn là ra ngoài chơi. Ngày hôm nay cuối tuần, anh trước tiên đưa tôi về nhà rồi đi tìm bạn gái đi. Con gái tổ chức sinh nhật tương đối trọng yếu, anh nếu là không yên tâm, tôi liền đi làm bóng đèn lớn cùng Thẩm Đường Cửu bọn họ đi chơi.””Vậy cũng không cần, ngày hôm nay cũng chưa đến sinh nhật cô ấy. Hai ngày nữa tôi sẽ đi “ Âu Dương Văn nghe hắn nói như vậy, liền quyết định đi xem Vạn Dung, bất quá không phải ngày hôm nay, mà là ngày sinh nhật Vạn Dung.

“Cậu chờ tôi một chút, tôi đi tìm người em đắc lực, cậu ta lại đang nhàn rỗi” Âu Dương Văn quay người đi ra ngoài.

Y muốn đi tổ chức sinh nhật cho Vạn Dung, thì phải sắp xếp cẩn thận cho Lục Dương.

Lục Dương dựa vào vách tường, để cái chân bị thương kia thả lỏng co lại một chút, nhìn các học viên trẻ tuổi thỉnh thoảng đi ngang qua, đáy mắt tràn đầy ý cười.

Thực sự là tuổi trẻ có sức sống a!

Thẩm Đường Cửu cũng từ phòng nghỉ ngơi đi ra, đi theo phía sau là bạn nhỏ Thẩm Duệ, còn Đàm Minh Triết, lần thứ hai về tới túi áo Thẩm Đường Cửu —— đó là ổ nhỏ chuyên dụng của cậu.

“Âu Dương đâu?”

“Bên kia.” Lục Dương chỉ cho hắn.

Thẩm Đường Cửu liền dặn dò Thẩm Duệ ở chỗ này chờ hắn, hắn đi tìm Âu Dương Văn, chuẩn bị giao phó việc vừa nãy hắn đột nhiên nghĩ tới.

Chuyện này hắn suy nghĩ nửa ngày đều cảm thấy có thể là mầm họa, cho nên trước khi xuất phát đi chơi, vẫn là nói với Âu Dương Văn một tiếng tương đối tốt.

“Cha cháu thế nào, có đối xử tốt với cháu không?” Lục Dương hỏi Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ nghiêm túc gật đầu: “Cha tốt lắm ạ! Cha đưa cháu đi học đón cháu về, còn mang cháu đi chơi, ngày hôm qua cả nhà cháu còn đi tắm suối nước nóng, thời điểm tham gia trò chơi cha còn giúp cháu thắng lấy được vị trí đầu tiên.” Thẩm Duệ tự hào nói.

Lục Dương bật cười: “Vậy ba ba cháu thì sao?”

“Ba ba cũng tốt a, lái du thuyền giúp cháu thắng lấy được vị trí thứ nhất!” Thẩm Duệ lấy điện thoại di động ra mở bức ảnh cho hắn xem, “Chú xem, đây là chiến lợi phẩm của cháu, cái này tàu chiến ba ba giúp cháu thắng, cái này là súng bắn nước là cha giúp cháu thắng được.”


“Vậy cái kia thì sao?” Lục Dương chỉ vào bức ảnh phao con rùa nói.

“Cái này là cháu tự mình thắng!” Thẩm Duệ cười đến một mặt thỏa mãn.

“Giỏi quá a!” Lục Dương xoa cái đầu nhỏ của bé trong lòng cảm khái —— thực sự là hạnh phúc đứa nhỏ không cần lo lắng nhiều như lúc trước nữa!

Ánh mắt hắn bay xa, không biết nghĩ tới điều gì, biểu tình có chút đau thương không dễ phát giác.

“Anh còn chưa đi?” Âu Dương Văn nhìn thấy Thẩm Đường Cửu đến tìm y, có chút kinh ngạc.

“Tôi mới vừa nghĩ đến một chuyện, muốn nói với cậu một tiếng.” Thẩm Đường Cửu nhỏ giọng.

“Chuyện gì?” Âu Dương Văn cũng hạ thấp giọng.

“Chúng ta tuyển học viên mới có tỉ mỉ sàng lọc hay không?” Thẩm Đường Cửu đi thẳng vào vấn đề.

Âu Dương Văn có thể làm người đứng thứ hai cũng không phải do may mắn, đầu óc cùng năng lực phân tích vẫn phải có, hơn nữa còn rất mạnh.Y vừa nghe Thẩm Đường Cửu hỏi như vậy lập tức rõ ràng hắn muốn nói cái gì: “Một nhóm học viên cuối cùng là một tháng trước tuyển dụng. Em có thể bảo đảm không có vấn đề gì. Bất quá để cho an toàn, em sẽ tỉ mỉ sàng lọc lại một lần nữa.”

“Được, cực khổ rồi.” Thẩm Đường Cửu thấy Âu Dương Văn hiểu ý hắn, yên lòng quay người đi.

Đàm Minh Triết thò đầu ra, thấy bốn bề vắng lặng, nhỏ giọng hỏi: “Anh sợ có người xấu dùng thân phận học viên mới tiến vào công ty?”

“Ừm.” Ánh mắt Thẩm Đường Cửu sắc bén, “Thời điểm ở nước A, biệt thự nhà Lục Dương bị nổ, bọn họ tuy rằng trong thời gian ngắn sẽ không gây sự với Lục Dương, nhưng khi đó Lục Dương đã nói Tiểu Duệ là con trai của anh. Những người kia không tìm được em, sẽ đi tìm Tiểu Duệ, nếu như họ tìm đến chỗ này của anh giả dạng nhân viên, chỉ sợ sẽ có phiền toái lớn. Cẩn trọng một chút mới tốt.”

“Anh quả nhiên tâm tư kín đáo. Em đều không nghĩ đến điểm này. Còn cho là bọn họ sẽ kiêng kỵ thân phận của anh không dám xằng bậy.” Đàm Minh Triết thu về, âm thanh có chút ngột ngạt, “Kỳ thực em càng hi vọng bọn họ có thể coi em là không khí, đừng tiếp tục giằng co nữa, thực sự là phiền phức a!”

Thẩm Đường Cửu nghe vậy ánh mắt mềm nhũn, không nhịn được cười, làm gì có người nào lại nói bản thân mình như vậy?

“Được, cũng chỉ có khả năng này mà thôi, Âu Dương cũng nói, một nhóm người mới cuối cùng đến từ một tháng trước, khi đó anh còn chưa quen biết em, em cũng chưa có xảy ra chuyện, cho nên sẽ không có chuyện gì. Với lại bọn anh tuyển học viên rất nghiêm khắc. Yên tâm đi.” Thẩm Đường Cửu an ủi cậu, thầm nghĩ, sau này mình cũng ít qua lại công ty, công việc còn có Âu Dương Văn gánh vác.


Đương nhiên, mấu chốt nhất không phải hai người bọn họ ít qua lại, mà là người bọn họ bảo vệ —— ví dụ như Đàm Minh Triết bị biến thành người tí hon, ví dụ như Lục Dương người đáng lẽ ra phải chết trong vụ nổ.

Xem ra, nếu muốn chân chính bảo đảm an toàn không lo lắng, vẫn là phải chủ động xuất kích cho thỏa đáng.

Hi vọng sở tình báo và sở hắc ám có thể tiếp thêm nhân lực.

“Tạm biệt Chú Lục.” Thời điểm Thẩm Duệ được Thẩm Đường Cửu đón không quên quay đầu lại hướng Lục Dương phất tay nói tạm biệt.

Lục Dương nhìn theo bé phất tay cười nói hẹn gặp lại.

Không bao lâu, Âu Dương Văn tới đây, còn dẫn theo một cậu nhóc hết sức bình thường, tướng mạo trung hậu, thế nhưng cặp mắt kia lại hết sức sắc bén, ẩn giấu ở dưới mái tóc, thoạt nhìn là không phải người mới tiếp nhận nhiệm vụ.

“Đây là người em tôi tương đối xem trọng, La Hải.” Âu Dương Văn giới thiệu, “Đây là Lục Dương.”

“Xin chào.” Lục Dương lên tiếng chào hỏi.

Âu Dương Văn cười nói: “Hai ngươi tên cũng thật có ý tứ, một người là biển, một người là đại dương.”

“Chào anh.” La Hải hàm hậu mà nở nụ cười, thu liễm lại nhuệ khí trong mắt, rất nhanh lại trở về làm câụ bé hàng xóm hiền lành.

“Chân vẫn tốt chứ?” Âu Dương Văn sau khi giới thiệu xong trước hết để La Hải rời đi, y dặn dò La Hải ba ngày sau qua nhà y hỗ trợ chăm sóc Lục Dương.

Lục Dương gật đầu: “Không có chuyện gì, đi thôi.”

Âu Dương Văn nhìn hắn khấp khễnh đi tới, có chút muốn tiến lên ôm hắn, đi như thế quả thực quá chậm.

Sau khi nghĩ như vậy, Âu Dương Văn rất nhanh biến thành hành động.

Lục Dương đột nhiên bị bế lên không khỏi sợ hết hồn, tứ chi hắn cứng đờ lườm Âu Dương Văn một cái: “Làm gì vậy? Thả tôi xuống dưới, tôi có thể tự mình đi!”

“Gà con cũng không có bao nhiêu trọng lượng, cậu cũng đừng khách khí!” Âu Dương Văn dửng dưng mở miệng, thời điểm chờ thang máy, tầm mắt của y rơi vào gò má trắng nõn của Lục Dương, thầm nghĩ, da của mọt sách này thật trắng, so với Dung Dung còn trắng hơn...


Đang nghĩ ngợi, cửa thang máy mở ra, Vạn Dung đang đứng ở trong thang máy.

Bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều cực kỳ kinh ngạc.

Hết chương 43.

Edit có lời muốn nói: Bạn Âu Dương, bạn cũng có thể đỡ bạn Lục đi mà, không cần bế vậy đâu.