Ôm Ba Ba Tí Hon Đi Gặp Cha

Chương 33: Thanh thanh thản thản cũng là hạnh phúc

Bởi vì Thẩm Đường Cửu giống như Đàm Minh Triết, đều là người không thiếu tiền, cho nên Thẩm Đường Cửu giúp Đàm Tiểu Duệ làm hộ khẩu, tìm trường học đều rất có năng suất.

Trước đó, Thẩm Đường Cửu cùng Đàm Tiểu Duệ đã ngồi xuống nói chuyện với nhau như hai người đàn ông chân chính.

Đàm Minh Triết đầy hứng thú vây xem, nhờ đó mà học được một loại phương pháp khác đối phó với Đàm Tiểu Duệ.

Thì ra thằng nhóc thúi này muốn được người ta coi là người lớn, được đối xử bình đẳng không phân biệt.

Rõ ràng chỉ là đứa trẻ sáu tuổi mà lại giống như ông cụ non.

Thời tiết nước B cũng đã vào đông.

Ngày này khí trời phi thường lạnh, vô cùng âm trầm, thời điểm không tới mười giờ đã nổi lên tuyết lớn bay lả tả.

Đàm Tiểu Duệ, nha, không, hiện tại phải gọi Thẩm Duệ.

Thời điểm ghi hộ khẩu bởi vì phải ghi vào hộ khẩu nhà Thẩm Đường Cửu, Thẩm Đường Cửu trưng cầu ý kiến Đàm Tiểu Duệ và Đàm Minh Triết, muốn đổi tên Đàm Tiểu Duệ thành Thẩm Duệ.

Đàm Minh Triết đương nhiên không ý kiến, dù sao Thẩm Duệ so với Đàm Tiểu Duệ nghe êm tai hơn nhiều.

Đàm Tiểu Duệ mặc dù có điểm do dự, chỉ thấy ba ba đồng ý, bé liền không nói gì.

Thẩm Duệ đã bắt đầu đi học, ở bên này cũng giống như lúc trước, Thẩm Đường Cửu giúp bé thương nghị với thầy giáo, đi học năm thứ ba tiểu học.

Đến ngày tuyết rơi, Thẩm Duệ đã đi học được ba ngày, đây là ngày thứ tư.

Theo thầy giáo dạy Thẩm Duệ phản hồi, Thẩm Duệ theo kịp chương trình tiểu học.

Thẩm Đường Cửu trực tiếp từ công ty xuất phát đi đón bé.


Đàm Minh Triết cũng đi

Mấy ngày nay thời gian đủ để Lục Dương giúp cậu chuẩn bị trang bị.

Ngày hôm nay chính là ngày Lục Dương giao trang bị cho cậu.

Bốn người hẹn nhau Âu Dương Văn mang theo Lục Dương tới công ty, Thẩm Đường Cửu mang theo Đàm Minh Triết đi công ty hội hợp.

Sau khi giao tiếp xong xuôi bọn họ mỗi người đi một ngả.

Chỉ thấy Đàm Minh Triết thân mặc trang phục màu đen nhàn nhã, cánh tay cùng bên hông quấn lấy dây nhỏ đặc chế cùng với liên tiếp ám khí được cài vào thắt lưng, thoạt nhìn rất đẹp trai.

“Tuyết rơi thật tốt a!” Đàm Minh Triết đứng ở trên thành xe, làm bộ mình là một vật trang trí. Cậu nhìn chằm chằm tuyết bay lả tả bên ngoài, than thở: “Nhiều năm rồi tôi không chưa từng thấy tuyết.”

“Vậy Duệ Duệ khẳng định cũng chưa từng thấy đúng không?”

“Ừ, đúng thế, nó chỉ xem ở trong hình thôi.”

“Như vậy a...” Nghĩ đến người này sống ở phía nam quanh năm ấm áp, lần thứ nhất bay tới nước B lại nhìn thấy tình cảnh tuyết rơi, Thẩm Đường Cửu không khỏi nở nụ cườiXe dừng ở bãi đậu xe trước cửa trường học, Thẩm Đường Cửu xuống xe.

Đương nhiên chưa quên cầm lấy Đàm Minh Triết.

Vừa ra xe cũng cảm giác được một luồng âm lãnh kéo tới, Đàm Minh Triết run lập cập co lại trong túi áo lông của Thẩm Đường Cửu.

Tuyết đã tích thành một tầng mỏng, người nhà tới đón học sinh còn ở trong xe, có người xuống xe vỗ tuyết xuống, còn có người đang nhảy lên hoạt động cho ấm người.

Không bao lâu, tiếng chuông tan học reo lên, từng bạn học nhỏ từ trong phòng học xếp thành hàng đi ra.

Học sinh đều đội mũ đồng phục màu vàng, nhìn giống như những chú gà con, cảm giác vô cùng thú vị.

Thẩm Duệ ở lớp là người thấp nhất, cho nên bé xếp hàng đầu tiên.

Từ khi bé đi học liền nhìn thấy bên ngoài tuyết bay đầy trời, hiện tại sau khi ra ngoài liền ngước đầu xem tuyết, thỉnh thoảng duỗi ra tay nhỏ hứng lấy bông tuyết rơi xuống.

Từ trường học bước ra trong nháy mắt học sinh liền được tự do.


Những đứa trẻ đứng xếp hàng, mỗi người tản mát tìm ba mẹ, ông bà, Thẩm Duệ thì lại chạy đến bên cạnh vườn hoa chơi tuyết, miệng nhỏ nhếch lên, cực kỳ vui vẻ.

Đây chính là tuyết nha!

Lạnh lẽo nguội lạnh lại mềm mại...

Không biết là mùi vị gì?

Thẩm Duệ lè lưỡi liếm bông tuyết trong lòng bàn tay, bỗng nhiên sau gáy bị người nào đó vỗ nhẹ: “Ăn ngon không?”

“Cha!” Thẩm Duệ ngượng ngùng đem tuyết trong tay ném xuống, quay người ôm Thẩm Đường Cửu, cười hắc hắc nói, “Lành lạnh, ăn không ngon.”

Thẩm Đường Cửu đáy mắt mang theo ý cười, cúi người ôm lấy bé: “Đi thôi, lên xe trước, con có lạnh hay không?”

Trầm duệ lắc đầu: “Không lạnh, cha, con muốn chơi tuyết. Đây là lần thứ nhất con nhìn thấy tuyết đây...”

“Cha biết đây là lần đầu tiên con được nhìn thấy tuyết, nhưng bây giờ tuyết vẫn chưa lớn, chơi sẽ không vui, chờ về nhà chúng ta sẽ chơi nữa.” Thẩm Đường Cửu ôm bé đi đến chỗ dừng xe.

Thẩm Duệ như trước đưa tay nhỏ bắt giữ tuyết lớn rơi xuống như hoa bay, thở dài nói: “Thật thần kỳ a!”

Thẩm Đường Cửu nghe bé cảm thán không nhịn cười được.

Trở lại trong xe, Thẩm Duệ đem mũ màu vàng trên đầu ném xuống, bé không thích màu sắc này, cảm giác quá xấu. Nhưng bọn học sinh đều phải đội mũ màu vàng, bé cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục.

Thẩm Đường Cửu nổ máy xe về nhà. Nhà hắn cách trường học không tính xa, lái xe cũng tốn khoảng mười phút.

Thẩm Duệ nằm nhoài bên cửa sổ xe nhìn tuyết rơi phía bên ngoài, chợt nhớ tới không nhìn thấy ba ba, bé quay đầu hỏi: “Ba ba của con đâu?”

Đàm Minh Triết âm thanh rầu rĩ truyền đến: “Ba ba còn tưởng rằng thằng nhóc thúi con quên ba ba mất rồi.”

“Không có!” Đàm Tiểu Duệ cười thò người ra đem Đàm Minh Triết từ Thẩm Đường Cửu nơi đó tiếp đến trong tay mình, “Ba ba mặc quần áo này thật đẹp trai a!”Đàm Minh Triết cao hứng: “Đương nhiên. Chú Lục con tay nghề không sai. Nhìn a ——” Đàm Minh Triết đem trang bị của chính mình từng cái hướng con trai biểu diễn một phen, khiến con trai trợn mắt ngoác mồm vô cùng sùng kính.

Hôm nay tuyết rơi, mà càng rơi xuống càng lớn, Thẩm Đường Cửu lái xe chậm chút, cần bảo đảm vững vàng.

Về đến nhà tốn hai mươi phút.

Hai mươi phút, đầy đủ tuyết tích xuống dưới một chút.


Trong tiểu khu chung cư của hắn đã có không ít đứa nhỏ đang đùa tuyết.

Thẩm Duệ không kịp đợi, tại thời điểm hắn dừng xe, chính mình liền chạy tới tiểu khu địa phương tuyết nhiều đi chơi.

Đàm Minh Triết cùng bé, sau khi Thẩm Đường Cửu đỗ xong xe mới lại đây cùng Thẩm Duệ cùng nhau chơi đùa, còn tiện tay cấp Thẩm Duệ đội mũ Tiểu Mao cầu, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Thẩm Duệ đeo găng tay, tay nhỏ nắm lên tuyết, hồi tưởng trước đây ở trong máy vi tính nhìn có phim tài liệu video vân vân có liên quan đến tuyết, bé vê tuyết thành quả bóng, hướng trên người Thẩm Đường Cửu đập một cái, sau đó cười nhảy ra: “Chơi vui, chơi vui!”

Bé vô cùng muốn ở trong tuyết lăn đi lăn lại, thế nhưng hiện tại tuyết vẫn không tính là dày, bé sợ bị cha răn dạy, không thể làm gì khác hơn là nhịn, yên lặng mong đợi tuyết lại xuống lớn một chút, lớn một chút, sau đó bé có thể ở trong tuyết lăn lăn.

Thẩm Đường Cửu cùng bé chơi một hồi, hai cha con chất thành cái người tuyết, còn chụp hình lại, lúc này mới chuẩn bị về nhà.

“Buổi chiều thời điểm tan học chơi sẽ tốt hơn. Đi thôi, bên ngoài quá lạnh, nếu con ốm buổi chiều sẽ không chơi được” Thẩm Đường Cửu giáo dục con trai, chẳng hề cưỡng bách bé, nhưng cũng sẽ không dung túng bé. Bình thường là đề ra ý kiến, để chính bé ngẫm nghĩ, sau đó tự mình lựa chọn.

Thẩm Duệ giống nhau cũng sẽ không có cái gì không vui.

“Ba ba, chú Lục có nghĩ được biện pháp để ba ba trở lại bình thường không?” Sau khi về đến nhà, Thẩm Duệ thay đổi giày, rửa sạch tay, cởi áo khoác lông, ôm Đàm Minh Triết nằm úp sấp ở trên ghế sa lon dò hỏi.

“Chú ấy hiện tại đang làm thí nghiệm, thật giống có mấy lần có thể làm cho chuột bạch nhỏ lớn lên chút, chỉ có điều trình độ lớn lên hữu hạn.” Đàm Minh Triết trả lời, “Tỷ như, nếu như ba ba đi thử, khả năng sẽ biến thành người lớn, nhưng không thể biến thành cao to như cũ.”

“Ôi chao? Có đúng không?” Thẩm Duệ thật cảm thấy hứng thú, “Kia biến lớn giống con, chơi cũng rất vui nha!”

“Bởi vì vẫn chưa ổn định, chú ấy nói muốn nghiên cứu thêm một chút.” Đàm Minh Triết đáp, “Vừa vặn cha con giúp ba ba mua những dụng cụ kia đều đưa đến chú Lục nơi đó. Ba ba ngày hôm nay cũng cùng chú ấy thương lượng rất nhiều phương án, hẳn là có hi vọng lớn lên rồi!”

“Vậy thì tốt quá!” Thẩm Duệ vui vẻ nói.

Thẩm Đường Cửu đi nhà bếp làm cơm, nghe đến đối thoại này của hai người, có chút lắc đầu bất đắc dĩ.Đàm Minh Triết chỉ dỗ trẻ con, nào có dễ dàng liền trở nên lớn như vậy?

Muốn hình dáng dễ dàng, ngày hôm nay những trang bị kia cũng là không phải sử dụng đến, hà tất dư thừa đi làm?

Bất quá, sau đó ngẫm lại cũng đúng, trẻ con mà, dễ dàng sợ sệt lo lắng, nói cho bé biết rất nhanh sẽ khôi phục, bé liền sẽ không suy nghĩ lung tung.

Đàm Minh Triết nói cũng không sai.

Thẩm Đường Cửu nói lui khỏi vị trí hạng hai liền thật sự lui khỏi vị trí hạng hai, mấy ngày nay đầu tiên là giúp Thẩm Duệ ghi tên hộ khẩu, liên lạc trường học, sau đó chính là giúp Đàm Minh Triết mua sắm máy móc đưa đến Lục Dương nơi đó, nói một cách chính xác là đưa đến nhà Âu Dương Văn.

Trong lúc rảnh rỗi liền đi dạo siêu thị, đưa đón con trai đi học, một ngày ba bữa cũng là hắn phụ trách.


Đàm Minh Triết hữu tâm hỗ trợ, mà xét thấy cậu quá nhỏ, Thẩm Đường Cửu giống nhau cũng là tiếp thu tâm ý của cậu mà thôi.

Bất quá so với ngày thường muốn náo nhiệt là được rồi.

Đàm Minh Triết tuy rằng không thể giúp một tay, nhưng cậu có thể cùng chính mình tán gẫu giải buồn.

Mấy ngày nay ở chung, thời điểm Thẩm Đường Cửu tiếp xúc đến kiến thức của Đàm Minh Triết, ngược lại cũng có mấy phần bội phục.

Đàm Minh Triết cho hắn mấy cái kiến nghị, còn cố ý dùng thân phận Thần trộm góc độ tiến hành mô phỏng diễn luyện, chỉ ra thiết bị an ninh bên trong công ty có một ít tai hại nhỏ.

Đương nhiên, này đó Thẩm Đường Cửu không tự mình đi cải chính, mà là ném cho Âu Dương Văn đi làm.

Đàm Minh Triết mấy ngày nay cũng vô cùng ngoan ngoãn, dù sao cậu sớm đã nghĩ thông suốt, có thể bình an vững vững vàng vàng không đi lung tung mới là tốt nhất, cậu có thể không gây rắc rối còn có thể bảo đảm an toàn của con trai cùng chính mình, thế là đủ rồi.

Tình cờ ngày trôi qua có chút bình bình đạm đạm... Kỳ thực cũng không tồi...

Về phần Thẩm Đường Cửu... Cậu tuy rằng coi trọng người ta, mà người ta thật giống đối với cậu cũng không có ý gì khác.

Chỉ có thể nhuận vật nhỏ nhắn không tiếng động mà bất tri bất giác.

Ngược lại cậu hiện tại cũng không làm được cái gì.

Buổi tối tuyết quả nhiên chất thành dày đặc một tầng, hơn nữa tuyết vẫn đang rơi, không có ý tứ dừng.

Trường học Thẩm Duệ bọn họ tuyên bố ngày mai không lên lớp, thừa dịp thứ sáu nghỉ một ngày.

“Thật không tệ, nếu không lên lớp, vậy chúng ta ngày mai đi tắm suối nước nóng đi!” Thẩm Đường Cửu nghe xong còn trai hưng phấn tuyên cáo, quyết định nói.

“Được ạ, được ạ!” Thẩm Duệ từ nhỏ cùng ba ba bôn ba đông tây, tuy rằng Đàm Minh Triết cũng dẫn bé đi chơi, mà số lần dù sao cũng có hạn, khoảng thời gian này tới nay bé cùng Đàm Minh Triết cũng là lo lắng sợ hãi, bây giờ có thể thả lỏng có thể ra ngoài chơi bé đương nhiên vui vẻ.

Đàm Minh Triết cũng bắt đầu có ý nghĩ xấu —— ôn tuyền a, không sai đây, có thể có quyền lợi.

Thẩm Đường Cửu nhìn Thẩm Duệ ở trong đống tuyết lăn qua lăn lại, có chút bất đắc dĩ lại có chút cưng chiều mà nở nụ cười.

Cũng được, thiên tính con trai giống hắn, chơi đủ rồi về nhà lại cẩn thận dự phòng cảm mạo.


Tác giả có lời muốn nói: gào gừ, thích nhóm thân thu gom một chút đi, cũng thỉnh thoảng mạo cái phao lạp!

Cúi đầu viết văn tác giả hoài nghi mình có phải là viết băng, có chút không lòng tin _(:з” ∠)_

Mà, ta biết, hành trăm dặm giả bán chín mươi, thật vất vả kiên trì thời gian dài như vậy, hiếm thấy ta có thể kiên trì hơn một tháng mười vạn chữ đổi mới, ta nhất định không thể lười biếng, hai ngày trước có chút xoắn xuýt để tâm vào chuyện vụn vặt, thứ lỗi ~ sau đó vẫn là sẽ hảo hảo đổi mới.

Hết chương 33.

Edit có lời muốn nói: Bạn Triết cứ mơ tưởng thân hình bạn Cửu, nhưng mà bạn nhỏ như thế, thì mần ăn gì được.