Oan gia

Chương 8-2

Roi da của Long Vũ giống như giao long rời bến vung ra, nhanh chóng đánh vào trên cổ tay của những kẻ Vô Cực giáo đồ muốn lấy giải dược. Hắn ra tiên rất mạnh mẽ cùng chuẩn xác, hơn nữa những người kia đều trúng huyễn hương vô lực né tránh, làm cho những kẻ vừa đưa tay lấy giải dược đều bị đánh bật vào boong thuyền.

“Đáng hận!” Tên thủ lĩnh phóng vài miếng phi tiêu hình nguyệt cung về phía Long Vũ.

Long Vũ đánh rất hứng khởi, con mắt cũng không có nhàn rỗi, thấy phi tiêu bị phóng về phía mình, liền lập tức lách mình tránh đi miếng phi tiêu đang bay tới trước mặt.

“Cẩn thận.” Đường Mặc Phi đột nhiên hét lên một tiếng.

Long Vũ nghe sau lưng có âm thanh kỳ lạ, lập tức xoay thân tung bay về hướng trái, thong dong né tránh một miếng phi tiêu khác ở giữa không trung đột nhiên thay đổi phương hướng phóng tới sau lưng hắn.

“Thủ đoạn nho nhỏ như thế cũng dám lấy ra đấu với ta?” Long Vũ ngạo nghễ nói, đang muốn xông về phía trước truy kích, thì bất ngờ Đường Mặc Phi bước một bước dài bổ nhào vào phía sau hắn, cử động cánh tay ngăn đón.

“Xích.”

Long Vũ nghe được thanh âm binh khí đâm vào da thịt, trong lòng của hắn nhảy dựng, vội vàng quay đầu lại nhìn lại.

Cánh tay phải của Đường Mặc Phi chảy máu đầm đìa, giữa mu bàn tay cắm một miếng phi tiêu. Long Vũ hiểu được, kẻ địch phát trước hai mũi ám khí là muốn cho hắn chủ quan, miếng thứ ba mới là đòn chính thức để giết hắn. Nếu không phải Đường Mặc Phi cứu giúp, tính mạng của hắn nhất định đã gặp nguy.

Mắt thấy người yêu bị thương, trong lòng Long Vũ vừa đau lại vừa giận, hắn xoay tay lại quất một tiên mạnh mẽ vào trên vai của tên thủ lĩnh đứng ở đằng kia, đem xương tay của người nọ đánh nát.

“Bình tĩnh một chút, chúng ta còn chưa có hỏi ra chỗ của các tiểu hài tử.” Đường Mặc Phi nhịn đau ngăn lại Long Vũ chuẩn bị quất tiếp tiên thứ hai, hắn bất đắc dĩ, đành phải xé một mảnh áo thay tình nhân băng bó vết thương.

Tên thủ lĩnh che vai ngã ngồi tại boong thuyền nghe Đường Mặc Phi nói vậy, căm hận nói: “Ta sẽ không nói cho các ngươi biết.”

Long Vũ nhăn lại đôi mi thanh tú, đang định tiến lên gia tăng ép hỏi, Đường Mặc Phi nhìn hắn lắc đầu, sau đó đưa tay chỉ lên trời phát ra một mũi tên ngắn, nó bay đến giữa không trung, ầm ầm tạc ra một đoàn pháo hoa hoa mỹ.

“Ngươi biết không? Lúc trước vì sao các ngươi rút lui dễ dàng? Đó là bởi vì bên người chúng ta không có người của quan phủ, chúng ta muốn làm cho tâm phòng bị của các ngươi yếu đi.” Đường Mặc Phi chậm rãi nói: “Chu Tri phủ nghe theo phân phó của ta, án binh bất động, kỳ thật hắn đả sớm chuẩn bị trọng binh, chỉ cần ta tái phát ra tín hiệu vừa rồi, hắn rất nhanh sẽ lãnh binh chạy đến.”


Sắc mặt người nọ khẽ biến, Long Vũ thừa dịp gã động đậy quai hàm, vung nhuyễn tiên linh hoạt điểm các đại huyệt, làm cho tên thủ lĩnh không cách nào nhúc nhích, cũng không thể cắn lưỡi tự sát.

“Chúng ta làm giao dịch. Ngươi nói ra tung tích của các tiểu hài tử, chúng ta sẽ không truy cứu tung tích của ngươi cùng đồng bọn nữa.” Trên mặt Đường Mặc Phi lộ ra mỉm cười nhàn nhạt, “Long lão đại nói Vô Cực giáo có hơn một trăm người đào thoát, trên chiếc thuyền này chỉ có ba mươi mấy người; nếu như ta nói cho quan phủ biết các ngươi là Vô Cực giáo đồ, tin tưởng bọn họ sẽ nghĩ ra tất cả các biện pháp đối với các ngươi nghiêm hình bức cung, ngươi nói thử xem thủ hạ của ngươi có thể hay không cũng có nghĩa khí giống như ngươi?”

Người nọ hung hăng trừng mắt nhìn Đường Mặc Phi tươi cười khả cúc, hiển nhiên tâm tư rối loạn.

“Nghĩ kỹ chưa? Ta không rảnh cùng ngươi dây dưa mò mẫm.” Long Vũ hận hắn làm Đường Mặc Phi bị thương, nên ngữ khí phi thường không tốt.

Người nọ khẽ cắn môi, cuối cùng thấp giọng nói ra một cái địa điểm. Gã biết rõ hai người Đường – Long nói là làm, sẽ không nuốt lời, vì bảo đảm an toàn cho đồng bọn cuối cùng trong giáo phái, gã cân nhắc kỹ lưỡng lựa chọn nhượng bộ.

Tìm được lời giải cho khúc mắc, trong mắt Đường Mặc Phi xẹt qua một tia dị quang, y quay đầu đối với Long Vũ gật nhẹ đầu, hai người tiến lên ra tay nhanh như gió, đem những kẻ Vô Cực giáo đồ đang trúng huyễn hương phế bỏ toàn bộ võ công.

“Ngươi, ngươi như thế nào…”

“Vị lão huynh này thiệt là, cũng không thay người khác lo lắng gì cả. Ngươi nghĩ a, chờ sau khi chúng ta rời đi, dược tính huyễn hương trên người các ngươi biến mất, đến lúc đó ai ngăn được các ngươi?” Đường Mặc Phi nghiêm trang nói: “Cho nên ta nghĩ – không bằng để cho Chu Tri phủ đem các ngươi trở thành phạm nhân buôn bán người mà sét xử theo y pháp, ta cam đoan tuân thủ hứa hẹn, sẽ không lộ ra thân phận của các ngươi.”

“Đường Mặc Phi!” tên thủ lĩnh tức giận đến hai mắt hiện đen, “Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ huỷ đi xương cốt của ngươi, lột da của ngươi!”

“Tiểu Vũ mao, có người nghĩ muốn đổi nghề làm đồ tể, hay là chúng ta nhanh chút rời đi nơi này.” Đường Mặc Phi cười hì hì, tiếp đó Long Vũ đem thuyền đến bên cạnh bờ, tái phát tín hiệu.

Chu Tri phủ lo lắng cho tánh mạng bảo bối nhi tử, rất nhanh dẫn người ngựa đuổi tới. Long Vũ đem thiếu niên cùng thiếu nữ được cứu ra giao cho nha sai, lại đem đám người Vô Cực giáo bị phá bỏ võ công đá qua; Đường Mặc Phi cười phân phó Tri phủ đại nhân đang gấp đến độ giống như kiến bò trong chảo nóng đem tới hai con ngựa, trước khi đi mới nói chỗ tiểu hài tử đang bị nhốt. Chu Tri phủ mừng rỡ, liên thanh cảm ơn, phái người nhanh đi giải cứu.

Long Vũ thấy mọi việc đã bình an vô sự, hắn chẳng thèm cùng người trong quan phủ nói chuyện, trước hết đánh vào mông ngựa của Đường Mặc Phi, cắt đứt ý niệm còn muốn nói nhảm tiếp của nam nhân, hắn cũng liền thúc ngựa chạy đi, cùng tình nhân nghênh ngang rời đi giữa những lời cảm tạ của mọi người.

Trong phòng của khách điếm, Đường Mặc Phi ngồi ở bên giường, Long Vũ tức giận đến phình hai má, cầm khăn ướt vì y tẩy trừ miệng vết thương, Đường Mặc Phi không khỏi cười dặn dò.

“Điểm nhẹ, Tiểu Vũ mao.”

“Ta đâu có mạnh tay, ngươi hét lớn tiếng như vậy làm gì?” Long Vũ giận nói, tuy nói như thế nhưng động tác dưới tay lại nhẹ đi không ít.

Biết rõ tật xấu của Long Vũ là càng khẩn trương hoặc càng nóng lòng thì nói chuyện làm việc càng không có chừng mực, trong lòng Đường Mặc Phi không có sinh khí mà lại vui mừng, y biết Long Vũ tức giận như vậy là vì y bị thương, hiện tại cảm nhận được người này khẩu thị tâm phi, y cảm thấy thú vị cực kỳ, cảm thấy bộ dạng không được tự nhiên cùng cố gắng che dấu đi thần sắc đau lòng của Long Vũ, thật sự phi thường đáng yêu.

“Ngươi nhìn cái gì?” Long Vũ thấy ánh mắt Đường Mặc Phi cứ nhìn chằm chằm hắn, bỗng nhiên cảm thấy ngượng ngùng, nên hung hăng quát lớn.

“Nhìn ngươi sẽ tàn phá tay của ta như thế nào.” Đường Mặc Phi cười nói, thừa dịp trước khi Long Vũ nổi giận, dùng tay không bị thương móc ra một lọ dược ở trong ngực, “Bôi cái này.”

“Đây là kim chế dược của y quán kia?” Long Vũ khó hiểu.

“Lúc rời đi, ta hướng quán chủ bảo muốn một lọ, vốn là chuẩn bị nếu như tiểu Vũ mao đến đây lại hứng thú vì ta bắt cá giết gà, lỡ bị cắt trúng tay làm sao bây giờ? Không nghĩ tới hiện tại là ta dùng.” Đường Mặc Phi lắc đầu thở dài.

“Quỷ mới nấu cơm cho ngươi!” Long Vũ nghĩ đến hắn làm thức ăn không xong, đỏ mặt lên, hắn túm lấy lọ dược thoa lên vết thương trên tay Đường Mặc Phi, sau đó dùng vải bông mỏng mà tiểu nhị đưa tới trước đó, băng bó kỹ lưỡng lại vết thương của nam nhân.

Đường Mặc Phi thấy hai gò má ửng đỏ cùng đôi mắt tím lưu động của Long Vũ, trong lòng y cũng thập phần động tình, nhịn không được xích lại gần hắn, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn một cái. Long Vũ quá bất ngờ nên hoảng sợ, làm cho lực tay dùng để xiết miếng vải mỏng băng bó chỗ vết thương của Đường Mặc Phi cũng vì thế mà mạnh lên, thẳng đến khi Đường Măc Phi khoa trương kêu đau, hắn mới vội vàng hấp tấp đem tay nam nhân bỏ xuống.

“Tiểu Vũ mao thật ác độc.” Đường Mặc Phi duỗi tay trái ra, một phen giữ chặt lấy Long Vũ đang xoay người muốn đi, đem người tâm thần bất định đẩy ngã xuống giường, ghé vào trên người tình nhân cọ xát, “Nói, ngươi không phải là cố ý làm đau ta chứ, ngươi nghĩ mưu sát chồng?”

“Phi! Bây giờ ngươi chịu thừa nhận nhân duyên mà thần quan suy tính rồi sao?”

Long Vũ trừng mắt liếc Đường Mặc Phi một cái, không muốn đối mặt với cặp mắt nóng bỏng kia của nam nhân, hắn vô thức nghiêng đầu nhìn bàn tay phải bị hắn bao bọc như cái bánh chưng của đối phương đặt ở bên cạnh, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ không thoải mái.

“Về sau không cần ngươi đứng ở phía trước ta, chẳng lẽ ngươi không muốn giữ cái mạng nhỏ của ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta nhìn thấy ngươi bởi vì ta mà bị thương thì trong lòng của ta sẽ vui mừng sao? Nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng…”

Ý cười bên miệng Đường Mặc Phi hiện lên càng nhiều hơn, cũng càng thêm mềm mại, y không nói gì, thật sâu nhìn Long Vũ tự thuyết. Long Vũ càng nói càng cảm nhận ánh mắt của nam nhân sáng ngời hữu lực, hắn quay đầu lại trừng mắt, đồng thời mặt lại càng đỏ hơn.

“Không được nhìn ta như vậy!” Tâm hoảng ý loạn, trong lòng Long Vũ đột nhiên cảm giác cáu giận. Rõ ràng hắn không sợ Đường Mặc Phi, nhưng vừa rồi vì sao lại có chút khiếp đảm không hiểu ra sao?

Không, đây tuyệt đối là ảo giác! Hắn làm sao có thể không dám đối mặt Đường Mặc Phi?

“Ta không được nhìn ngươi sao? Tiểu Vũ mao, ngươi có biết hay không.” Đường Mặc Phi thở dài một hơi, nhẹ nhàng tựa đầu lên trên ngực của Long Vũ, “Những lời ngươi vừa nói kia đáng lẽ phải là lời ta nói với ngươi. Nếu như ta không đem ngươi giám sát chặt chẽ một chút, lại làm sao có thể nhắc nhở ngươi mọi việc cẩn thận, đừng quá khoe tài được không?”

“Ai khoe tài? Ta chính là người có bản lĩnh, ngươi quản được ta!” Sau đó Long Vũ quay mặt đi, nhưng Đường Mặc Phi lập tức nắm cằm hắn kéo lại.

“Ta mặc kệ ngươi, ai quản ngươi!” Theo âm thanh than nhẹ phát ra từ đáy lòng này, Đường Mặc Phi đặt lên trên cổ Long Vũ một nụ hôn, tiếp đến y há miệng nhẹ nhàng cắn cắn.

“Ngươi nặng chết được, nhanh xuống đi!” Long Vũ than thở, co rụt lại thân thể, lập tức nhẹ nhàng vặn vẹo, chỉ muốn thoát khỏi nam nhân đang nằm trên người hắn.

Lần này ngược lại làm cho Đường Mặc Phi vốn chỉ là muốn nhào vào trên người hắn chơi xấu cùng trêu chọc hắn, trở nên nghiêm túc hẳn lên.

Hai người cách một lớp xiêm y dày ma xát, lại dễ dàng khơi dậy dục niệm chất chứa trong lòng đã lâu, Đường Mặc Phi không có dự tính cái gì, y cũng không ngờ rằng tình thế lại phát triển theo hướng mà y không thể tưởng được. Hiện tại trong mắt cùng trong lòng của y chỉ có khuôn mặt của Long Vũ nằm dưới, ngoài trừ cảm giác được ánh mắt không tự giác dao động bốn phía cùng hai gò má càng ngày càng ửng đỏ của đối phương ra thì cái gì y cũng không biết.

Đường Mặc Phi nhẹ nhàng liếm láp cái cổ run rẩy của Long Vũ, nửa người dưới của y càng phát ra hưng phấn khi nghe người dưới thân phát ra những tiếng nức nở nửa oán nửa giận. Y dùng cánh tay phải áp chế Long Vũ giãy dụa yếu ớt, tay trái tiến quân thần tốc cởi quần áo chỉnh tề của đối phương ra, đưa tay lên sờ soạng trước ngực nhẵn bóng của đối phương, rồi dần dần sờ soạng đi xuống dưới, lướt tới vòng eo thon gọn cùng bờ bụng cứng cởi, rồi  chậm rãi trượt đến hai chân của Long Vũ, linh hoạt nắm lấy nam tính đã hơi dâng cao lên một nửa của đối phương

“Ngươi điên rồi sao?” Long Vũ gian nan thở hào hển, cong chân gần như vô lực lên thúc về phía thân thể Đường Mặc Phi, ý đồ dùng phương pháp này làm cho nam nhân cùng hắn đều thanh tỉnh lại, nhưng mà hiệu quả tựa hồ không  tốt lắm.

Đường Mặc Phi không có trả lời, đồng thời y đột nhiên tăng lớn lực đạo dưới tay, cúi đầu dùng miệng hung hăng ngăn chặn đôi môi của Long Vũ.

Cuồng vọng hôn môi kịch liệt thay thế lời giải thích, mặc dù nam nhân không nói gì cũng làm cho Long Vũ hiểu hết tâm ý, thân thể Long Vũ run rẩy càng thêm lợi hại, một luồng khoái cảm chưa bao giờ cảm thụ như sóng triều từ dưới thân xông lên, như thiêu đốt hoàn toàn thân thể hắn, dần dần đầu óc hắn trở nên trống rỗng không còn nghĩ được chuyện gì khác.

Trong mơ hồ, Long Vũ lờ mờ cảm thấy ngón tay Đường Mặc Phi càng ngày càng xảo quyệt, hắn khó khăn tự kiềm chế bản thân, mở he hé mắt ra, mờ mịt nhìn về phía nam nhân nằm trên người hắn, đôi môi không tự giác mở ra hợp lại, làm cho Đường Mặc Phi yêu chết đi được bộ dáng mê muội cùng ánh mắt mê ly này của hắn,

Long Vũ tại trong mê muội đột nhiên liếc mắt nhìn thấy trên dung nhan anh tuấn của Đường Mặc Phi tràn đầy ý vị sắc tình, bản năng cúi đầu nhìn thấy quần áo trước ngực hắn bị giải khai lúc nào chẳng biết, trong lòng đột nhiên nảy lên một cổ không cam lòng.

“Dựa… dựa vào cái gì chỉ có một mình ta bị cởi quần áo?” Hắn tuôn ra những lời thì thào oán giận, cùng vội vàng gấp rút tuôn ra một cổ khí lực trong cơ thể xụi lơ của hắn, căm giận đưa cánh tay trượt tới, túm kéo lung tung tại trên bả vai cùng trước ngực nam nhân, ý định muốn cởi xiêm y của đối phương xuống.


“Phốc.” Đường Mặc Phi nhìn thấy Long Vũ ngay tại lúc này còn muốn cùng y tranh đua mạnh yếu, trong lòng cảm thấy thật buồn cười, lại có cảm giác sao người này thật sự quá mức đáng yêu.

Bọn họ trên giường ôm ấp quay cuồng lấy một hồi, cư nhiên làm cho Long Vũ đem xiêm y của Đường Mặc Phi giật ra. Đường Mặc Phi làm sao yếu thế, y đưa tay cởi hết quần áo của Long Vũ, khi người trong lòng ngực bị xích loã nằm một chỗ thì Đường Mặc Phi cười xấu xa nắm lấy chỗ hiểm của Long Vũ. Y dịu dàng âu yếm tiểu ‘đệ đệ’ của Long Vũ, với xoa bóp vuốt ve vô cùng kỷ xảo rất nhanh làm cho Long Vũ trở nên vô lực, làm cho động tác muốn cởi quần áo y ra của hắn chậm lại, hai tay vô lực rủ xuống, khoát lên trên vai của y, thân thể hắn càng thêm không còn chút sức lực nào.

Đường Mặc Phi tự tin nhíu mày, y biết rõ Long Vũ chưa từng có kinh nghiệm ân ái làm sao ngăn cản nổi khiêu kích kịch liệt này, quả nhiên lúc y lần nữa phong bế đôi môi Long Vũ, ngậm lấy đầu lưỡi nóng rực của đối phương, điên cuồng mút lấy cùng quất quýt giao triền thì người này rốt cuộc cũng không chịu nổi, run rẩy phóng thích lên trên tay hắn.

“Hô!” Đường Mặc Phi cùng Long Vũ không hẹn mà cùng thở ra một hơi, đồng thời thân thể dính sát không bình thường tạm thời bình tĩnh trở lại, ai cũng không mở miệng nói chuyện. Dần dần, trong phòng chỉ có phát ra hơi thở dồn dập của bọn họ, còn có nghe được tiếng tim đập “phanh phanh” phi thường dể nghe.

“Tiểu Vũ mao, xoay thân nằm úp xấp lại.”

Đường Mặc Phi nhìn bộ dạng cùng thần sắc tựa hồ hiểu, lại tựa hồ không hiểu lắm tình cảnh của Long Vũ, cùng với đôi mắt tím mông lung vì chịu đựng không nổi khoái cảm của tình dục mà phát ra hoà quang mê người, còn có khuôn mặt cùng vành tai đỏ ửng của hắn, trời biết trước kia mắt y như thế nào lại cảm thấy khuôn mặt của người dưới thân này vừa đáng sợ lại vừa chán ghét? (hừ…)

“Ta, không, muốn!”

Long Vũ nghe thấy tiếng nói khàn khàn khiêu gợi của Đường Mặc Phi, thì tình cảm mãnh liệt trong lòng càng thêm dâng trào dữ dội hơn, hắn biết rõ tiếp theo Đường Mặc Phi muốn làm gì, cũng không nghĩ muốn kháng cự. Cứ như thế thuận theo, làm cho hắn cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, lúc này cực đại cứng ngắt của đối phương cũng đặt ở giữa hai chân hắn, càng khiến cho hắn mặt đỏ tới mang tai, càng cảm thấy thẹn thùn.

“Nghe lời.” Đường Mặc Phi cố nén xúc động muốn xâm nhập vào trong cơ thể của Long Vũ, gian nan lần nữa cúi đầu cắn vành tai mẫm cảm của hắn, mơ hồ nói nhỏ, “Ngoan ngoãn nghe theo lời của ta. Làm như vậy ngươi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, ta không muốn làm cho ngươi bị thương.”

“Ta muốn … muốn … nhìn … nhìn ngươi!” Long Vũ cắn răng nâng mặt Đường Mặc Phi lên, nhẫn nại cùng bối rối nói, tiếng nói của hắn tuy thấp nhưng vô cùng kiên quyết, làm cho nam nhân nghe vào tai lời nói này trong phút chốc trở nên ngây dại.

Nhưng Đường Mặc Phi không có thất thần bao lâu, với tâm ý rõ ràng của Long Vũ làm cho ngực của y nóng hổi, trong đầu một mảnh nổ vang, lúc giật mình phục hồi lại tinh thần, mới biết chính mình chẳng biết từ khi nào đã nâng hai chân Long Vũ lên cao, mãnh liệt xâm nhập vào trong cơ thể đối phương.

“A ân… Ngô.”

Long Vũ phát ra tiếng nức nở thống khổ, thân thể kịch liệt run rẩy, làm cho tâm sảng khoái của Đường Mặc Phi nhanh chóng bay lên trời, lại càng yêu thương thêm.

Nhưng là mặc kệ tình trạng đau nhức của nửa người dưới như thế nào, Long Vũ không có lắc đầu hoặc phát ra một chữ thỉnh cầu y dừng lại, đối phương chỉ là dùng ánh mắt xinh đẹp kia nhìn y, thần sắc trên mặt mang theo đau đớn cùng không muốn, nhưng ẩn ẩn lộ ra một cổ vô cùng vui sướng cùng e lệ.

Đường Mặc Phi căn bản muốn khống chế bản thân không được quá kịch liệt ôm lấy người trong lòng này, nhưng những biểu tình của Long Vũ làm cho lý trí của y phao hết ra sau đầu, giờ phút này y chỉ biết mãnh liệt xâm chiếm cơ thể Long Vũ, nổ lực ra vào tại trong cơ thể mềm mại cùng nóng rực này, y vừa luật động vừa không quên cúi đầu xuống hôn say mê người dưới thân, liên tục hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của Long Vũ, tiếp đó hôn lên đôi môi đỏ mộng ướt át của hắn, đem tất cả những tiếng rên rỉ vừa thống khổ vừa sung sướng của đối phương, toàn bộ nuốt vào trong bụng.

Sau một hồi luật động hung mãnh, rốt cuộc ở cái va chạm mãnh liệt thật sâu đã đưa y cùng Long Vũ tiến đến đỉnh cao của tình dục.