Ở Lại Đây Với Anh

Chương 12

Connor tránh mặt Anna suốt buổi chiều và tối hôm đó. Anh gọi pizza rồi ngồi ăn một mình. Ngay khi nghe tiếng anh đi lên văn phòng trên tầng thì Anna lẹ làng đi xuống bếp và ăn một miếng bánh lạnh ngắt còn sót lại. Mãi đến khuya anh mới lên giường đi ngủ, nhưng anh lại nhìn cô với ánh mắt xa cách lạnh lùng. Anh không cười với cô, không hôn rồi nói xin lỗi hay ôm lấy cô vào lòng nên cô cũng chẳng thèm xin lỗi.

Sao cô lại phải xin lỗi khi anh ta chính là người gây nên cuộc hôn nhân không thể có này? Cô khổ sở nằm bên anh hàng giờ khi vừa thấy ghét anh lại vừa thấy bực chính mình vì đã làm anh tức giận đến thế.

Rồi cô cũng chìm vào giấc ngủ và mơ thấy anh. Trong cơn mơ cô thấy họ cùng nhau chơi đùa ở sân sau nhà và anh đang đẩy xích đu cho cô. Những vòng hoa thật đẹp từ trên cây cao nhẹ nhàng rơi xuống, còn cô luôn miệng mỉm cười mỗi khi quay lại nhìn anh.

Cô cảm thấy ngập tràn hạnh phúc, môi cô cong lên khi thức dậy bên anh vào sáng hôm sau và thấy hơi ấm người anh lan tỏa khắp cơ thể mình. Lưng anh đang sát bên người cô. Cô đắm đuối nhìn tấm lưng ấy thật lâu và hơn bao giờ hết cô muốn chạm vào làn da anh để có thể cảm nhận làn hơi ấm ấy.

Rồi vẫn như thế, cô mong anh quay lại ôm lấy cô vào lòng rồi hôn cô như thể anh cũng đã mơ một giấc mơ thật ngọt ngào về hai người, như thể họ chưa bao giờ cãi nhau.

Nghĩ đến đó cô thấy lòng ấm áp hẳn lên.

“Em thấy sao nếu hai ta đừng cãi nhau nữa mà cùng nhau đi đâu đó đi?”, anh vừa nói vừa áp môi mình vào thái dương cô, “Mang theo cả con nữa...”

“Nhưng ta sẽ đi đâu?”, cô hỏi, không chắc mình muốn đi nhưng cũng không muốn gây gổ với anh nữa.

Cô bước xuống giường và khoác áo choàng vào.

“Ăn trưa, mua xe, mua điện thoại. Em hãy mặc mấy bộ đồ mới đẹp đẹp. Mình có thể ăn tối luôn rồi đi bất cứ đâu, đi khắp nơi”.

Cô định phản đối thì chợt nhớ đến giấc mơ đêm qua nên dừng lại. Anh đang tỏ ra rất quan tâm đến cô kia mà. Cô cảm thấy hài lòng với điều đỏ. Sẽ thật tuyệt nếu được ở bên anh cả một buổi chiều chẳng phải lo nghĩ điều gì.

“Cũng được”, cô nhẹ nhàng đồng ý, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Có lẽ Anna chán cãi nhau rồi. Có lẽ bất kì cô gái nào từng phải làm việc nặng nhọc rồi phải chăm con mọn cũng đều thích có một ngày đi ăn ở nhà hàng, mua sắm quần áo tại Galleria và mua xe. Dù với lý do gì đi chăng nữa thì cũng không ngăn mình lại có một ngày bên Connor vui vẻ đến vậy.

Houston, với những con đường chạy dài tựa mì ống xuống khu trung tâm đầy ấn tượng, bên trên là đường chân trời với những rặng thông xanh xum xuê ở giữa, thành phố trông thật trẻ trung, năng động. Bầu trời xanh thẫm. Connor nói rằng không khí hôm nay không ẩm ướt đầy sương như thường ngày. Anh còn nói đường sá xe cộ hôm nay có vẻ thưa thớt hơn.

“Có lẽ Chúa đang mỉm cười với chúng ta”, anh nói.

“Anh tin vào...”.

“Anh đã chứng kiến nhiều phép màu trong cuộc đời mình. Chuyện này không bì được với Taylor. Sự hiện diện của con bé trên cõi đời này đã là một điều kì điệu”.

Cô ngạc nhiên nhận thấy mình hoàn toàn đồng tình. Rồi trong một khoảnh khắc, trông họ có vẻ như một đôi thực thụ.

Connor lái xe đưa cô đi từ nơi này đến nơi khác và cô nhận thấy nỗi căm ghét Connor dần biến mất. Cô lại dễ dàng trò chuyện tâm sự cùng anh như lúc họ gặp nhau ở Las Vegas, nói về những tháng năm cô đơn một mình của cô. Về phần mình, anh cũng kể thêm cho cô nghe về tuổi thơ lớn lên ở trang trại của mình và việc anh bị đuổi đi. Anh kể về người mẹ đã khuất cùng khát khao có được một gia đình như thế nào. Anh tâm sự thêm với cô về chuyện của Linda.

“Khi anh chôn họ - Linda cùng em bé chưa ra đời - Anh nghĩ vậy là mọi chuyện đã chấm hết”. Anh thì thầm khi dừng lại ở một sa-lông xe khác, “Anh thấy đời mình thật cay đắng và anh rất sợ khi nghĩ đến tương lai. Nhưng cuối cùng anh nhận ra một điều là mình có thể vượt qua được tất cả - nếu em muốn”.

“Có lẽ anh có thể lấy lại những gì đã mất”, cô nhỏ giọng. “Anh là một lính thủy gan lì có thể phá tung mọi bức tường. Anh nghĩ cứ dùng vũ lực là có thể có tất cả. Điều đó đôi khi chẳng dễ chịu gì cho người khác”.

“Mỗi người sống mạnh mẽ theo cách riêng của mình. Anh nghĩ em cũng rất dũng cảm”.

Cô bật cười.

“Anh nói nghiêm túc đó”, anh nhìn cô nồng nàn với cặp mắt xanh biết nói khiến cô thấy mình chới với.

Đột nhiên cô lập tức muốn chọn lấy một chiếc xe nên đã dừng lại ở ngay chiếc đầu tiên họ nhìn thấy. Đó là một chiếc Toyota mới toanh màu kem, trang trí bằng da bên trong. Sau khi mua bán đã thỏa thuận xong, Connor đặt chìa khóa xe vào tay cô làm cô vừa ái ngại lại vừa thích thú nên không biết phản ứng thế nào.

“Em không biết phải nói gì”, cô vừa nói nhỏ vừa nắm tay lại, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt rực sáng của anh, “Cảm ơn anh... Em... trước đây em chỉ toàn lái mấy chiếc cà tàng thôi”.

“Vậy thì em lại càng hợp với một chiếc xe thật đẹp”. Cách anh nói rồi nhìn cô làm cô thấy lòng mình rộn ràng không sao tả được.

Đúng lúc đó Taylor khóc thét lên như thể muốn nói dù có xe mới xe cũ gì thì cô bé cũng cần nghỉ ngơi hoặc thỏa sức bò đi lung tung chứ không thể nằm im trên xe mãi được nữa.

“Muộn rồi. Em nghĩ mình nên về nhà thôi”, Anna vừa nói vừa cố xua đi cảm giác vừa đến trong lòng, “Mình nên về trước khi quỷ con bé bỏng trong chiếc đầm công chúa màu hồng lại gào lên”.

Connor gật đầu, nhung không hiểu anh chưa nghe rõ hay chưa muốn kết thúc buổi chiều thật dễ chịu này, nên khi thấy một cửa hàng điện thoại di động bên đường thì anh lập tức dừng lại. Người bán hàng vừa chậm chạp lại giói thiệu dài dòng mấy món hàng làm Taylor không chờ thêm được nữa, cô bé bắt đầu khóc ré lên và bực bội kéo quần kéo áo.

Connor cầm lấy chiếc điện thoại đầu tiên được giới thiệu và nói anh sẽ mua. Trên đường về Anna đề nghị ghé vào một tiệm thức ăn nhanh vì ở đó Taylor có thể vừa bú sữa bình vừa ngắm nhìn bọn trẻ con leo trèo chơi trong chiếc nhà đồ chơi. Anna ăn một chiếc bánh put-đing kem nhân trái cây, Connor ăn một chiếc hăm-bơ-gơ nhân phô mai và họ lại tiếp tục chuyện trò. Tại sao cùng làm những việc rất đỗi bình thường với Connor mà cô lại thấy thú vị đến như vậy?

Rồi cuối cùng họ cũng về đến nhà, cùng nhau cho Taylor ăn và dỗ cô bé ngủ. Sau đó họ nhẹ nhàng men theo dãy hành lang tối, lên cầu thang, rồi Connor kéo Anna vào phòng khách, anh bật nhạc lên và vòng tay ôm lấy cô.

Quên đi chuyện gặp gỡ gia đình đầy bối rối tại chính căn phòng này. Quên hết tất cả mọi thứ, Anna siết chặt lấy Connor khi anh ôm cô xoay tròn dưới trần nhà cao trước cửa sổ kính lớn ngập ánh trăng chiếu vào. Họ khiêu vũ cùng nhau, hai cơ thể dính chặt lấy nhau trong căn phòng lấp lánh, rồi họ ân ái với nhau.

Lúc nào cũng thế, mỗi khi anh ôm lấy cô rồi hôn cô thì cô cảm nhận một niềm rạo rực đến nghẹt thở khiến cô quên đi chuyện anh đã lừa dối rồi ép buộc mình đến đây ra sao. Lúc nào những cử chỉ vuốt ve âu yếm của anh cũng làm cô khao khát anh hơn nữa.

Sau khi họ đã cùng nhau đi đến tận cùng của khát khao, anh kéo cô sát hơn vào nguời mình và ôm cô thật chặt.

“Anh ước gì lúc nào mình cũng sẽ như thế này”, anh nói, “Anh vui lắm em à”.

Cô cũng rất hạnh phúc. Ở bên anh thật dễ chịu. Cô thấy mình như trẻ lại và rất hạnh phúc. Nhưng tất cả những việc này thì nghĩa lý gì cơ chứ?

Khi cô lặng im hôn nhẹ lên má anh, anh nới nhẹ vòng tay.

Thở chậm rãi và đều đặn, Connor, người luôn biết mình muốn gì, cần gì, dần chìm vào giấc ngủ. Còn cô, cô nằm thao thức nhìn lên trần nhà hàng giờ tự hỏi mình nên làm gì đây.

Cô có nên cho phép mình tin tưởng vào anh cùng những mộng tưởng ngớ ngẩn kia không? Họ đã thật sự có với nhau những gì cơ chứ? Liệu hai tuần bên nhau cùng sự dối trá của anh ta, đứa con và sự cương quyết ép buộc cô chung sống có đủ để duy trì cuộc hôn nhân này không?

Có thể có.

Có thể không. Hoặc cô cần có sự lựa chọn khác, chẳng hạn như một việc làm càng xa Houston, Texas càng tốt.

Ý nghĩ đó thôi thúc cô phải hành động nên khoảng ba mươi phút sau, cô nhẹ nhàng lẻn ra khỏi giường. Khoác tấm áo choàng, cô nhón gót đi lên cầu thang vào phòng làm việc của Connor, bật máy tính lên và tìm việc làm đang đăng trên mạng.

Đã đến lúc để cô lại tự mình quyết định mọi việc cho cuộc đời mình.

***

24 tiếng sau

Anna nhìn đồng hồ, đã 8 giờ tối. Taylor thì đang ngủ. Còn Connor, sau một ngày dài dành cho vợ con, giờ anh đang ngồi trên lầu kiểm tra hộp thư của mình.

Ga-ra xe tối om khi Anna lẻn vào rồi ngồi lên xe của mình. Vừa ngửi mùi xe mới, cô vừa bấm số điện thoại.

Không có người bắt máy nhưng cô nghe giọng một người đàn ông ở hộp thư thoại.

“Tôi thấy mẩu quảng cáo tìm người chăm sóc người ốm, và có thể sắp tới tôi cần một công việc”, Anna nói nhỏ, “ Hôm nay tôi đã gửi cho ông hồ sơ rồi”. Cô để lại tên cùng số điện thoại và nhắn rằng mình có thể bắt đầu làm việc trong vài tuần nữa, “Tôi có con nhỏ nhưng cũng chưa biết mình có mang con theo hay không. Có thể nó sẽ ở với ba, ít nhất là trong một khoảng thời gian”.

Cô dừng lại, giật mình, tim nhói lên. Bỏ lại Taylor? Với anh ta? Thậm chí trong một thời gian ngắn? Sao cô lại có ý nghĩ đó nhỉ?

Nhưng sao lại không để Taylor ở thêm với Connor nếu họ xa nhau và đang tính đến chuyện li dị? Anh ta mong muốn được ở bên con bé và đối xử rất tốt với con. Hai ngày qua hai cha con cứ chơi đùa với nhau mãi. Anna không còn sợ Connor ngày càng thân thiết với con hơn nữa.

Sau khi gác máy, cô lên phòng trẻ và âu yếm ngắm Taylor đang ngủ. Cô bé như một thiên thần nhỏ tay đang bíu lấy tấm mền bé xíu say giấc dưới ánh trăng. Cô phải tập cai sữa cho Taylor ngay thôi.

Người đàn ông gọi lại khi Anna đang đứng ngắm đứa con gái quý giá của mình.

Ông ta mô tả công việc. Đó là việc chăm sóc người ốm ở vùng Georgia xa xôi. Một cụ ông gần đất xa trời đang cần có người chăm nom. Lương không cao nhưng cô cháu gái nghĩ có một em bé có thể giúp ông khuây khỏa rất nhiều.

Vì thế, cô có thể mang Taylor theo.

Hoặc không.

Anna nói cô sẽ cho biết quyết định cụ thể sau vài ngày nữa.