Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 89: Bái sư!

“Song Song, ăn cơm trưa xong ngươi đi tìm mấy người thợ tốt nhất trong kinh thành sửa chữa lại Hiền vương phủ một chút!” Nhan Noãn Noãn gõ gõ những ngón tay ngọc lên mặt bàn nhìn Nhan Song Song cười nói.

Đối với nơi mình sẽ gắn bó cả cuộc đời, nàng đâu thể để nó trở nên cũ nát, tồi tàn được. Trước kia khó khăn thì không nói làm gì, hiện tại nàng đã có tiền, mặc dù không nhiều đến độ có thể tiêu tiền như nước nhưng cũng không thể không trang hoàng lại Vương phủ, khi còn hưởng thụ được thì nên hưởng thụ a, nếu không hưởng thụ thì kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì?

Nhan Song Song khẽ cúi người nói: “Dạ, Vương phi!”

Long Trác Việt nhìn chằm chằm vào hòm ngân phiếu trên bàn, đôi mắt trong sáng không ngừng phát ra những tia quang mang khiến Nhan Noãn Noãn nhìn mà có cảm giác như hắn không phải là đang nhìn bạc mà là đang nhìn một miếng thịt nướng vậy.

Long Trác Việt giống như là nghĩ tới chuyện gì, đột ngột ngẩng đầu nhìn nàng hỏi: “Noãn Noãn, chúng ta có nhiều bạc như vậy, nàng đừng tới Tụ Hiền lâu nữa được không?”

Khó có khi Long Trác Việt có thể nói được một câu trật tự mà lại đúng nghĩa đến vậy, Nhan Noãn Noãn rối rắm, lúc trước đến Tụ Hiền lâu làm công là vì muốn trả nợ cho Long Trác Việt, ở Tụ Hiền lâu nấu ăn là vì Vương chưởng quầy cam kết chia lợi nhuận cho nàng, hiện tại nàng cũng không thiếu tiền, đúng là không cần tới Tụ Hiền lâu làm việc nữa, nhưng là… Nhan Noãn Noãn cứ nghĩ tới chuyện ở nhà mà không có việc gì làm, bạc cũng không thể sinh sôi, sớm muộn gì cũng có ngày miệng ăn núi lở.

Hơn nữa, Vương chưởng quầy của Tụ Hiền lâu đối đãi với nàng không tệ, cùng bọn họ làm việc nàng cảm thấy rất thoải mái, nàng thật sự không muốn nghỉ việc.

Nhan Noãn Noãn suy tư một hồi, yếu ớt nhìn Long Trác Việt nói: “Không được, Tụ Hiền lâu ta vẫn muốn tới, không có người nào chê nhiều bạc đâu!” Còn nữa, đồ ăn của nàng ở Tụ Hiền lâu được hoan nghênh như vậy làm cho nàng cảm thấy thật có thành tựu nha!

Long Trác Việt chớp chớp hai hàng lông mi dài, đôi mắt đẹp mờ mịt nhưng rất nhanh khôi phục lại sự trong sáng, nhu thuận gật đầu: “Ân, người ta đều nghe theo Noãn Noãn a!”

Đúng lúc này thì Phong Cốc đi vào: “Vương gia, Vương phi, bên ngoài có vị tiểu thư họ Hàn tới cầu kiến!”

Nhan Noãn Noãn vừa nghe Phong Cốc nói vậy, trong đầu liền hiện lên hình ảnh đầy cá tình của Hàn Thi Ngâm.

“Để nàng vào đi!”

Hôm nay đúng là ngày tốt nha, mới sáng sớm đã có không ít người tới trả tiền cho nàng rồi!

Nhan Noãn Noãn ngừng lại một chút rồi quay đầu nhìn Thiên Minh: “Thiên Minh, ngươi đi nói với Vương chưởng quầy là tối nay ta sẽ đến!”


“Dạ, Vương phi!” Thiên Minh ôm quyền đáp rồi lui ra ngoài.

Thiên Minh vừa đi ra tới cửa thì Hàn Thi Ngâm lôi kéo Hàn Thế Hiên bước vào.

Nhan Noãn Noãn liếc mắt nhìn một màn trước cửa, khóe miệng không nhịn được co rút, muốn cười nhưng lại cố gắng áp chế lại.

Hàn Thế Hiên kiêu ngạo thành tính hiện tại lại bị trói bằng dây thừng, mà phía sau lưng hắn còn cõng thêm mấy cành mận gai. Qủa đúng là chịu đòn nhận tội mà!

Nhan Noãn Noãn nhìn Hàn Thi Ngâm nắm lấy đầu dây thừng mà tim không kìm được đập nhanh mấy nhịp, nàng không ngờ Hàn Thi Ngâm lại dám làm như vậy thật. Hôm qua nghe nàng ta nói sẽ bắt Hàn Thế Hiên chịu đòn nhận tội, nàng chỉ nghĩ là đùa, Hàn Thế Hiên sao có thể ngoan ngoãn cho nàng ta trói tới Vương phủ được chứ?

Hàn Thi Ngâm vừa bước vào đại sảnh, nhìn thấy Nhan Noãn Noãn ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, thản nhiên uống trà, trong lòng thầm xác định thân phận đối phương. Qủa nhiên là Hiền vương phi!

Hàn Thi Ngâm nghiêm mặt, nắm dây thừng ôm quyền hành lễ với Nhan Noãn Noãn: “Dân nữ bái kiến Hiền vương phi!” rồi đưa mắt nhìn về phía Long Trác Việt nói: “Dân nữ bái kiến Hiền vương gia!”

Thái độ không chút kiêu ngạo cũng không mang theo ý nịnh nọt, dáng vẻ bình tĩnh, đôi mắt đẹp nhìn thẳng, không chút trào phúng cũng không hề hờn giận, quả nhiên là tiểu thư được dạy dỗ cẩn thận.

Nhan Noãn Noãn cầm nắp tách trà gạt gạt mấy cái, hai hàng lông mi dài khẽ hạ che giấu từng đợt tinh quang trong đôi mắt đẹp, đối với Hàn Thi Ngâm cũng coi như là có cách nhìn khác.

“Hàn cô nương khách khí rồi! Hàn cô nương không cần đa lễ, mời ngồi, Song Song, dâng trà!” Nhan Noãn Noãn khẽ cười nói, người ta kính nàng một thước, nàng sẽ nhân nhượng một trượng. Hàn Thi Ngâm đối với nàng có lễ, nếu nàng lạnh lùng với nàng ta thì chẳng phải là cùng loại người với Hàn Thế Hiên sao?

“Tạ Hiền vương phi!” Hàn Thi Ngâm cười nói rồi ngồi xuống ghế dành cho khách.

Hàn Thế Hiên từ lúc bước qua cửa đại sảnh, gương mặt tuấn tú căng thẳng, thấy Hàn Thi Ngâm ngồi xuống mới thả lỏng được đôi chút, chậm rãi ngồi xuống theo. Chỉ là mông còn chưa kịp chạm xuống mặt ghế, bên tai đã vang lên tiếng Hàn Thi Ngâm gầm gừ.

“Không được ngồi, mau đứng nghiêm đó cho ta!”

Khóe miệng Hàn Thế Hiên giật giật, vạn phần ai oán nhìn Hàn Thi Ngâm, nào ngờ Hàn Thi Ngâm trừng mắt giận dữ liếc hắn một cái rồi quay người đi, không thèm nhìn hắn lấy một cái.

Hàn Thi Ngâm từ trong người lấy ra một tập ngân phiếu: “Đây là bảy vạn lượng còn thiếu!”

Nhan Song Song tiêu sái đi đến trước mặt nàng nhận lấy ngân phiếu rồi đưa lại cho Nhan Noãn Noãn.

Nhan Noãn Noãn cẩn thận đếm lại rồi bỏ vào trong hòm ngân phiếu, thản nhiên nói: “Đã làm phiền Hàn cô nương rồi, còn một yêu cầu Hàn công tử thiếu ta, Hàn cô nương có tình mua lại luôn không?” Nhan Noãn Noãn vừa nói vừa tính toán xem nên gia rá bao nhiêu thì ổn. Tuy rằng Hàn Thế Hiên rất đáng giận nhưng là Hàn Thi Ngâm cũng coi như biết lễ nghĩa, nàng cũng nên nể mặt nàng ta một chút. Tư Đồ Tử Ngôn một trăm vạn lượng, xem chừng Hàn Thế Hiên chỉ cần tám mươi vạn lượng là được rồi!

Hạ quyết tâm, Nhan Noãn Noãn cười tủm tỉm nhìn Hàn Thi Ngâm, nghĩ tới ngân phiếu sắp tới tay mà âm thầm vui sướng.


Có điều, câu nói tiếp theo của Hàn Thi Ngâm khiến cho biểu tình trên mặt Nhan Noãn Noãn phút chốc cứng ngắc.

“Không cần, không cần, Vương phi không cần e ngại, có yêu cầu gì thì cứ nói ra đi ạ!”

Ách… như vậy là sao a? Nhan Noãn Noãn ngẩn người, bao nhiêu tính toán trong lòng đều vì câu nói của Hàn Thi Ngâm đều trở nên hỗn loạn cả. 

Hàn Thế Hiên vừa nghe Hàn Thi Ngâm nói vậy, không nhịn được nhảy dựng lên: “Sao có thể như vậy được, Hàn Thi Ngâm, tại sao muội có thể trơ mắt nhìn ca ca bị người làm nhục như vậy chứ?”

Nhan Noãn Noãn tà tà liếc Hàn Thế Hiên như con khỉ nhảy dựng lên, hạnh mâu khẽ chớp, nàng đã nói mà, tính cách Hàn Thế Hiên này thật sự làm người ta không tài nào thích nổi. Tại sao cùng một phụ thân mà lại khác nhau đến như vậy? Đột biến gien cũng quá lợi hại đi!

“Được! Vậy cứ theo lời Hàn cô nương nói, chờ khi nào ta nghĩ ra yêu cầu sẽ nói cho Hàn công tử biết!” Nhan Noãn Noãn cười đến vô hại, những chuyện Hàn Thế Hiên không thích thì nàng càng muốn làm.

“Ân!” Hàn Thi Ngâm cười, bàn tay ngọc nâng chén trà, tinh tế thưởng thức, đột ngột ngẩng đầu lên nói: “Nếu Hiền vương phi cảm thấy một yêu cầu không đủ, chi bằng hãy thu ca ca ta làm đồ đệ, về sau muốn sai bảo cũng tiện hơn rất nhiều!”

“Khụ khụ…” Nhan Noãn Noãn đang uống một ngụm trà, bị câu nói của Hàn Thi Ngâm làm sặc, suýt chút nữa là phun hết cả trà ra, mãnh liệt ho khan, gương mặt trắng nõn hồng lên.

Hàn Thi Ngâm hồn nhiên không biết là đề nghị của mình kinh hãi thế tục đến mức nào, càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý của mình thật hoàn hảo, gương mặt xinh đẹp ngập tràn kích động.

“Về sau còn phải phiền Hiền vương phi quản giáo vị ca ca này của ta rồi, nếu hắn làm sai chuyện gì khiến Hiền vương phi tức giận thì người cứ đánh mắng hắn, trăm ngàn lần đừng thủ hạ lưu tình, tục ngữ có câu ‘Bổng hạ xuất hiếu tử, danh sư xuất cao đồ’, nếu ca ca có thể ở Hiền vương phủ cải tà qui chính, Hàn gia vô cùng cảm kích Hiền vương phi!” Hàn Thi Ngâm càng nói càng hăng, biểu tình như thể đây là chuyện đã rồi!

Hàn Thế Hiên kinh hoàng nhìn Hàn Thi Ngâm: “Hàn Thi Ngâm, đầu ngươi bị đánh hư rồi phải không? Ta vì sao lại là tà, là bất chính? Muốn ta bái nàng ta làm sư phụ? Nàng ta có cái gì để dạy ta chứ? Còn nữa, muốn ta bái một nữ nhân làm sư phụ? Ngươi đừng có nằm mơ!”

Nhan Noãn Noãn thật vất vả mới có thể định thần lại, đặt chén trà trong tay qua một bên, lên tiếng cự tuyệt: “Hàn cô nương, trách nhiệm dạy dỗ lệnh huynh ta kham không nổi, chỉ sợ được vài ngày đã ép hắn phải khi sư diệt tổ, ta đang sống rất tốt, còn chưa có muốn chết a!” Nói đùa sao, Hàn Thế Hiên không ưa nàng, muốn nàng đồng ý với đề nghị kia của Hàn Thi Ngâm thì có khác gì dẫn sói vào nhà chứ?

Nhan Noãn Noãn nàng cũng không có quên Hàn Thế Hiên này có giao tình khá tốt với Tư Đồ Tử Ngôn cùng Bạch Vũ, nếu bọn họ cố tình muốn đối phó nàng thì nàng ngay cả chết thế nào có khi còn không biết a! Tuy rằng thu Hàn Thế Hiên làm đồ đệ thì nàng mắng chửi thế nào cũng được, nghe thì có vẻ hay nhưng cái chính là sẽ làm nguy hại đến sự an toàn của bản thân nàng! 

Hàn Thi Ngâm nghe vậy, đôi mày thanh tú nhíu chặt, nóng nảy đứng bật dậy, dùng lực kéo đầu dây thừng trong tay, Hàn Thế Hiên bị nàng ta giật mạnh,lảo đảo mấy bước về phía trước.

“Vương phi, người trăm ngàn lần đừng nói như vậy, ca ca của ta tuy đáng đánh đòn nhưng vẫn là người có nhân tính, chỉ là chơi bời thành tình nên nhiều lúc thích gây chuyện, thỉnh Vương phi hảo hảo dạy dỗ hắn, người muốn như thế nào thì làm thế đó, không cần để ý tới danh dự của Hàn gia!”

Khóe miệng Hàn Thế Hiên mạnh mẽ co rút. Hàn Thi Ngâm, ngươi chính là muốn giúp người ngoài khi dễ ca ca của mình sao?

Nhan Noãn Noãn cứng lưỡi nhìn Hàn Thi Ngâm, nhìn nữ tử vội vã tống khứ ca ca mình đi, người không biết còn tưởng nàng ta cùng Hàn Thế Hiên có thâm thù đại hận, có muội muội nào lại đi cầu xin người khác ngược ca ca của mình đâu chứ?

Hàn Thi Ngâm thấy Nhan Noãn Noãn trầm mặc không lên tiếng, nhân cơ hội túm Hàn Thế Hiên đến trước mặt nàng, không chờ cho Hàn Thế Hiên kịp phản ứng đã bị nàng ta đạp mạnh một cái từ phía sau, Hàn Thế Hiên lảo đảo, rầm một cái quì trước mặt Nhan Noãn Noãn.


Gương mặt tuấn tú của Hàn Thế Hiên đen lại, vừa muốn bùng phát thì trên đỉnh đầu đã truyền tới tiếng Hàn Thi Ngâm: “Vương phi, người xem, ca ca cũng rất thành tâm nhận tội, ta tin chắc huynh ấy sẽ không làm ra những chuyện khi sư diệt tổ đâu!”

Hàn Thế Hiên tức giận muốn hộc máu, mắt trợn trắng vì giận dữ, kiếp trước hắn đã gây nghiệt gì mà kiếp này ông trời lại phái tới một muội muội hành hạ hắn như vậy chứ? Muội muội người khác thì hết lòng bênh vực ca ca, còn muội muội hắn chỉ biết trói hắn tới đây để lấy lòng người khác là sao?

“Muốn ta bái nàng làm sư phụ, muội nằm mơ!” Hàn Thế Hiên mạnh mẽ hừ lạnh một tiếng, ngoảnh mặt không nhìn Nhan Noãn Noãn nói.

Hàn Thi Ngâm không chút chần chờ thẳng tay nện cho Hàn Thế Hiên một cú vào đầu khiến hắn đau đến suýt chảy cả nước mắt, chỉ nghe nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay nếu ngươi không bái Hiền vương phi làm sư phụ thì ta sẽ nói cha không cho ngươi một cắc bạc nào cả!”

Hàn Thế Hiên trước giờ ăn chơi trác táng, xài tiền như nước, những thứ hắn sử dụng không phải hàng cực phẩm thì cũng thuộc loại thượng hạng. Đột nhiên trở thành người vô sản, ăn không ngon, mặc không đẹp, không thể nghi ngờ là muốn lấy mạng của hắn mà!

Hàn Thế Hiên hoảng sợ trừng mắt nhìn Hàn Thi Ngâm như thể nhìn một ác nhân tội ác tày trời. Sự thật thì trong lòng hắn, Hàn Thi Ngâm lúc này chính xác là đại ác nhân muốn lấy mạng hắn mà!

“Hàn Thi Ngâm, nữ nhân khủng bố này, có muội muội nào ép buộc đại ca mình quì trước một nữ nhân sao hả?”

Đáng giận a!

Hàn Thi Ngâm cúi đầu, mắt đẹp thản nhiên đảo qua gương mặt tuấn tú đầy khẩn trương của Hàn Thế Hiên, khóe môi xinh đẹp cong lên nói: “Cảm ơn ca ca đã khích lệ. Hiền vương phi thân phận tôn quí, huynh quì hành lễ với nàng cũng là chuyện lễ nghi, cũng không tính là ủy khuất, huống chi, nàng sớm sẽ là sư phụ của người, quì trước mặt sư phụ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, còn không mau gọi sư phụ?!”

Cơ mặt Hàn Thế Hiên kịch liệt co rút, hắc tuyến giăng đầy, muốn phản bác mà lại không biết nên phản bác như thế nào. Hàn Thi Ngâm nói không sai, thân phận của đối phương là Vương phi, không phải nữ nhân bình thường.

“Chờ một chút…” Nhan Noãn Noãn nhìn Hàn Thế Hiên sau một lúc do dự cuối cùng cũng khuất phục dưới sự uy hiếp của Hàn Thi Ngâm, chuẩn bị bái mình làm sư thì không kìm được lên tiếng ngăn lại. Hai người này tự tiện quyết định mà cũng không hỏi tới xem nàng có chấp nhận không.

“Vương phi, có phải người thấy ca ca ta chưa đủ thành ý, lại không có lễ vật bái sư nên không hài lòng? Người yên tâm, ngày sau ta nhất định sẽ bảo ca ca chuẩn bị một phần đại lễ hiếu kính với người, hiện tại cứ để ca ca ta bái người làm sư phụ đã!” Hàn Thi Ngâm cười nói.

Nhan Noãn Noãn nín lặng, cách ăn nói của Hàn Thi Ngâm này thật sự khiến người ta không thể nào phản bác được!

“Hàn cô nương, ngươi nôn nóng muốn Hàn Thế Hiên bái ta làm sư phụ như vậy sợ là có mục đích gì khác đi? Muốn hỏi ta người thêu hà bao là ai chăng?” Nhan Noãn Noãn ôn nhu nói, thanh âm nhẹ nhàng như gió xuân tháng ba mang theo tia nắng ấm áp thấm vào lòng người.

Hàn Thi Ngâm bị nàng vạch trần, cũng không hề xấu hổ nói: “Vương phi quả thật thông minh hơn người! Thật không dám dấu diếm, lần trước vô tình gặp Vương phi, ta cũng từng nghĩ muốn thỉnh vị cao nhân thêu hà bao cho người về làm việc cho Hàn gia, nhưng sau khi chứng kiến Tư Đồ Tử Ngôn dùng phương thức hèn mọn để gặp được đầu bếp Tụ Hiền lâu, mà mục đích lại cũng chính là muốn mời vị đầu bếp kia về làm việc cho Tư Đồ gia khiến ta nhận ra hành vi của mình cũng chẳng khác gì phường cường đạo, huống chi, ta cũng không cho phép mình làm ra những loại chuyện như Tư Đồ Tử Ngôn, cho nên hôm nay tới đây chính là muốn thương lượng với người và vị cao nhân kia. Hi vọng Vương phi có thể khiến vị cao nhân kia bán sản phẩm cho ta, về phần tiền công thì người có thể yên tâm, tuyệt không để vị kia thất vọng. Sắp tới Hàn gia sẽ mở một phường thêu ở kinh thành nên ta thật sự hi vọng Vương phi có thể nói giúp với vị kia!”

Nhan Noãn Noãn ngẩn người, kinh ngạc khi thấy Hàn Thi Ngâm thẳng thắn nói ra những dự tính của bản thân, nàng thấy nàng ta nhìn mình bằng đôi mắt sáng quắc, tràn ngập khát vọng mà không khỏi chấn động.

“Hàn cô nương rất thẳng thắn, có điều, cô nương chỉ vì muốn gặp người đã thêu hà bao cho ta mà ép buộc ca ca của mình bái ta làm thầy có vẻ như là chuyện bé xé ra to rồi!” Nhan Noãn Noãn bình thản nói. Nàng nãy giờ vẫn chưa rời mắt khỏi Hàn Thi Ngâm nên không phát hiện ra Long Trác Việt vốn đứng bên cạnh đã đi đâu từ lúc nào.

“Tuy nói không gian thì không phải thương nhân nhưng nếu không trọng hai chữ ‘Thành’ và ‘Tín’ thì khó thành đại sự. Để đại ca bái Vương phi làm thầy mặc dù cũng có ý muốn lấy lòng người, nhưng quan trọng hơn cả là ta cảm thấy ca ca ta đi theo Vương phi mới có thể chân chính trở thành một nam nhân có trách nhiệm. Ca ca ta là trưởng tử Hàn gia cũng là con trai độc nhất, trọng trách gìn giữ gia tộc còn cần tới huynh ấy, cha ta đã thỉnh không ít tôn giả tới dạy dỗ nhưng các vị ấy đều ngại thân phận của huynh ấy mà không dám nặng tay, tất cả đều là bị huynh ấy chỉnh đến hoảng loạn cả!”


Gương mặt tuấn tú của Hàn Thế Hiên vặn vẹo, hắn hiểu Hàn Thi Ngâm làm vậy cũng là muốn tốt cho hắn, hắn nên cảm động mới đúng, nhưng muội ấy cũng không thể thẳng tay đem bán hắn cho người khác làm đồ đệ nha, hơn nữa người nào không chọn lại cứ cố tình chọn ngay Nhan Noãn Noãn này! Ngày trước hắn đã nhiều lần đắc tội với nàng, nếu rơi vào trong tay nàng thì chắc chắn sống còn khổ hơn chết a!

“Hàn cô nương làm sao khẳng định ta có thể quản được đại ca ngươi?”

Hàn Thi Ngâm nhướn mày cười nói: “Dựa vào trực giác, hơn nữa, qua những lời kể của đại ca ta cũng có thể hiểu một chút về người, ta tin chắc người có thể!” 

Tuy rằng đại ca nàng nói chẳng được mấy lời hay, nhưng một người có thể khiến đại ca vốn không ghét nữ nhân của nàng giận đến nghiến răng nghiến lợi thì nhất định không phải là người đơn giản. Huống chi, theo như lời đại ca nàng thì huynh ấy chẳng bao giờ chiếm được thế thượng phong trước Hiền vương phi thì phải, chỉ chừng đó thôi cũng đủ để nàng tin tưởng nàng nhất định có cách trấn áp được đại ca rồi!

Gương mặt xinh đẹp của Nhan Noãn Noãn hiện rõ ba đường hắc tuyến, nàng có nên nói là Hàn Thi Ngâm này tự tin hay là quá đề cao nàng rồi?!

Nhan Noãn Noãn đang định lên tiếng thì một bóng người đã lao vào.

Long Trác Việt đứng trước mặt Hàn Thi Ngâm thở phì phò.

Hàn Thi Ngâm kinh ngạc nhìn hắn, khi nàng ta nhìn thấy đống tranh thêu trong tay Long Trác Việt, mắt hạnh nhất thời sáng lên.

Mãi đến khi Long Trác Việt chạy ùa vào, Nhan Noãn Noãn mới chợt phát hiện ra rằng ngay cả chuyện hắn rời đi lúc nào nàng cũng không hề biết.

“Những thứ này đều do người ta thêu nha, ngươi muốn thì người ta có thể bán cho ngươi, tất thảy là sáu mươi hai cái khăn tay và năm mươi hai hà bao nha!” Long Trác Việt vừa nói vừa giơ đống đồ lên trước mặt Hàn Thi Ngâm.

Hàn Thi Ngâm nghe hắn nói vậy, trong lòng mừng rỡ như điên, vội buông dây thừng nhận lấy đống đồ từ tay Long Trác Việt, gật đầu lia lịa: “Được, được…” Nàng chỉ sợ Long Trác Việt sẽ đổi ý mà thôi!

Hàn Thi Ngâm nhìn Long Trác Việt mà như thể nhìn thấy vàng, trong lòng khiếp sợ không thôi, ai mà nghĩ người mà cả đất nước khinh bỉ gọi là Vương gia ngốc lại có thiên phú đến bậc này chứ?

Hàn Thế Hiên cũng không khác gì Hàn Thi Ngâm, hắn há hốc mồm nhìn Long Trác Việt đến độ cằm cũng sắp rớt ra tới nơi.

Nhan Noãn Noãn kinh ngạc nhìn Long Trác Việt, hoàn toàn không đoán được mục đích hắn bán đồ cho Hàn Thi Ngâm.

Đợi đến lúc Hàn Thi Ngâm lấy ngân phiếu giao cho Long Trác Việt, hắn vội vàng cầm lấy ngân phiếu, tươi cười hớn hở chạy đến trước mặt Nhan Noãn Noãn, bộ dáng như thể tiểu hài tử muốn tranh công nói: “Noãn Noãn, người ta cũng kiếm được rất nhiều tiền a, về sau Noãn Noãn thích gì có thể mua đó rồi!”

Nhan Noãn Noãn ngẩn người, trong lòng cảm động không thôi. Thật không ngờ Nhan Noãn Noãn nàng cũng có ngày cảm động vì một lời hứa hẹn của một tên ngốc!

Nhan Noãn Noãn đưa tay nhéo nhéo hai má Long Trác Việt, cảm nhận được sự thô ráp của lớp mặt nạ, cảm động nói: “Việt Việt thật lợi hại!” 

Hàn Thi Ngâm lúc này ngập trong đống tranh thêu, khó nhọc bước đến trước mặt Long Trác Việt nói: “Vương gia, về sau người thêu tranh có thể chỉ bán cho một mình ta được không?” Có được những bức tranh do chính Hiền vương gia thêu, tin chắc chi nhánh sắp khai trương ở kinh thành sẽ thành công vang dội.


“Chỉ cho mình ngươi?”

“Ân, đúng vậy!” Hàn Thi Ngâm gật đầu như gà mổ thóc, đôi mắt đẹp tỏa sáng lấp lánh như sao trên trời.

Long Trác Việt cúi đầu, nghĩ ngợi một hồi rồi lắc đầu nói: “Không được!”

“Vì sao?” gương mặt xinh đẹp của Hàn Thi Ngâm phút chốc dại ra, có cảm giác như thể vừa rớt từ thiên đường xuống địa ngục: “Nếu Vương gia không hài lòng về giá cả thì chúng ta có thể thương lượng lại!” 

“Người ta còn muốn tặng cho Noãn Noãn nha, nếu chỉ cho mình ngươi thì Noãn Noãn phải làm sao?”