Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 82: Nương tử, thay ta trút giận 2

“Nhan Noãn Noãn, ta cảnh cáo ngươi, đừng có đùa giỡn quá đáng!” Văn Dao nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt đầy uy hiếp nói. Nàng ta thật sự rất sợ Nhan Noãn Noãn sẽ nhân cơ hội này mà đưa ra yêu cầu quá đáng nào đó vũ nhục mình!

Nhan Noãn Noãn cười lạnh, liếc mắt nhìn Văn Dao một cái, nói: “Xem ra tiểu thư không biết một điều, Nhan Noãn Noãn ta trước giờ ghét nhất chính là bị người uy hiếp. Nếu Văn tiểu thư đã vội vã muốn thực hiện hứa hẹn, vậy thì mời tiểu thư ngày mai đến cửa lớn Hiền vương phủ quì một ngày đi!”

“Nhan Noãn Noãn, ngươi nói vậy có ý gì?” Văn Dao giống như mèo bị dẫm trúng đuôi, lớn tiếng hét lên, thanh âm chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ người nghe.

Trả thù! Đây chính là trả thù cá nhân mà!

Những người chưa bị Nhan Noãn Noãn yêu cầu, nhớ tới những hành động quá phận của bản thân với Hiền vương phi mà âm thầm đổ mồ hôi hột.

Bản cam kết viết rõ là người chiến thắng có thể chọn bất cứ ai trong bọn thực hiện một yêu cầu của mình chứ không nói tới là chỉ có một người phải thực hiện, bất quá thì lúc đó bọn họ đều nghĩ người thua là Nhan Noãn Noãn nên cũng chỉ nghĩ tới việc Nhan Noãn Noãn phải thực hiện yêu cầu của người chiến thắng. Nếu biết kết quả tệ như vậy, đánh chết bọn họ cũng không ký tên lên đó a!

“Có ý gì? Không phải ý tứ của ta đã rất rõ ràng rồi sao?” Nhan Noãn Noãn lạnh nhạt hỏi lại.

Sắc mặt Văn Dao từ xanh chuyển thành đen sì, rồi lại trắng bệch cả ra, các khớp ngón tay bị nắm chặt đến nỗi vang lên những tiếng ‘lạo xạo’ nho nhỏ.

Đúng lúc này thì Bạch Vũ đi đến bên cạnh Nhan Noãn Noãn, nhẹ giọng nói: “Nhan tỷ tỷ, Dao nhi không phải có ý đó, mọi người chẳng qua là nhàn rỗi nên bày trò chơi cho vui thôi, kỳ thật không cần phải làm vậy!” Hàng mi dài cong vút khẽ chớp, ngữ điệu ôn nhu, hòa nhã mà lại quật cường. Bạch Vũ vừa dứt lời, đám người chung quanh nhất loạt gật đầu hưởng ứng.

Đúng, đúng! Bất quá chỉ là chơi vui thôi mà, không nhất thiết phải làm thật như vậy!

“Không cần làm thật sao?” Nhan Noãn Noãn lớn tiếng cười nhạo, ý tứ châm chọc lộ rõ trong từng lời nói: “Nếu hôm nay ta thua, ta tin chắc các vị ở đây không có người nào nói như thế đâu!” 


Bọn họ không có ý tốt thì nàng cũng chẳng cần phải lịch sự với bọn họ!

Ngừng lại một chút, Nhan Noãn Noãn tiếp tục nói: “Ký tên cam kết cũng là do các người đề suất, ta cũng không có ép buộc các người, nếu đã không muốn thực hiện yêu cầu của ta… vậy thì đừng có thua a!”

Một câu này của Nhan Noãn Noãn muốn bao nhiêu khinh bỉ thì có bấy nhiêu khinh bỉ!

Văn, Diêu hai người nghẹn họng, lồng ngực kịch liệt phập phồng lên xuống, hiển nhiên là đã bị câu nói của Nhan Noãn Noãn chọc giận không nhẹ.

“Muốn ta quì trước cửa Hiền vương phủ? Nhan Noãn Noãn, ngươi nằm mơ!” Văn Dao lớn tiếng quát lên rồi quay đầu nói gì đó với Bạch Vũ, vội vàng rời đi.

Diêu Hương Vân thấy Văn Dao rời đi, nghĩ một mình lưu lại chắc chắn đấu không lại Nhan Noãn Noãn liền vội vàng đuổi theo Văn Dao.

“Bạch tiểu thư, hiện tại cũng không còn sớm, chúng ta cáo từ trước!” Đám người thấy Văn Dao cùng Diêu Hương Vân đã về, lập tức lên tiếng cáo từ. Bọn họ đâu có ngu mà ở lại, dù sao cũng là người khác khơi mào, bọn họ bất quá chỉ hùa theo thôi.

Bạch Vũ nhìn đám người lần lượt ra về, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp càng lúc càng trở nên miễn cưỡng, đến cuối cùng, cả hậu viện rộng lớn chỉ còn lại năm người: Nhan Noãn Noãn, Long Trác Việt, Bạch Vũ, Tư Đồ Tử Ngôn cùng Hàn Thế Hiên.

Hàn Thế Hiên còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ về việc Nhan Noãn Noãn bách phát bách trúng, gương mặt tuấn tú dại ra, mãi đến khi bị Tư Đồ Tử Ngôn đẩy nhẹ mấy cái mới hoàn hồn lại.

“Hử? Người đâu, sao không thấy ai hết vậy?” Hắn nhìn hậu viện trống trơn, tò mò hỏi.

Thấy không ai trả lời mình, ánh mắt Hàn Thế Hiên dừng lại trên người Nhan Noãn Noãn, mắt phượng hiện rõ tinh quang, lúc sáng lúc tối. 

Hàn Thế Hiên nhìn Nhan Noãn Noãn không chớp mắt khiến Long Trác Việt không vui.

“Người xấu, không cho phép ngươi có ý đồ với Noãn Noãn!”

Long Trác Việt vươn hai cánh tay rộng lớn, tư thế như thể gà mẹ che chở cho gà con, phòng ngừa không cho diều hâu nhân cơ hội mà bắt trộm con mình đi.


Khóe miệng Hàn Thế Hiên giật giật, vội vàng thu hồi lại ánh nhìn. Làm ơn đi, hắn nào dám có ý đồ gì với Nhan Noãn Noãn, hắn bất quá chỉ tò mò xem dã nha đầu kia có phải bị quỉ nhập hay bị trúng tà không thôi mà! Nếu không thì sao nàng ta có thể lợi hại đến vậy được?

Tư Đồ Tử Ngôn đi lướt qua Long Trác Việt, cúi đầu nhìn thân hình nhỏ nhắn được hắn bảo hộ, bạc môi khẽ nhếch, đột ngột lên tiếng nói: “Nhan Noãn Noãn, số bạc thua cược ngày hôm nay ta nhất định sẽ trả, có thể nể mặt ta mà không đưa ra yêu cầu với mọi người được không?”

“Ha!” Nhan Noãn Noãn cười lạnh thành tiếng, gương mặt tuyệt mĩ không hề che giấu sự khinh miệt, thân hình khẽ chuyển, nàng nhìn Tư Đồ Tử Ngôn nói: “Ta với ngươi rất thân thuộc sao? Dựa vào cái gì mà muốn ta nể mặt ngươi? Huống chi, ngươi lấy thân phận gì mà dám yêu cầu ta nể mặt ngươi? Tư Đồ công tử, lời này của ngươi thật khiến người ta chê cười mà!”

Nhan Noãn Noãn cũng không để ý tới sắc mặt khó coi của Tư Đồ Tử Ngôn, vươn bàn tay ngọc kéo Long Trác Việt nói: “Việt Việt, chúng ta về nhà!”

Không chịu nhận thua sao? Nàng đương nhiên sẽ có biện pháp khiến bọn họ ngoan ngoãn chấp nhận sự thật này!

“Ân, về nhà!”

Gió đêm thổi bay làn váy Nhan Noãn Noãn, làn váy thêu hoa lay động trong gió như thủy triều lên xuống, bóng dáng tinh tế như mộng ảo của nàng chậm rãi khuất dần.

--- -------Hiền vương phủ---- -----

Thiên Minh cùng Nhan Song Song từ lúc ăn cơm xong đã đứng ở cửa lớn Vương phủ, lo lắng đợi Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt trở về.

Tiếng xe ngựa vang lên trong ngõ nhỏ, gương mặt nhăn nhó của Nhan Song Song đột nhiên thả lỏng, chạy vội xuống đường.

Xe ngựa dừng lại, Long Trác Việt vén màn xe, kích động nói lớn: “Thiên Minh, Song Song, mau tới chuyển đồ này, rất nhiều đồ ăn ngon đó nha!”

Thiên Minh nhận lệnh, Nhan Noãn Noãn vừa bước xuống liền không nói hai lời, lập tức biến thành phu khuân vác, đem đồ ăn trong xe chuyển vào trong Vương phủ!

Nhan Song Song khẩn trương đánh giá Nhan Noãn Noãn từ trên xuống dưới: “Vương phi, bọn họ có làm khó dễ người không?”

Đối với ánh mắt như tia laser của Nhan Song Song, Nhan Noãn Noãn cũng không cảm thấy buồn bực, đáy lòng ngược lại dâng lên cảm giác ấm áp, Nhan Song Song chính là thật lòng quan tâm tới nàng. Cho dù Nhan Song Song là nữ nhi của Nhan Hướng Thái cũng không hề ảnh hướng tới quan hệ cùng sự tín nhiệm của các nàng.


Nhan Noãn Noãn vừa định nói gì thì Long Trác Việt ở bên đã hưng phấn chen ngang: “Song Song, Noãn Noãn thật lợi hại, nàng kiếm được rất nhiều bạc nha!” Đôi mắt đẹp của Long Trác Việt lấp lóe tinh quang, giữa bóng đêm muôn trùng hệt như những ngôi sao sáng chói.

Đối với những lời nói của Long Trác Việt, năng lực lý giải của Nhan Song Song chậm hẳn nửa nhịp, trong đầu đầy những câu hỏi, nàng nhìn Nhan Noãn Noãn rồi lại nhìn Long Trác Việt: “Bạc gì a?” 

“Noãn Noãn cùng bọn họ chơi trò chơi cá cược, Noãn Noãn đã thắng nha, Noãn Noãn kiếm được rất… rất nhiều bạc!” Long Trác Việt cố gắng giải thích, gương mặt ngăm đen tràn ngập hưng phấn.

“Sao?”

Không chỉ Nhan Song Song đến cả Thiên Minh đang làm phu khuân vác cũng đưa ánh mắt dò xét qua, khó hiểu nhìn Nhan Noãn Noãn.

Rất lâu sau đó, Thiên Minh lên tiếng hỏi: “Thắng được bao nhiêu bạc?”

Long Trác Việt nghe vậy, tự hào giơ những ngón tay đẹp của mình lên bắt đầu tính toán.

Nhan Noãn Noãn nhìn hành động đáng yêu này của hắn mà không kìm được nụ cười, nàng nhìn Thiên Minh, cười nói: “Hai trăm bốn mươi vạn lượng!”

Nàng tưởng Thiên Minh sẽ tò mò hỏi nàng phương thức thắng được nhiều bạc như vậy, nào ngờ hắn lại hỏi số tiền thằng được. Chẳng lẽ tòa băng sơn sống này lại là kẻ tham tiền sao?

Nhan Song Song nghe Nhan Noãn Noãn nói con số, cả người giống như bị người ta điểm huyệt, đứng đờ ra, mắt đẹp trừng lớn hết cỡ có thể, hai cánh môi hồng há hốc không có dấu hiệu khép lại.

Một con gió thổi qua, Nhan Noãn Noãn giống như có thể thấy được thân hình Nhan Song Song khẽ lay động. Qủa nhiên là đã bị số bạc khổng lồ kia dọa cho kinh hãi rồi!

Thiên Minh sau một lúc đăm chiêu cũng gật gật đầu, gương mặt lãnh khóc mang theo chút trầm tư: “Ân, con số cũng khá khả quan!”

Khóe miệng Nhan Noãn Noãn giật giật, trừng mắt nhìn Thiên Minh lần nữa làm phu khuân vác, trong lòng không khỏi rối loạn.

“Song Song, sao người không tới hỗ trợ? Đứng không nhàn rỗi cũng không tốt đâu nha!” Long Trác Việt nhìn Nhan Song Song cả người đơ như tượng gỗ nói: “Thiên Minh chuyển nhiều sẽ mệt a!” 


Nhan Song Song đảo tròng mắt như hai hột châu, thầm than trong lòng nhưng cũng rất nhanh chạy tới hỗ trợ. Bất quá thì bộ dáng kia rõ ràng là vẫn chưa hết kinh hãi.

Trong căn phòng nhỏ, phía sau bức bình phong đặt một thùng gỗ lớn, hơi nước nóng bốc lên tràn ngập cả căn phòng.

Tiếng nước róc rách vang lên, Nhan Noãn Noãn ngồi trong thùng gỗ, hưởng thụ làn nước ấm bao bọc lấy làn da mịn màng, lỗ chân lông cả người như giãn nở cả ra, một cảm giác thư thái bao trùm lấy nàng.

Bởi vì nàng không quen có người hầu hạ khi tắm rửa nên Nhan Song Song liền đứng phía sau bức bình phong chờ để thêm nước ấm cho nàng.

Nhan Song Song lấy một bộ y phục sạch sẽ mắc lên bình phong rồi ngồi xuống ghế chờ, đôi tay nhỏ chống cằm, hỏi vọng vào: “Vương phi, nói như vậy thì ngày mai người sẽ có hai trăm bốn mươi vạn lượng bạc?”

“Ân!” Nhan Noãn Noãn thoải mái dựa vào thành gỗ, khẽ lên tiếng.

Đôi mắt đẹp của Nhan Song Song đột ngột sáng lên, khóe miệng cong lên thành nụ cười: “Vương phi có bạc rồi có phải sẽ rời khỏi Vương phủ?”

Chuyện xưa nhắc lại, Nhan Noãn Noãn chớp chớp hai hàng lông mi dài cong vút, đáy mắt hiện rõ tia ôn nhu, vừa định lên tiếng thì cửa phòng đột ngột bị người khác đá văng ra, thanh âm bi phẫn của Long Trác Việt đột ngột vang lên.

“Không được, Noãn Noãn không thể rời bỏ người ta a. Người xấu, Song Song là người xấu, người ta chán ghét ngươi!” Long Trác Việt mắng Nhan Song Song xong liền chạy tới phía sau bình phong, lệ rơi đầy mặt nói: “Ô ô, Noãn Noãn không thể đi a, không muốn, người ta không muốn, ô ô ô, người ta sẽ ngoan, sẽ rất ngoan a, Noãn Noãn không được đi…”

Nhan Noãn Noãn kinh ngạc nhìn Long Trác Việt, thanh âm gào khóc phá vỡ không gian yên tĩnh buổi đêm. Rất nhanh sau đó, một tiếng thét còn chói tai hơn cả giọng Long Trác Việt bất chợt vang lên.

“Aaaaaaaaa...”

Nhan Noãn Noãn thét chói tai, cả người ngụp xuống trong nước, đôi mắt đẹp kinh hoàng nhìn Long Trác Việt đang đứng bên ngoài nhìn mình.

Long Trác Việt bị tiếng hét của Nhan Noãn Noãn làm cho mờ mịt, trong phút chốc quên cả khóc lóc, những giọt nước mắt trong suốt đọng trên hai hàng lông mi đẹp như những hạt châu, trong suốt, lấp lánh.

Long Trác Việt bĩu bĩu môi, vạn phần khó hiểu hỏi: “Noãn Noãn, nàng làm sao vậy? Tại sao lại thét lên giống như người ta giết heo vậy?”


Gương mặt trắng nõn của Nhan Noãn Noãn phút chốc đỏ bừng lên, cắn răng nói: “Long Trác Việt, ai cho phép ngươi vào đây?”

“Không có ai nha!” Long Trác Việt mấp máy môi, thành thực trả lời, tròng mắt trong suốt dừng trên người Nhan Noãn Noãn, hơi nước lượn lờ khiến cả người nàng như chìm trong mộng ảo, cho dù Nhan Noãn Noãn đã cố gắng che chắn, nhưng là thân hình nàng dưới làn nước trong suốt như ẩn như hiện, Long Trác Việt chỉ cảm thấy cổ họng mình dâng lên một trận khô nóng.

_________________