Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 49: Thích!

Long Trác Việt vừa dứt lời, Lưu Quang Lâm đã tới trước mặt Nhan Noãn Noãn, cung kính hành lễ: “Nô tài thỉnh an Vương phi!”

Nhan Noãn Noãn một tay chống cằm, đưa mắt nhìn Lưu Quang Lâm, cười nói: “Lưu tổng quản từ khi nào lại khách khí như vậy? Tìm ta có chuyện gì sao?”

“Bẩm Vương phi, nô tài đã nghĩ kỹ, Vương phi là nữ chủ nhân của Vương phủ thì nên chưởng quản công việc trong Vương phủ, thật sự nô tài không nên quá phận, đây là sổ sách cùng chìa khóa phòng thu chi, nô tài xin giao lại cho Vương phi!” Lưu Quang Lâm nịnh nọt nói mà không hề để ý tới lãnh ý trong mắt Nhan Noãn Noãn, chỉ là đôi mắt hắn vẫn thường liếc Nhan Noãn Noãn, đáy mắt không giấu nổi tham lam cùng tà ác.

“Lưu tổng quản khách khí rồi, lúc trước ta giao cho người quản lý chuyện trong Vương phủ thì không có ý định thu lại!” 

Nhan Noãn Noãn không nhanh không chậm nói, lúc nhìn thấy ánh mắt của Lưu Quang Lâm, đáy mắt không kìm được lóe lên sát ý. Tên sắc quỉ này lại dám dùng ánh mắt dâm tà đó nhìn nàng, thực hận không thể móc mắt hắn ra mà!

Nhan Noãn Noãn ở trong lòng âm thầm đem Lưu Quang Lâm nghiền nát, nhưng trên mặt vẫn duy trì nét tươi cười thản nhiên nói: “Ta nói lời thì giữ lấy lời!”

Nàng tuy muốn lấy lại quyền quản lý Vương phủ nhưng là cũng không thích hắn tự động dâng lên. Huống chi, nếu nàng dọa con cá nhỏ Lưu Quang Lâm này chạy mất thì chẳng phải sẽ không có người để chơi sao?

“Được Vương phi nâng đỡ, nô tài vạn lần không dám nhận!” Lưu Quang Lâm không đoán được ý tứ của Nhan Noãn Noãn nên chỉ có thế cúi đầu, thận trọng lên tiếng.


“Lưu tổng quản tận tâm vì Vương phủ làm việc nhiều năm, có gì mà không dám nhận chứ? Huống chi ta còn phải quản lý cuộc sống hàng ngày của Vương gia, xin Lưu tổng quản tiếp tục quản lý chuyện trong Vương phủ!” 

Lời nói của Nhan Noãn Noãn muốn bao nhiêu thành khẩn thì có bấy nhiêu thành khẩn, gương mặt tươi cười nhìn Lưu Quang Lâm khiến hắn choáng váng mặt mày, thiếu chút nữa là không nhận rõ được phương hướng, chỉ cảm thấy giọng nói của Nhan Noãn Noãn ngọt ngào động lòng người, làm cho người nghe thần hồn điên đảo.

Ngây ngốc một lát, Lưu Quang Lâm hớn hở gật đầu nói: “Đã vậy nô tài cũng không thể bất kính mà từ chối nữa, nô tài nhất định tận tâm thay Vương phi quản lý Vương phủ!”

Xem ra là hắn đã lo nghĩ quá nhiều rồi, Vương phi không những không bất mãn mà còn để hắn tiếp tục quản lý chuyện trong Vương phủ. Nhất định là do hắn là người của Thái hậu nên nàng ta vẫn nể mặt vài ba phần, nói thế nào thì hắn và Vương phi hiện tại cũng coi như người một nhà đi?!

Trước khi rời đi, Lưu Quang Lâm vụng trộm quay đầu nhìn Nhan Noãn Noãn một cái, bộ dáng thèm nhỏ dãi chỉ thiếu điều chưa chảy nước miếng ra mà thôi. Một mĩ nhân như vậy mà phải gả cho một tên ngốc thì thật đáng tiếc, không biết hiện tại hắn có thể giống như gần vua được ban lộc mà giành được chút âu yếm trước không? Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến hắn mất hồn rồi!

“Vương phi, ánh mắt tên cẩu nô tài kia thật sự khiến người ta buồn nôn mà, để nô tỳ đi móc mắt hắn!” Nhan Song Song tức giận nghiêm mặt, nắm chặt tay nói.

Long Trác Việt ở bên không khỏi gật đầu, phụ họa nói: “Đúng vậy, móc đi, móc đi!” nói rồi lại bày ra bộ mặt hoảng sợ nhìn Nhan Song Song: “Oa, Song Song, ngươi là nữ hài tử nha, như thế nào lại bạo lực như vậy?”

Nhan Noãn Noãn quay đầu nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Long Trác Việt, trong lòng không khỏi căng ra. Đôi mắt trong sáng thuần khiết như vậy, nàng tuyệt đối không thể để những thứ xấu xa kia làm vấy bẩn, những lời nói tàn nhẫn như vậy cũng không nên để cho hắn nghe được. Nàng muốn bảo hộ hắn, để hắn lúc nào cũng thuần khiết như bây giờ. Nếu phải làm người ác thì cứ để một mình nàng làm đi.


Nội tâm Nhan Noãn Noãn bỗng trùng xuống, nhìn đôi mắt mê muội của Long Trác Việt giống như mang theo ma lực khiến cho người ta chìm sâu trong đó vậy.

“Noãn Noãn, nàng vì sao lại nhìn người ta như vậy? Mặt người ta có dính thứ gì sao?” Long Trác Việt nói rồi đưa tay sờ mặt mình, đôi mắt như nai con nhìn Nhan Noãn Noãn.

“Thấy ngươi rất suất nên nhìn a!”

Nhan Noãn Noãn vừa nói xong những lời này, Nhan Song Song đứng sau không khỏi đờ đẫn, đôi mắt đẹp mở to nhìn Long Trác Việt chăm chú như muốn tìm ra điểm đẹp trên gương mặt ngăm đen xấu xí kia.

“Hì hì, Noãn Noãn. Người ta rất đẹp sao?” đôi mắt Long Trác Việt vì câu nói này của Nhan Noãn Noãn mà tỏa sáng không thôi.

“Ân, rất đẹp!” Nhan Noãn Noãn khẽ cười nói, tuy rằng gương mặt hiện tại của hắn có mang mặt nạ nhưng nàng mỗi lần nhìn nó lại có thể nhìn tới gương mặt thật của Long Trác Việt. Gương mặt hắn thật sự không thể dùng từ đẹp để hình dung nữa, thần thái tao nhã hơn người kia đủ để khiến nhân thần ghen tị.

Nàng tự nhận thấy gương mặt mình cũng đẹp đến độ khiến người điên đảo nhưng so với vẻ tao nhã của Long Trác Việt thì vẫn có phần lu mờ, không đủ sức thu hút.


“Hì hì, Noãn Noãn nói người ta rất đẹp nha. Song Song, người ta rất đẹp nha, Noãn Noãn nói người ta rất đẹp a!” Long Trác Việt giống như nhận được bảo vật, kích động nói với Nhan Song Song đang rối rắm tìm kiếm nét đẹp trên mặt hắn.

Khóe miệng Nhan Song Song co rút, không thốt nên lời, chỉ cố gắng nặn ra nụ cười miễn cưỡng. Nàng cảm thấy tâm ý của Vương phi đối với Vương gia thật không ít nha!

Lúc chỉ có Nhan Noãn Noãn cùng Nhan Song Song ở trong phòng bếp, Nhan Song Song không kìm được hỏi: “Vương phi, người hình như rất thích Vương gia?” Nhan Song Song vừa nhóm lửa vừa hỏi.

Nhan Noãn Noãn đang thái rau, nghe Nhan Song Song hỏi có chút phân tâm, xém chút nữa thì cắt trúng ngón tay mình khiến cho Nhan Song Song đứng bên cạnh kinh hãi.

Thích? Nhan Noãn Noãn nhíu mày, nàng thích Long Trác Việt sao? Long Trác Việt tuy là một ngốc tử nhưng hắn đơn thuần, thiện lương, không hề có tâm cơ, cho dù lời nói cùng hành động khiến người ta đau đầu nhưng có đôi khi cũng rất đáng yêu. So với những con người miệng nam mô bụng một bồ dao găm, ở cùng với Long Trác Việt rất nhẹ nhàng, thoải mái, hắn như vậy thật khó mà không thích được.

“Ân!” Nhan Noãn Noãn nghĩ nghĩ rồi gật đầu, tiếp tục thái rau.

Lần này tới lượt Nhan Song Song nhíu mày buồn rầu nói: “Vương phi thật sự muốn sống cả đời với Vương gia, coi Vương gia là phu quân của mình sao?” Nàng cảm thấy với trí tuệ cùng nhan sắc của Vương phi, Hiền vương gia thật sự không xứng với người, Vương phi xứng đáng với nam tử hoàn mỹ hơn mới đúng.

Nhan Noãn Noãn không nhịn được cười nói: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Việt Việt với ta là tỷ đệ tốt, ta thích hắn cũng giống như bạn bè thích nhau thôi!”


Chắc là như vậy, Nhan Noãn Noãn tự nói với chính mình!

“Thì ra là thế!” Nhan Song Song nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, Nhan Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn Nhan Song Song, nghiêm túc dặn dò nói: “Song Song, về sau ở trước mặt Việt Việt đừng nói những lời đẫm máu tàn nhẫn nữa!”

“Dạ, Vương phi! Nô tỳ hiểu!”

Gió đêm xuyên qua khung cửa thổi vào trong phòng, màn trướng theo gió lay động, không gian mờ ảo vô cùng.

Tẩm cung của Hoàng đế - Hoa Thanh cung, ánh trăng theo khe cửa chiếu vào, in trên đất những dải sáng bạc.

Một đạo bóng đen bất chợt lóe qua, nhanh chóng chạy vào Hoa Thanh cung, tiêu sái đi tới cạnh long sàn như thể rất quen thuộc đường đi, thoải mái nằm lên long sàn rồi biến mất không để lại dấu vết.

Người ngoài không thể nào tưởng tượng được ở trên long sàn của Hoàng đế thế nhưng lại có cơ quan. Tuy rằng có chút lộ liễu nhưng thử hỏi ở trong hoàng cung này, ai dám tự tiện nằm trên long sàn để bị chém đầu chứ? Huống chi có nằm lên được cũng chưa chắc biết được cơ quan ở đâu.

_________________